Nữ Vương Giày Cao Gót

“ Em canh đúng giờ mới tới đón anh!” Lương Tử Minh cười nói với Lâm Lập Duy, vì viết báo cáo, y bị cục trưởng giữ lại. Tới tám giờ tối mới thấy Lương Tử Minh đứng ngoài tòa nhà chờ mình.

Lâm Lập Duy hết sức kinh ngạc, thấy Lương Tử Minh ôn hòa cười thấu hiểu như một người mẹ, làm y cảm thấy rất nhiều nhọc nhằn đều tan biến không còn. Vô cùng khó hiểu.

“ Đi ăn chút gì không? Em đói bụng.” Lâm Lập Duy đương nhiên chỉ có thể đồng ý. “Buổi tối không có ai, có thể nắm tay không?”

Hắn biết y rất băn khoăn? Lâm Lập Duy thầm nghĩ.

“ Có thể chứ?” Lương Tử Minh lại hỏi.

“Không thì tốt hơn.”

“ Vậy cũng được!”

Hôm nay sao hắn lại thẳng thắn bỏ cuộc như vậy? Bất quá, tinh thần hắn hôm nay thoạt nhìn tốt hơn nhiều, Lâm Lập Duy rất yên tâm.

Không khí lạnh lạnh làm tinh thần Lâm Lập Duy rung lên, họ tới sạp ven đường ăn một tô mì Dương Xuân (1), Lương Tử Minh đề nghị về nhà hắn, Lâm Lập Duy cũng không từ chối.

—— Nếu biết từ chối thì có tốt hơn không? Không thể hay không muốn? Vấn đề nhàm chán đó, Lâm Lập Duy đã không cần truy xét, nhưng y muốn cải thiện suy nghĩ bị động liên quan đến Lương Tử Minh. Có lẽ cần băn khoăn một chút! Dù sao họ đều là nam, lý do nhàm chán kia Lương Tử Minh tuyệt đối sẽ không chấp nhận.

Có thể từ bỏ hết thảy để theo đuổi, có lẽ phải nói hắn đã chẳng còn lại gì; loại khát khao không có điểm dừng đó, Lâm Lập Duy thế nào cũng đánh không tan. Cả người hắn đều như vậy, Lâm Lập Duy từ rất lâu trước kia đã không muốn hơn thua cùng Lương Tử Minh nữa.

“Lập Duy, anh hôm nay có muốn em không?”

“Muốn em? Không…” Lâm Lập Duy đáp theo trực giác.

“Thật là!”

Lâm Lập Duy phảng phất như không nghe được những lời Lương Tử Minh nói, y làm tâm tư mình bị công việc chiếm đầy.

Đi thang máy lên lầu bốn, căn hộ của Lương Tử Minh, một người đàn ông ăn mặc như nhân viên văn phòng đứng trước cửa nhà Lương Tử Minh. Lâm Lập Duy nghe thấy Lương Tử Minh nhỏ tiếng thở dài.

“Tử Minh, em rốt cuộc cũng về!”

“Tuấn Diệp… Anh sao lại…”

“Tử Minh, anh ta là ai?” Chỉ vào Lâm Lập Duy. “Là “bạn trai đương nhiệm” của em sao? Chính là tên này làm cho em khóc?”

“Tuấn Diệp, anh ấy không làm em khóc…” Tiếng nói Lương Tử Minh yếu xìu.

Lý Tuấn Diệp hết sức hung ác nói với Lâm Lập Duy. “Anh có biết hay không, Tử Minh của anh mười giờ khuya chạy tới ấn chuông cửa nhà tôi, nguyên nhân là anh không ở bên cạnh cậu ấy?” Mà trời còn mưa nữa!

Lâm Lập Duy sửng sốt. “Tử Minh?”

“Tên bạn trai vô trách nhiệm như anh! Anh làm Tử Minh đau khổ đến vậy!”

“Tuấn Diệp… Đừng nói nữa… Em thật xin lỗi, em đã gây phiền phức cho anh…”

“Tử Minh, trở về bên cạnh anh!” Tuấn Diệp dứt khoát nói.

Lương Tử Minh không thể tin được, sau khi trải qua nhiều “phiền phức” như vậy, Lý Tuấn Diệp còn nghĩ đến chuyện tái hợp với mình. Hắn kinh ngạc nhìn Lý Tuấn Diệp. Cúi đầu, không khí lúng túng làm Lương Tử Minh không biết phải nói gì, hắn lẳng lặng lấy chìa khóa ra.

“Tuấn Diệp, chuyện lần trước em thật có lỗi, xin coi như em thất lễ!”

Lý Tuấn Diệp nắm cổ tay Lương Tử Minh. “Trở về!”

“Xin lỗi… Xin anh rời khỏi…”

“Em có tư cách gì bảo anh rời khỏi? Ngày đó em vặn vẹo thân thể muốn anh lên giường với em như thế nào?” Lý Tuấn Diệp đột ngột rống to, nắm cổ áo Lương Tử Minh lên. “Chẳng lẽ em giống như nhà vệ sinh công cộng, ai đến cũng không cự tuyệt?”

“Xin lỗi…” Hắn nghiêng đầu đi, không muốn nhìn ánh mắt nhu tình của Lý Tuấn Diệp.

Lý Tuấn Diệp lạnh lùng nhìn Lâm Lập Duy, ý nghĩ phức tạp làm y chậm rãi buông cổ áo Lương Tử Minh ra. “Anh không có cơ hội sao?”

“Xin lỗi…”

“Đê tiện!” Lý Tuấn Diệp trước khi đi quăng một cái tát lên mặt Lương Tử Minh, làm hắn va vào cửa.

Lâm Lập Duy còn đang trong kinh ngạc, phản ứng đầu tiên chính là xem Lương Tử Minh có bị thương không, nhưng Lương Tử Minh che má bị đánh, một tay khác run rẩy, làm thế nào cũng không thể thuận lợi đưa chìa khóa vào ổ.

Lâm Lập Duy đến giúp hắn, đóng cửa lại, từ sau lưng ôm chặt Lương Tử Minh.

“Tại sao em không đánh trả? Chẳng lẽ những gì anh ta nói đều là sự thật?”


Lương Tử Minh nhỏ tiếng thở dài, chân hắn phảng phất như không đạp tới mặt đất, hai tay của hắn vẫn còn run rẩy, tiếng chìa khóa rơi xuống hành lang phối hợp với lời hắn nói. “Là thật… Chính là buổi tối em đến nháo cục cảnh sát, buổi tối anh thất hẹn kia, em tìm Tuấn Diệp lên giường…”

“Như vậy à…” Phản ứng của Lâm Lập Duy cũng không quá lớn, ngay cả chính y cũng cảm thấy kỳ quái. “Trước không nói chuyện đó, mặt em…”

“Em không sao.” Hắn nhặt chìa khóa lên, cởi giầy đi vào nhà bếp, bọc mấy cục nước đá vào khăn tay đắp lên gò má. “Em không sao.”

Nhưng cảm giác đau thấu nội tâm lại nảy lên, Lương Tử Minh nhịn xuống trái tim phảng phất như muốn nôn ra, thật sự nuốt nó xuống, hắn ngồi trên sô pha, một chút cũng không muốn động đậy. Lâm Lập Duy cởi áo vest cùng cà-vạt cho hắn, cẩn thận lấy ngón tay chải vào tóc hắn.

“Anh ghét em không?”

“Không biết.” Lâm Lập Duy thành thật nói. “Đối với lời anh ta nói, anh một chút cảm giác cũng không có, anh cảm thấy giống như là chuyện cách anh rất xa.”

“Nhưng người anh ta nói là em!” Lương Tử Minh đột ngột rống to, sau đó lại xin lỗi vì hành vi của mình, hắn dùng âm thanh khóc không ra nước mắt thì thào nói. “Người anh ta nói là em… Em có thể tùy tiện tìm một người đàn ông lên giường, em như vậy, anh có chán ghét không? Anh cùng Tuấn Diệp cũng như nhau, cũng đều là “bạn trai cũ”, anh hiểu không? Lập Duy?”

“Anh đương nhiên hiểu, chỉ là cảm giác của anh không quá nhiều, trong nháy mắt, anh cảm thấy em cách anh rất xa…” Lâm Lập Duy nói chính là sự thật. “Em trở nên không giống như Lương Tử Minh mỉm cười kia, có lẽ cái anh từng thích chỉ như một bức họa…”

“Mỹ thiếu niên Gray (2) sao? Em cũng không phải sẽ không già… Anh nên nhìn con người đích thực của em mới đúng…”

“Có ý gì?”

“Không, không có gì, em nói một mình.”

“Ngoại trừ nụ cười, em hẳn là có nhiều biểu tình hơn nữa!”

“Lời của anh không phải vô nghĩa!” Lương Tử Minh cố ý lảng tránh ánh mắt Lâm Lập Duy. “Ý của anh là: em nên giống một con người, chứ không phải một bức tranh mỉm cười với anh, vậy em phải nói thật với anh sao? Em phải nói với anh em là dơ bẩn? Anh cảm thấy em rất bẩn hay sao? Được theo đuổi cảm thấy rất hạnh phúc, tự cho rằng lên giường là kết tinh cuối cùng của tình yêu, phải nói với anh: người từng ngủ với em vượt xa cái loại tưởng tượng kiểu bông hoa trong nhà kính của anh sao? Anh có từng nghĩ đến tâm trạng của em không? Anh có từng trải nghiệm hoàn cảnh của em không? Anh căn bản không biết gì hết! Không biết gì nên cũng không cần phải nói gì!”

