Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi

Nghĩ tới đây, nhìn thấy vẻ mặt như đống tro tàn của Hồng Bưu, Ảnh Băng quyết định kích thích anh ta thêm chút nữa, chậm rãi nói: “Đúng rồi, cô gái kia là bị thuộc hạ tốt của anh đá văng xuống vách núi đó, đoán chừng lúc này đã sớm tan xương nát thịt rồi.”

“Cái gì?” Nghe Ảnh Băng nói, Hồng Bưu nhẹ chao đảo hai cái, thật may là có hai tên thuộc hạ đỡ lại. Nếu không thì đoán chừng là sẽ ngã trên mặt đất, anh chẳng thể nào ngờ tới Mộc Vân Phong lại bị đá xuống núi.

Hồng Bưu được hai tên thuộc hạ dìu đỡ, đi từ từ đến vách núi. Khi nhìn đến vách núi sâu không thấy đáy thì trong tim lạnh buốt ngay tức khắc. Rõ ràng là sáng sớm mùa hè, lại giống như là mùa đông, từng trận lạnh lẽo run rẩy. Khiến cả người Hồng Bưu vô thức run rẩy.

Tay chân càng thêm lạnh buốt như băng rất đáng sợ, giống như đặt mình vào trong mùa đông khắc nghiệt, giá lạnh tiêu điều đến như vậy.


Không, chuyện đó nhất định chỉ là lừa gạt mình. Người như Mộc Vân Phong lợi hại như vậy làm sao có thể bỗng chốc ngã xuống vách núi chứ. Cô cũng không phải là người sơ suất, làm sao có thể bị hai tên thuộc hạ của anh đá xuống chứ.

Trong lòng Hồng Bưu mạnh mẽ phủ nhận lời nói của Ảnh Băng, đôi mắt mở thật to tìm kiếm khắp nơi. Muốn tìm một chút manh mối để chứng minh lời nói vừa rồi của Ảnh Băng chỉ là lừa gạt anh, nhưng anh không có hi vọng rồi.

Đỉnh núi này bốn phía ngoại trừ mùi máu nhàn nhạt xen lẫn trong gió sớm, thì không có cái gì khác hết. Ngay cả bóng dáng của động vật cũng không có, chớ đừng nói chi là bóng người.

Nhìn đến đây, sắc mặt của Hồng Bưu trở nên trắng bệch phờ phạc, anh mất hồn nhìn xuống dưới vách núi, lại nhìn theo hướng Phượng Như Ảnh rời khỏi. Trong lòng đau không cách nào nói được.

Anh biết tại sao Phượng Như Ảnh lại lạnh lùng với anh như vậy, đó là vì trong lòng Phượng Như Ảnh nảy sinh oán hận với anh. Đừng nói là Phượng Như Ảnh ngay cả anh, bây giờ cũng hận không thể giết chết chính mình.

Làm sao anh ngờ được tính trả thù của thuộc hạ mình lại mạnh như vậy, đang cùng Phượng Như Ảnh nhận ra nhau, sao lại không căn dặn bọn họ không được quá đáng với Mộc Vân Phong chứ.


Hối hận xen lẫn đau khổ làm cho Hồng Bưu dường như già đi thêm mấy tuổi trong phút chốc. Anh lê bước chân nặng nề, chậm rãi đi xuống dưới núi.

Trên đỉnh núi phát sinh ra tất cả những việc đó, đối với Mộc Vân Phong rơi xuống vách núi mà nói thì không hề hay biết chuyện gì. Một khắc kia, lúc cô nhìn thấy A Dũng dồn hết sức đá A Kiệt đang nằm ở trên người của anh ta thì cũng biết chuyện không ổn rồi, vì vậy nhanh chóng lui về phía sau.

Lại không nghĩ rằng đỉnh núi này vốn dĩ không rộng lắm, cô lui như vậy lập tức lui đến rìa núi. Khi cô thấy bản thân gặp nguy hiểm lúc muốn tránh đi, lại phát hiện một vật bắn thẳng tới phía mình.

Đợi khi Mộc Vân Phong thấy rõ đó là A Kiệt đã bị cô phế đi một cánh tay, trong lòng thầm than một tiếng không xong rồi. Không còn né tránh kịp nữa cứ như vậy bị anh ta va phải rớt xuống núi.


Lúc cô rơi xuống núi, gió núi thổi phần phật trong lòng Mộc Vân Phong thầm nghĩ: lần này xong thật rồi. Nhưng vẫn không mất bình tĩnh, lúc cô ở giữa không trung hết sức cố gắng giảm đi trọng lực rơi xuống của bản thân, nhưng vẫn không cách nào thay đổi việc thật sự bị rơi xuống vách núi. Bởi vì cô đã giảm tốc độ xuống hết mức rồi, nhưng chỉ trong nháy mắt, Mộc Vân Phong cũng đã gần kề với sườn núi bên dưới thì ngất đi, không có cảm giác.

Khi cô tỉnh lại, lại phát hiện mình nằm ở trên giường, bên cạnh chỉ có tiếng máy móc thiết bị tí tách. Mộc Vân Phong giật nhẹ thân mình, cảm thấy cả người đau đớn không thôi. Muốn đưa tay nắm thành giường để đứng dậy, lại phát hiện hai tay của mình bị băng bó thành đòn bánh tét.

Trong lòng hoang mang, mở mắt ra nhìn, không chỉ có tay của cô, mà ngay cả người của cô cũng bị băng bó thành bánh tét. Lúc Mộc Vân Phong muốn dựa vào giường ngồi dậy thì một giọng nói già dặn nhưng không mất đi phần ôn hòa vang lên bên tai cô, khiến cô sửng sốt quên mất đau đớn trên người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui