“Xuống xe xem thử.” A Dũng mở cửa xe ra, bước xuống trước. Dựa vào xe của mình, tay giơ súng lên. Nhẹ nhàng di chuyển đến xe Mộc Vân Phong.
A Kiệt cũng xuống xe theo, cùng A Dũng một trái một phải đến gần xe của Mộc Vân Phong, từng bước từng bước một, rất dè dặt.
Nhích tới gần xe Mộc Vân Phong, A Dũng nhìn xung quanh, đi tới bên cửa xe, nghiêng đầu khẽ nhìn vào bên trong, chỉ liếc mắt một cái cả người liền thả lỏng.
Vừa thu hồi súng của mình vừa nói với A Kiệt: “Trong xe không có ai.”
“Cái gì?” A Kiệt không tin tiến lên hai bước, mạnh mẽ mở cửa xe ra, trong xe trống không, không thấy bóng dáng Mộc Vân Phong đâu.
“Quỷ tha ma bắt, sao lại để cho cô ta chạy thoát chứ.” A Kiệt hung hăng chân đá vào bánh xe, miệng thì mắng chửi. Anh không nghĩ Mộc Vân Phong lại xảo quyệt như vậy, vậy mà có thể chạy thoát trước mắt hai người bọn họ.
“Đoán chừng cô ta vừa mới chạy không lâu, khẳng định là chạy không xa, chúng ta chia nhau ra tìm một chút.” A Dũng cất khẩu súng ở bên hông mình, sau đó đề nghị.
“Được, đoán chừng cô ta nhảy xuống ở đằng trước, bọn mình hãy tìm ở quanh đây.” Nói xong, hai người A Kiệt và A Dũng một người đi ngược trở về, một người tiếp tục đi xuống chia nhau ra tìm.
Bỗng nhiên, A Kiệt đang tìm ngược lại thì thấy cái cây bên cạnh có dấu vết, vì vậy quát to một tiếng: “A Dũng, ở chỗ này.”
A Dũng vừa nghe, nhanh chóng chạy về, đi tới trước mặt A Kiệt nhìn thấy rõ ràng thân cây có vềt cào, trên mặt lộ ra ý cười nói: “Cô gái này, muốn chạy à, không dễ dàng như vậy đâu.”
“Đi thôi, chúng ta lần theo dấu vết đuổi theo.” A Dũng đưa tay kéo A Kiệt cùng nhau leo theo hướng Mộc Vân Phong vừa trốn đi.
Mà vừa rồi A Kiệt kêu một tiếng “ở chỗ này” làm cho Mộc Vân Phong đang leo lên núi bỗng nhiên cả kinh, chân trợt một cái lập tức bị tuột xuống dưới.
Cơ thể cọ xát vào vách núi, đau âm ỷ. Vừa nghĩ tới có người đang đuổi theo phía sau, Mộc Vân Phong cắn răng một cái, đôi tay đưa về phía bên cạnh. Cho đến khi bắt được một cành cây nhỏ, cả người mới từ từ đứng vững lên.
Vừa đứng lên, trên đầu gối truyền đến một cơn đau rát. Mộc Vân Phong không nhịn được thầm rủa bóng đêm dày đặc ở chỗ này. Nếu như là ban ngày, dựa vào bản lĩnh của cô, tuyệt đối sẽ không bị trượt xuống.
Nhưng lúc này là lúc bóng đêm bao trùm dày đặc, đưa tay ra còn không thấy được năm ngón. Bởi vì sợ người phía sau sẽ phát hiện ra mình, ngay cả chút xíu ánh sáng cũng không có.
Cô hoàn toàn dựa vào cảm giác để leo lên núi, dùng tay nắm lấy mọi thứ có thể nắm được. Nói đến cũng coi như là may mắn, lần mò mấy phút rồi, ngoại trừ việc mới vừa bị lời nói của tên kia làm cho hoảng hồn nên trượt chân, thì cũng không có chạm phải con rắn nào trong núi hết. Vậy cũng là may mắn trong bất hạnh rồi.
Nếu lỡ như gặp phải rắn độc, thì Mộc Vân Phong cô thê thảm rồi.
Tự mình chỉnh đốn tâm tình lại, Mộc Vân Phong không thèm quan tâm đến chuyện có người đang đuổi theo phía sau, tiếp tục leo lên núi. Cô tin rằng mình có thể leo đến đỉnh núi, đợi khi cô đến đỉnh núi rồi nhất định sẽ giết chết người ở phía sau.
“Không ngờ được cô ta chạy trốn cũng nhanh thật.” Đuổi theo một hồi vẫn không thấy bóng dáng Mộc Vân Phong, A Kiệt vừa dừng lại thở vừa nói.
Anh không ngờ thể lực của Mộc Vân Phong lại tốt như vậy, lại có thể chạy trốn nhanh như vậy. Rõ ràng chạy chưa có mấy phút, nhưng bọn họ vẫn không đuổi kịp.
Theo lý mà nói bọn họ đuổi theo cũng không chậm, nhưng so ra tốc độ vẫn còn kém Mộc Vân Phong. Điều này làm cho A Kiệt có chút nản lòng, trong lòng vừa khâm phục đối với cô nàng Mộc Vân Phong này, lại vừa hận nữa.
Đang lúc Mộc Vân Phong vất vả leo lên đỉnh núi chỉ muốn thoát khỏi bọn A Kiệt, thì trong biệt thự của Hồng Bưu Phượng Như Ảnh đã nằm ở trên giường nghỉ ngơi rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...