Lâm Lập Duy cũng không cam lòng yếu thế, bắt đầu lớn tiếng. “Muốn lên giường với ai là lựa chọn của em, em là đang trách tội anh sao? Trách anh không kết giao với em thời đại học? Đó chẳng qua là “chia tay” thôi! Người chỉ biết chìm dưới đáy mộng như em, không ai chịu được! Đã là thế kỷ hai mươi mốt, không có cái người là “hoàng tử” của em!” Y quả thật không giữ đúng lời hứa cùng tiến vào Đại học quốc lập Đài Loan, mà đi thi Đại học Cảnh sát, vì y có lý do lớn hơn.

Lâm Lập Duy nghe thấy hai người đều thở hổn hển nặng nề.

““Chia tay”? Anh thừa nhận anh vứt bỏ em?” Lương Tử Minh không thể tin được bốn năm kiên trì của mình kia, hắn chỉ cho rằng đó là “giai đoạn quá độ”, như “chán chường” mà mỗi cặp tình nhân đều có…

Lâm Lập Duy nói lời sâu xa. “Chia tay không có nghĩa là vứt bỏ, cũng chỉ là chia tay…”

“Cho nên anh ở cùng em cũng là đang bồi thường cho em?” Giọng nói Lương Tử Minh rất lãnh đạm, trong lãnh đạm mang kích động không thua, trong kích động mang kiên cường chống đỡ thân thể sừng sững không chao đảo, đây là sự thật hắn đã sớm biết, chỉ là không muốn nghe Lâm Lập Duy chính miệng nói ra. “Em không cần anh tội nghiệp! Anh cũng giống anh ta, đều là “bạn trai cũ”.” Trong sừng sững không chao đảo mang lạnh lùng, ngăn cách một tầng sương, Lâm Lập Duy đã xô cánh cửa tình cảm của hắn mở ra. “Lập Duy, mở mắt nhìn em, anh thấy cái gì? Từ trong mắt em, anh thấy cái gì?”

Lâm Lập Duy theo bản năng lảng tránh ánh mắt nóng bỏng của Lương Tử Minh, nhưng y biết lảng tránh làm sao cũng không trốn được nhiệt tình tràn ngập của hắn.

“Lập Duy, anh thấy cái gì? Nói cho em biết, anh thấy cái gì? Là một thằng đàn ông ngu xuẩn si tình với anh, hay là thằng bé ngày xưa?”

Lâm Lập Duy kiên quyết nhắm mắt lại. “Tử Minh, anh không phải đến để cãi với em…”

“Vậy anh tới làm cái gì, làm tình với em sao? Rốt cuộc muốn ôm em rồi sao? Muốn em cởi quần áo bây giờ sao? Em cũng không thiếu anh cái gì!”

Lâm Lập Duy không trả lời, cũng không đáp lại được, y tránh để ánh mắt tiếp xúc tới Lương Tử Minh.

“Lập Duy, chúng ta kết giao lâu như vậy rồi, anh cũng không ôm em!”

“Ôm em…”

Y biết chữ “ôm” này không chỉ mang ý nghĩa đơn thuần của nó, Lâm Lập Duy không trả lởi được. Y lẳng lặng nhìn Lương Tử Minh, y chưa từng nhìn thấy Lương Tử Minh kích động nói chuyện. Vung vuốt nhọn, tựa dã thú nhảy ra từ chuồng sắt trong đoàn xiếc, nhưng móng vuốt lại như được đặc biệt cắt sửa. Trong nháy mắt, Lâm Lập Duy có một ảo giác, Lương Tử Minh như mặc quân phục hoa lệ rút dao đâm về phía trái tim y, khuôn mặt kia vẫn mỹ lệ tựa bức tranh, cũng bình tĩnh thong dong như vậy.

Đôi mi như cánh bướm kia từ từ rũ xuống, cánh môi chậm rãi nói ra lời mình muốn nghe như chiếc gương thần. “Lập Duy… Xin lỗi… Là em quá kích động… Xin lỗi…”

Hắn xin lỗi trước! Hắn mỗi lần đều ân cần như vậy! Nhanh chóng nói ra lời mà người khác muốn nghe! Lâm Lập Duy thầm nghĩ, như vậy khiến người ta không có cách nhận sai với hắn —— là phải hối hận sao? Chuyện tình cảm vốn đã không có người sai kẻ đúng. Y để Lương Tử Minh đến ôm mình, tâm tư mình lại trôi vào trong sương mù ngàn dặm.

Hắn vui là được, Lâm Lập Duy thuyết phục mình như vậy, có thể làm hắn lộ ra nụ cười là được.

—— anh phản bội em!

Như “bạn trai cũ”, chỉ cách vài năm, ngày công bố kết quả thi đại học năm đó, biểu tình Lương Tử Minh bưng mặt khóc thảm chạy đi in sâu vào đáy lòng y, hiện giờ ký ức kia lại bị đánh thức.

