Xem ra đây là lúc liên lạc tình cảm với bạn già rồi. Nghiêm Binh nhìn Mộc Vân Phong ở giữa sân, ra hiệu với Nghiêm Lượng, rồi ra khỏi phòng luyện võ dưới tầng hầm.
Sau khi Nghiêm Binh rời khỏi không lâu, Nghiêm Lượng nhìn Mộc Vân Phong kia đang liều mạng luyện tập, không đành lòng kêu lên: "Tiểu Phong, nghỉ ngơi một chút đi."
"Chú à, không cần lo lắng, con không sao mà. Con luyện một chút nữa rồi ăn sáng." Mộc Vân Phong vừa luyện tập với cọc gỗ vừa tranh thủ trả lời Nghiêm Lượng. Trong lòng cô biết rõ Nghiêm Lượng lo lắng cho cơ thể của cô mới vừa phục hồi không bao lâu, sẽ không chịu đựng nổi.
Nhưng Mộc Vân Phong không nghĩ như vậy, cô hiểu rất rõ cơ thể của mình. Lúc bác sĩ Hứa điều trị cho tay của cô xong thì gần như bình thường như trước đây rồi. Đối với kiểu luyện tập dựa vào độ mạnh yếu của cổ tay thì không có ảnh hưởng gì.
"Ây da, cái đứa nhỏ này." Nghiêm Lượng nghe Mộc Vân Phong nói, thở dài, vẫn tiếp tục đứng bên cạnh cô.
Thấy Mộc Vân Phong liều mạng như vậy, ông thật là vừa buồn vừa vui. Vui là vì tìm được một đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, buồn rầu là vì lo lắng Mộc Vân Phong cứ tiếp tục như vậy, cơ thể sẽ không chịu đựng nổi.
Đừng nói là vết thương trên người con bé vừa khỏi không bao lâu, lại còn là một cô gái, cho dù là một người đàn ông cứ tiếp tục liều mạng như vậy cũng sẽ không chịu đựng được.
Xem ra lựa lúc rãnh rỗi bảo đại ca nói qua với con bé một chút. Trong lòng Nghiêm Lượng than thở, mắt không ngừng liếc về phía đồng hồ treo tường. Ông hi vọng mau chóng tới giờ ăn sáng, như vậy Mộc Vân Phong có thể dừng lại nghỉ ngơi một chút rồi.
"Keng, keng, keng.... " Rốt cuộc đồng hồ treo tường cũng vang lên, Nghiêm Lượng thở phào nhẹ nhõm nhìn Mộc Vân Phong, chờ cô dừng lại.
Nhưng đồng hồ treo tường vang lên một lúc lâu rồi cũng không thấy Mộc Vân Phong có ý dừng lại, Nghiêm Lượng có phần không vui vì Mộc Vân Phong vẫn chuyên tâm đắm chìm trong luyện tập kêu lên: "Tiểu Phong, đến giờ rồi, nên nghỉ ngơi rồi."
Kêu mấy tiếng cũng không nghe Mộc Vân Phong đáp lại, vì vậy buộc lòng đi tới bên cạnh Mộc Vân Phong, tay nhấn một cái, đè cái cọc gỗ lại.
"Chú Nghiêm, để cho con luyện một lúc nữa đi, xíu nữa thôi." Mộc Vân Phong đưa khuôn mặt đầy mồ hôi của mình ra, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nghiêm Lượng, trong mắt mang theo vẻ cầu xin.
"Không được, con cứ tiếp tục như vậy, cơ thể sẽ suy sụp." Nghiêm Lượng thấy cái dáng vẻ này của Mộc Vân Phong trong lòng nhất thời mềm nhũn, nhưng nghĩ cứ tiếp tục kiểu này sẽ không ổn đối với Mộc Vân Phong, vì vậy trực tiếp không đếm xỉa đến cái bộ dạng đáng thương tội nghiệp của Mộc Vân Phong, không nhìn đến vẻ cầu xin trong mắt cô, lạnh giọng nói với cô.
"Chú à." Mộc Vân Phong hạ thấp giọng, dịu dàng gọi. Trong lòng lại trách móc Nghiêm Lượng mấy lần: khối băng lớn.
"Chiêu này vô dụng với ta. Đi thôi, trở về nghỉ một lát, ăn xong bữa sáng rồi trở lại." Nghiêm Lượng quay đầu không nhìn ánh mắt van xin làm nũng của Mộc Vân Phong, trực tiếp kéo cô đi. Chỉ sợ chậm một giây, mình sẽ không chống lại được giọng nói dịu dàng nũng nịu đó.
"Được rồi." Mộc Vân Phong bị Nghiêm Lượng lôi kéo không còn cách nào, đành phải buông cái cọc gỗ ra đi theo ông ra ngoài. Vừa đi vừa lưu luyến nhìn cái cọc gỗ, ánh mắt nóng bỏng kia của cô giống như đang nhìn người mình yêu thương nhất vậy.
Hai người trở lại biệt thự, bữa sáng đã sớm chuẩn bị xong, mọi người đều ngồi trong phòng khách đang chờ bọn Mộc Vân Phong. Minh Quân vừa thấy Mộc Vân Phong và Nghiêm Lượng đi vào, thấy khuôn mặt đầy mồ hôi của Mộc Vân Phong, đau lòng nói: "Tiểu Phong, nhanh đi tắm đi, thay quần áo rồi tới đây ăn sáng."
Vừa rồi theo lời Nghiêm Binh ông biết được Mộc Vân Phong luyện tập vô cùng chăm chỉ, lúc này thấy cô luyện tập đến mặt mày đỏ cả lên, nhìn mồ hôi trên trán cô chảy xuống từng giọt, thấy tóc cô giống như bị nhúng vào trong nước, trong lòng rất đau xót.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...