Lúc cấp ba cùng nhau đến thư viện học bài, cùng nhau ăn trưa, cùng nhau đi trên phố hoàng hôn, Lương Tử Minh sẽ quấn lấy mình tìm cớ về nhà hắn để thân thiết, nhưng lại chỉ có hôn môi, hết lần này đến lần khác, nhìn chăm chú vào, y luôn lo sợ bóng dáng phiêu bạt kia bất cứ lúc nào cũng có thể như cánh bướm bay đi từ cửa sổ.

—— chúng ta đã hứa rồi nhé, lên đại học cũng phải ở cùng nhau, cho nên em muốn cùng anh thi chung đại học, anh thi Đại học quốc lập Đài Loan đúng không? Vậy thành tích bây giờ của em phải cố mà cải thiện, Lập Duy, anh cũng vậy! Phải cố gắng lên nhé!

Bộ dạng hắn cười tựa như một bức tranh, trong bối cảnh bức tranh phảng phất như còn có tiếng thủy triều, điệu bộ chống má cùng gió êm lướt qua tóc hắn. Khi đó, Lâm Lập Duy liền hạ quyết tâm, phải bảo vệ nụ cười này. Y không muốn làm nó biến mất.

Nhưng, còn chưa kịp điền vào tờ nguyện vọng của Đại học Đài Loan, y đã ghi danh vào trường cảnh sát.

Y biết, y biết phản ứng của Lương Tử Minh, tại sao làm như vậy? Chẳng lẽ vẫn còn bị thủy triều mặt trăng ảnh hưởng?

“Vậy.” Đừng quên Lương Tử Minh còn ôm y. “Anh muốn lên giường với em không?”


“Lên… Lên giường… Em nói lên giường…”

“Muốn không? Em không phải con gái, lại không được sao?” Vẻ mặt Lương Tử Minh quyến rũ như muốn hôn, Lâm Lập Duy không thể đẩy hắn ra. “Quyết định nhanh một chút, lời kịch này em nói chán lắm rồi!” Lương Tử Minh không ngại hôn sâu với Lâm Lập Duy, một nụ hôn thật sâu.

“Thế nào? Cảm thấy thế nào?” Lương Tử Minh vội vàng hỏi, Lâm Lập Duy phát hiện hắn hiện tại bất đồng, lại bắt đầu biến ảo, phảng phất như có pháp thuật.

“Cảm thấy… Cũng không tệ lắm…”

“Vậy lại thêm một lần nữa đi, chúng ta cũng không phải trẻ nhỏ!”

—— chúng ta cũng không phải trẻ nhỏ, nụ hôn ngây ngô kia đã chuyển thành quả ngọt.

Lương Tử Minh nắm chặt cổ áo Lâm Lập Duy kéo lên giường, giữa chăn mền mềm mại, có nụ hôn hai người. Hắn như công chúa mở rộng không gian, mỗi lần giơ tay đều có cánh hồng buông xuống, nhưng cũng cực lực che giấu nụ hoa không thể nở rộ phía sau phiến lá, đó là một nụ hồng đỏ, bông hồng hoang dại. Mà hắn còn chưa ngắt được nó xuống. Cánh hoa nhẹ trải ra một bộ lễ phục lớn màu đỏ, khoác trên người hắn, trong nháy mắt, phảng phất như bị máu nhuộm thành, còn mang mùi khét hôi trong lò lửa.

Hai người hôn môi, Lương Tử Minh gấp rút lôi kéo quần áo giữa hai người, Lâm Lập Duy vô thức đẩy hắn, nhưng môi cùng môi không chút ngưng nghỉ.

“Ơ…”

Bông hoa kia biến thành cầu nối giữa họ, Lâm Lập Duy đang đi trên đó, rất sợ hãi vực sâu ngàn dặm bên dưới. Nhưng y nhắm mắt lại, hoa hồng đỏ cắm xuyên ngực trái biến thành ánh lửa địa ngục, cuốn lấy thân thể y, còn tiếng cười ma giết người cạo lên má y tựa cơn gió mạnh, đau đớn như bị quăng cho một cái tát.

“A…”

—— nhưng chúng ta chắc chắn sẽ quý trọng tình cảm của mình còn hơn những người đã trải qua tang thương.

Hoa hồng đỏ phảng phất như đang cười nhạo!

Đi học bình thường, tốt nghiệp bình thường, ra xã hội bình thường, yêu đương bình thường, cuối cùng kết hôn bình thường, lập gia đình bình thường, những thứ đó với Lương Tử Minh mà nói đều không quan trọng, hắn chỉ cần một lòng bàn tay cầm nụ hồng đỏ kia làm cho nó nở hoa, hắn buộc phải chờ đến phút giây sau cuối, cũng không thể từ bỏ, một khi lỏng tay sẽ rơi xuống vực sâu. Quay đầu nhìn lại, thích khách thời gian luôn đuổi sát sau lưng.

Ở cùng người bình thường, gặp gỡ rất bình thường.

Bẻ đi lá khô dối trá, lột trần chồi non ẩn nấp, cuối cùng sinh ra sinh mệnh không bình thường. Mất đi vĩnh hằng cũng sẽ không từ bỏ!

Họ mười ngón tay đan nhau, lúc này có bao nhiêu người làm chuyện giống như họ?

Hắn liệu có phải là công chúa chờ đợi trên tháp cao, hoa hồng ấm như máu nở rộ khi hắn cử động, chỉ riêng bông hoa trong tay, thế nào cũng giữ vững phòng tuyến dẻo dai, trong quan tài thời gian có hắn – một chàng trai lõa thân nở rộ phảng phất như thay thế bông hồng đỏ.

“Tử Minh…”

Trải qua mấy đêm ôm nhau ngủ, đây mới là lần đầu tiên họ làm tình. Thật thảm, mình tuy không nhớ quá rõ, nhưng cái này cũng không dễ nói. Lâm Lập Duy nghĩ thầm.

Hắn đang tắm rửa, tuy rất ngượng ngùng, nhưng Lâm Lập Duy vẫn muốn trốn đi!

Lương Tử Minh quấn khăn tắm, đi ra từ phòng tắm mờ mịt. “Lập Duy? Ơ, anh dậy rồi à?”

“Ừ…” Họ rốt cuộc đã làm gì? Đây cũng không thể cho qua như điệu vũ dưới trăng…

Trên da thịt còn giữ mùi xà bông hoa oải hương cùng một chút bọt nước, và ửng hồng hơi nổi lên.

“Lập Duy?”

“Anh… Anh…” Bị ánh mắt Lương Tử Minh nhìn chăm chăm, Lâm Lập Duy không nói được lời nào, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn mở khăn tắm ra, thân thể thơm ngát trần trụi thoải mái nói thay miệng môi hơi bốc khí, hắn hỏi sao thế?

Mau mặc đồ vào đi! Lâm Lập Duy thầm nghĩ.

Lâm Lập Duy cướp lấy khăn tắm, một lần nữa khoác lên người Lương Tử Minh, nhưng Lương Tử Minh chính là kiên quyết không cho y tới gần, giữa lôi lôi kéo kéo, Lương Tử Minh dùng sức đẩy Lâm Lập Duy ra.

Trong không khí có thể nghe được tiếng thở hai người. Nháy mắt mắt khép mở, Lâm Lập Duy nhanh chóng mặc xong quần áo rời khỏi. Bỏ lại Lương Tử Minh bàn tay nắm chặt một góc khăn tắm, dùng sức đến độ có thể thấy được rõ ràng hình dạng khớp xương năm ngón.

*****

Màn trời màu đen bỏ xuống nước mắt ướt mặn, luôn cả phần trong mắt người đi đường.

Có một chàng trai gọi taxi trên phố.

Có một cô gái đón xe bus đi lên.

Có một học sinh đứng bên đường ray chờ tàu điện.

Người đi vội vàng, đường lộ xa thẳm.


Theo tin tức trên TV, vụ nghị sĩ Hoàng Nghĩa Nghiêu, bác sĩ họ Trần, ông chủ họ Hứa cùng một thiếu nữ bị giết chết kia, phía cảnh sát dường như chưa có tiến triển mới, không chỉ là vấn đề cảnh sát lảng tránh truyền thông, ngay cả gia đình nạn nhân cũng không sẵn lòng hưởng ứng. Mà nghị sĩ Hoàng Nghĩa Nghiêu quá cố kia gần đây lại bị liên lụy, lộ ra chuyện nuôi vợ bé cùng hối lộ tham ô, ngay cả cố bác sĩ họ Trần và ông chủ họ Hứa xấu số, mỗi người đều bị tra ra chuyện trốn thuế cùng buôn lậu dược phẩm thuốc phiện phi pháp, rốt cuộc cái chết của họ là đáng hay không, Ma giết người khách sạn lại đứng ở lập trường tốt xấu thế nào, không ai có thể giải đáp…

Màn hình TV bị tắt đi, trong phòng ngoại trừ tiếng mưa rơi, không nghe được âm thanh nào khác.

Bà Hoàng mặc áo ngủ ren, một mình ngồi trên giường, trong tay cầm điều khiển từ xa. Bà nhìn căn phòng, không có gì khác với khi chồng mình còn sống, chồng đã chết được một khoảng thời gian, cảnh sát còn chưa bắt được hung thủ, bất quá bà cũng không mong đợi gì ở lực lượng cảnh sát, càng không ôm cảm giác phẫn nộ hay oán hận đối với hung thủ, ít nhất, người được lợi từ bảo hiểm của chồng đã được sửa thành bà. Gã quỷ ma kia chết rồi cũng tốt, bà nghĩ như vậy, họ sớm đã là vợ chồng hữu danh vô thực.

Ngày Tết đã tới gần, cũng đã quá khuya.

***

“Xin lỗi, Tử Minh, khuya vậy rồi còn gọi điện thoại cho cậu, cậu đã ngủ chưa? Nếu ngủ thì thôi vậy, tôi chỉ là muốn hỏi cậu…” Trong máy ghi âm phát ra giọng nói giàu sức hút của Tề Uy.

Lương Tử Minh vội vàng nhấc điện thoại. “Tề Uy!”

“Tử Minh, khuya thế này cậu còn chưa ngủ sao, đang làm gì vậy?” Tề Uy nghe thấy được giọng hắn, hơi kinh ngạc, bất quá cũng phấn chấn.

“Chờ điện thoại của cậu!”

Tề Uy chần chừ mấy giây, lo lắng bất an hỏi. “Tử Minh, không có chuyện gì chứ?”

“Chuyện gì cũng không có!” Bên tai hắn kẹp ống nghe, tay phải tô lên móng tay màu sơn xám bạc. “Tôi đang sơn móng tay.”

“Sơn móng tay? Sơn móng tay dành cho nam?”

“Đúng vậy, tôi đang đợi cậu! Tề Uy, tôi còn không mặc đồ!”

“Không mặc đồ?”

“Đúng vậy.” Tay phải hắn vẫn hơi run, chậm rãi sơn, dùng bông gòn thấm nước tẩy lau đi phần sơn lem vào da. “Không mặc đồ, đợi cậu đến an ủi tôi…” Giọng nói thầm thì, mang sức hấp dẫn tình sắc, nhưng Tề Uy bên kia điện thoại lại cảm thấy quái lạ.

“Tử Minh, cậu hơi lạ…”

“Tôi không có lạ, người lạ là cậu!” Hắn thổi thổi móng tay, đổi cọ sơn qua tay trái. “Tề Uy, muốn gặp tôi sao? Bằng không khuya như vậy tìm tôi làm gì?”

Đã quá nửa đêm, sao trời bị ánh đèn đường che lấp không biết lấp lánh.

“Tôi… Muốn tìm cậu uống rượu…” Y đột ngột ngượng ngùng, cũng không nói ra được. “Tôi… Và bạn gái chia tay…”

“À…. Nói cách khác, cậu muốn tôi an ủi cậu…”

“Cũng không phải an ủi, dù sao cái tính trẻ con đó cũng không phải loại mà tôi thích…” Tề Uy trở nên ngập ngừng ấp úng.

Lương Tử Minh liếm liếm môi, dùng nước tẩy bôi lên ngón cái bị lem. “Được, cậu chờ tôi đi, tôi đến tìm cậu, tôi sẽ ăn mặc thật đẹp, để cậu không ghét tôi…”

“Ừ… Tử Minh, cậu thật sự không có vấn đề đấy chứ? Tôi là nói… Cậu thật sự không có trở ngại gì chứ”

“Chỗ cậu nhìn thấy ánh trăng không?” Lương Tử Minh đột ngột hỏi.

“Ánh trăng? Hình như không…”

“Đèn đường sáng không?”

“Có đèn đường, nhà tôi không phải ở khu náo nhiệt, cậu biết nhà tôi không? Tôi ở một mình!”

“Nói cho tôi biết địa chỉ chính xác đi…”

Hóa ra họ ở cách nhau không xa.

“Tử Minh, cậu thật sự muốn đến?”

“Đương nhiên, cậu ở gần chỗ tôi, tôi sẽ ăn mặc lộng lẫy và trang điểm đẹp đẽ…” Hắn nói xong liền cúp máy. Một nét cười ngưng kết bên môi, hắn vẫy vẫy hai tay, toàn là mùi sơn móng tay hóa học, hắn không thích. Không biết ngửi vào có hại cho cơ thể hay không?

Theo đuổi cái đẹp là bản tính của động vật.

*** Don’t post in wattpad

Mặc váy ngắn cùng áo choàng lớn, từ rất xa liền thấy người tên là “Tề Uy” đứng dưới đèn đường, boot cao gót chậm rãi tiếp cận, nhưng Tề Uy cũng không chú ý.

Một bước, tiếp một bước.

Tề Uy nhìn đồng hồ, cũng không chú ý tới hắn, hắn khó chịu mím đôi môi đỏ mọng.

Một bước, lại một bước.

Cũng không lạnh đến độ thở ra sương trắng, nhưng Lương Tử kéo chặt cổ áo choàng.

Một bước, rồi một bước. Tề Uy nhìn cô gái xinh đẹp đã khuya thế này mà còn xuất hiện, cảm thấy khó hiểu.

“Muốn tôi không?” Cô gái đột ngột nói như vậy với y, tiện thể đặt tay lên bả vai Tề Uy, nhưng Tề Uy mở to hai mắt.

“Có thể tính rẻ cho cậu một chút!”

Hai mắt Tề Uy mở to như chuông đồng, y che miệng hít sâu.


“Thế nào?”

Tề Uy run rẩy vươn tay, vén đuôi tóc cô gái lên, ngay cả tiếng lắp bắp trong miệng cũng không phun ra nổi.

“Nói nhanh lên đi!”

Tề Uy thấy ngón tay của cô gái trên bả vai mình có sơn màu xám bạc. Trong đầu giống như có tia chớp lóe lên, lại nháy mắt ngã vào vực sâu hun hút. Y cất bước chạy, nhưng hai chân nhũn ra chỉ bước thôi cũng khó.

Tiếng giày cao gót của cô gái đặc biệt rõ ràng giữa màn đêm, không nhanh không chậm dần dần tiếp cận.

Mồ hôi lạnh tán loạn toàn thân, cả người yếu ớt vô lực, y tự nhận mình không ngừng chạy trốn, khoảng cách cùng cô gái lại ổn định không tăng. Tề Uy thấy con dao lóe ra ánh sáng, chậm rãi tới gần mình, không nhanh không chậm dần dần tiếp cận.

“Cậu có thể thấy gì từ đồng tử của tôi?” Cô gái nhẹ giọng nói, âm thanh vừa vặn có thể bay tới tai Tề Uy.

Tề Uy dán vào vách tường, khuôn mặt kinh hãi chiếu vào đồng tử thâm đen của cô gái.

“Cậu có thể thấy gì từ đồng tử của tôi?” Âm thanh tới gần hỏi lại một lần.

“Nói đi, cậu thấy cái gì?”

Mũi dao của cô gái chỉa vào mình, Tề Uy cảm thấy cô gái này gây ra một áp lực rất lớn, không chỉ là mũi dao, còn đôi môi đỏ mọng bên cạnh mũi dao nữa. Tề Uy đột ngột ngửi được mùi hóa học gai mũi trên tay cô gái.

“Xuyên qua mắt chúng tôi, cậu thấy được cái gì?” Cô gái gần như tựa vào vành tai Tề Uy nói, khí nóng lúc này không thể trêu ghẹo Tề Uy.

Ý nghĩ không muốn chết xuất hiện trong đầu Tề Uy, nhưng người trước mắt y càng phát ra cảm giác kinh hãi lấn át, y muốn cướp con dao trong tay cô gái, nhưng bị cô gái lấy sức lực vượt quá một cô gái quăng một cái lên tường.

Tề Uy cảm thấy sau gáy đau đớn một trận, cả người như bị bỏ vào nồi áp suất, ý thức y từ từ mơ hồ, tiếp theo, con dao cũng đã chôn vào trong thân thể, bị vật lạ xâm nhập, đau đớn kinh hãi đến tê liệt, y không thể tin được sờ máu trên bụng, ngón tay phảng phất như còn độ ấm máu tươi, không thể tin “hắn” lại xuất hiện ở chỗ này, không thể tin “hắn” sẽ làm ra chuyện như vậy, lại càng không hiểu “trang phục” kia mang ý nghĩa gì…

***

Tin tức nhanh chóng lan đi, thành viên Tề Uy của nhóm thần tượng X bị thương, nghe nói Tề Uy có nguy cơ tổn thương não bộ.

Ngoài bệnh viện chen chúc mấy trăm fan lo lắng đợi chờ, còn đám truyền thông ngóng trông thành viên nhóm X mở cuộc họp báo. Có nữ sinh thậm chí khóc la, thút tha thút thít than sao có người tàn nhẫn như vậy…

Lương Tử Minh ôm một bó hoa chậm rãi đi trên hành lang bệnh viện, từ từ bước tới.

Bác sĩ có lệnh cấm, Tề Uy phải nghỉ ngơi thật tốt, trong lúc này cấm phỏng vấn săn tin.

Lương Tử Minh ôm bó hoa tươi dừng trước cửa phòng bệnh đơn treo bảng “Không tiếp” của Tề Uy.

Hắn ngay cả cửa cũng không gõ liền trực tiếp mở cửa đi vào. Bên trong có các thành viên nhóm nhạc vây quanh Tề Uy, Tề Uy khó khăn lắm mới mở mắt.

Lương Tử Minh ôm một bó hoa tươi (thật ra ngoài cửa phòng đã có rất nhiều hoa tươi cùng thiệp chúc) đi tới trước giường. Người đại diện cũng tưởng hắn là fan, muốn đuổi hắn ra ngoài, nhưng Lương Tử Minh không nhanh không chậm nói hắn là bạn thời trung học của Tề Uy, là đến thăm bệnh.

Giống như nhân vật trong tranh chân dung mỹ lệ, mỗi lời hắn nói ra đều như một câu chuyện cổ tích mới trước giường, Tề Uy mờ mịt nhìn Lương Tử Minh cùng những người khác, người đại diện cảm thấy khó thở với áp lực vô danh, nàng nới lỏng khăn choàng, dìu má Tề khóc đến vô lực cúi đầu ra ngoài, thành viên nhóm nhạc cũng bị hai đồng tử kia mê hoặc, không thể không cúi đầu rời khỏi phòng bệnh.

Lương Tử Minh ôm một bó hoa tươi khẽ đóng cửa lại, đưa hoa vào trong tay Tề Uy.

Hắn kéo ghế dựa ngồi bên giường.

“Tề Uy, cảm thấy thế nào?”

Tề Uy mờ mịt nhìn hắn, ánh mắt dường như không quen biết, âm thanh khàn đục. “Anh là ai?”

“Cậu không nhớ tôi sao?” Nhưng Lương Tử Minh một chút cũng không kinh ngạc.

“Không nhớ… Bác sĩ có đến xem.” Tề Uy nói. “Nói tôi sợ hãi quá mức mới mất trí nhớ, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, cho nên, thật xin lỗi, tôi bây giờ không nhớ được anh…” Còn vết thương ở bụng, Tề Uy càng nói càng bi thương, nhất là lúc y nghe được lời kể của thành viên ban nhạc, cả người hoàn toàn không có cảm giác đạp trên mặt đất. Phảng phất như vẫn còn đang bồng bềnh trôi nổi.

“Không sao, cậu nghỉ ngơi cho tốt là được!” Lương Tử Minh chuyển bó hoa lên bàn nhỏ đặt bên giường.

“Anh là ai?”

“Tôi là Lương Tử Minh, là bạn học thời cấp hai của cậu, tôi đã cứu cậu một lần, bàn tay này của tôi.” Hắn vươn tay phải. “Chính là vì cậu mà bị mất!”

“Vì tôi? Tại sao?”

“Tôi có thể từ từ nói cho cậu… Chỉ cần cậu nói cậu sẽ không rời khỏi tôi, cậu cần tôi, tôi liền nói cho cậu…” Tay phải Lương Tử Minh nắm nhẹ tay Tề Uy, Tề Uy cảm thấy đôi tay kia thật sự mềm mại. “Tôi chính là vì cậu mới mất đi một bàn tay…”

“Tôi sẽ không rời khỏi anh, tôi cần anh.”

“Rất tốt.” Lương Tử Minh tiến đến bên cạnh Tề Uy, đặt tay lên vai y, ghé vào tai y thầm thì. “Tôi cũng sẽ không rời khỏi cậu, cậu hãy yên tâm…”

Trong nháy mắt, Tề Uy ngửi được mùi hương hóa học quen thuộc trên tay Lương Tử Minh.

***

(1) Mì Dương Xuân còn được gọi là mì không hay canh mì, là một loại mì chỉ có mì và nước dùng chứ không có các nguyên liệu phối hợp khác, thường thấy ở khu Trung Quốc Thượng Hải, món ăn này được hoan nghênh vì tiện lợi và không mất thời gian. Mì sợi dùng để nấu cũng không hạn chế, mì sợi nhuyễn hoặc sợi thô đều có thể được dùng làm mì Dương Xuân.

(2) The Picture of Dorian Gray – Bức chân dung của quỷ dữ, là tiểu thuyết xuất bản duy nhất của Oscar Wilde.

Câu chuyện xoay quanh nhân vật chính – chàng trai trẻ tuổi Dorian Gray – một người mẫu tranh của họa sĩ Basil. Bị ấn tượng bởi vẻ đẹp hoàn mỹ của Dorian, Basil dần trở nên mê đắm chàng trai trẻ, ông tin rằng vẻ đẹp của anh sẽ là một hình mẫu mới cho những bức tranh chân dung nghệ thuật của mình. Nhưng bi kịch của Dorian chỉ bắt đầu khi chàng trai trẻ tình cờ đã gặp Henry Wotton – một người bạn của họa sĩ. Sau buổi trò chuyện, Dorian bắt đầu nghĩ rằng vẻ đẹp là khía cạnh duy nhất của cuộc sống xứng đáng để con người đeo đuổi.

Nhưng rồi, chàng trai trẻ chợt nhận ra vẻ đẹp của mình không phải vĩnh cửu, một ngày nào đó nó sẽ tàn phai. Dorian rất đau khổ và chấp nhận đánh đổi linh hồn của mình với mong muốn tất cả sự xấu xí của tuổi tác hằn lên khuôn mặt sẽ được chuyển vào một bức chân dung của Dorian mà Basil đã vẽ, bức chân dung đó sẽ thay Dorian hứng chịu những biến đổi về tuổi tác trên khuôn mặt cũng như dáng vóc. Ước nguyện của chàng thanh niên trẻ tuổi cuối cùng cũng được thực hiện, Dorian đã có một khuôn mặtđẹp vĩnh hằng và bắt đầu đắm chìm trong những nhục cảm trụy lạc đầy tội lỗi. Tuy nhiên, như một sự nhắc nhở, ghi nhớ những hành động Dorian đã làm, mỗi tội lỗi chàng trai trẻ gây ra sẽ trở thành mộtdấu vết đáng sợ trên cơ thể hoặc dấu hiệu tuổi tác trên khuôn mặt trong bức chân dung của Dorian Gray…

Trong The Picture of Dorian Gray của Wilde, nhân vật của ông có một tuyên bố mà sau đã trở thành câu trích dẫn cửa miệng của giới đồng tính: “Cách duy nhất để loại bỏ sự cám dỗ đó là khuất phục nó”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui