Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi

Mạc Dao Dao đang trong phòng đứng ngồi không yên thì Vạn Niên Thanh lắc thân một cái chạy trở về. Trước sau cũng chỉ khoảng nửa tiếng, lúc anh
ta trở về khỏa thân, trong tay cầm ga trải giường, vừa mở ra bên trong
tất cả đều là giấy bạc mệnh giá 100 đồng.

Máu toàn thân Mạc Dao
Dao chảy ngược hết lên, cho dù là ai nhìn thấy bên trong ga trải giường
của mình có gần trăm vạn tiền mệnh giá lớn đều sẽ máu chảy ngược. Cô
tiến lên nhìn, thấy mỗi cọc đều mới, theo bản lãnh phân biệt tiền giả
của cô mà nói đây tuyệt đối là tiền thật.

Ngẩnh mạnh đầu lên nhìn vẻ mặt tranh công của Vạn Niên Thanh : “Tiền này từ đâu ra?”

Không phải là không động lòng, chẳng qua là quỷ dị quá mức, đây không phải là do anh ta dùng pháp lực biến ra chứ.

Vạn Niên Thanh đắc ý nói: “Muốn tiền cũng dễ thôi, bên trong máy rút tiền là có. . . . . .”

Máu toàn thân Mạc Dao Dao đông lại: “Làm sao anh lấy được?”

“Vừa ẩn thân, làm một phép. . . . . .”

“Vạn Niên Thanh, mau chóng ẩn thân mang tiền trở lai, nếu không tôi sẽ ôm
chậu hoa vào chùa, tiêu diệt kiếp yêu quái ATM của anh!” lần đầu tiên
Mạc Dao Dao tức giận như vậy, tiếng kêu vô cùng lớn, Vạn Niên Thanh run
run, vội vàng ôm tiền lại chạy ra ngoài.

Nâng trán tựa vào trên
sô pha, một chút sức lực toàn thân cô cũng không còn. Vạn Niên Thanh này nếu không ai dạy dỗ cho tốt, về sau không biết sẽ biến thành bộ dạng gì nữa. Cũng đúng, yêu quái vừa thành hình, anh ta biết cái gì.

Chẳng qua Mạc Dao Dao đã quên mất một chuyện, cả ngày đi theo cô xem ti vi
lwn mạng mà biết được thịt nạc với cả chất bảo quản, làm sao Vạn Niên
Thanh không biết máy từ máy rút tiền tự động là không được lấy? Đợi sau
khi cô nhớ tới chuyện này thì Vạn Niên Thanh cũng sớm đã đổ thừa không
đi, ôm hông của cô nói: “Anh không làm như vậy, không phải em đã đem
người không có đồng nào như anh đuổi đi? Đừng nghĩ là lúc đó anh sống
chết với em không chịu đi, thật ra thì một câu nói của em anh cũng không cự tuyệt được, anh chỉ cần nói một câu bảo anh biến mất, anh sẽ thật sự biến mất trước mặt em.”

Mạc Dao Dao búng móng vuốt sói không ngừng sỗ sàng của Vạn Niên Thanh, véo lỗ tai anh nói: “Thì ra anh đen tối như vậy!”

“Ai u ai u, lỗ tai lỗ tai, đúng đúng! Đừng nhẹ như vậy, dùng lực thêm một chút, không đủ đau.”


Dĩ nhiên, những thứ này đều là nói sau này, Mạc Dao Dao bây giờ đang đau đầu nên xử trí Vạn Niên Thanh như thế nào.

-

Sau khi quay lại, Vạn Niên Thanh quỳ trên mặt đất, không dám nhìn Mạc Dao
Dao mặt đen, lần này là Mạc Dao Dao chủ động để cho anh ta quỳ , nửa
điểm cũng không thể qua loa.

“. . . . . . Từ xưa tổng hợp lại,
tiền, là phải tự mình kiếm! Hiểu chưa?” Mạc Dao Dao vừa thông suốt thao
thao bất tuyệt, rốt cuộc giải thích cho Vạn Niên Thanh tại sao phải dựa vào hai tay của chính mình đi sáng lập tài phú, mà không phải dùng pháp lực đánh cắp đồ vật.

Vạn Niên Thanh gật đầu liên tục: “Dao Dao, anh sẽ không dám nữa.”

Mạc Dao Dao nói nửa ngày cũng mệt mỏi, duỗi tay ra: “Nước.”

Vạn Niên Thanh lập tức đem cái cốc trên khay trà đưa tới, phục vụ tận nơi.

“Như vậy đi, một lát anh đi ra ngoài với tôi một chuyến, mua hai bộ quần áo
trước, tiền coi như tôi cho anh mượn, đợi khi nào anh làm việc kiếm tiền rồi trả tôi.”

“Ừ, anh nhất định sẽ trả em.”

Tại sao? Tại sao một cô gái thất nghiệp như cô còn phải cho người khác vay tiền? Người cần tiếp tế là cô có được không?

Chẳng qua không có cách nào, ai bảo Vạn Niên Thanh nói anh không thể biến
một thứ từ hư vô ra được. Ai bảo cô không thể chịu được mình và người
đàn ông khỏa thân ở chung, chỉ có thể uất ức túi tiền thôi

Trước
hết để cho Vạn Niên Thanh mặc bộ quần áo chuẩn bị cho Triệu Ngộ Minh
kia, thật ra thì dáng người của anh đẹp hơn so với Triệu Ngộ Minh, bộ
quần áo này mặc vào hơi nhỏ một chút.

Vạn Niên Thanh luôn mỉm cười nhíu nhíu mày hiếm thấy: “Anh không thích quần áo này.”

Mạc Dao Dao dừng lại: “Tôi cũng không thích, chờ mua mới rồi ném đi.”


Cáo biệt cùng quá khứ, chính là đơn giản như vậy.

Xách túi xách lên đi ra ngoài dạo phố cùng Vạn Niên Thanh, cho dù nói thế
nào, mang theo một trai đẹp đi dạo phố vẫn rất có mặt mũi, Mạc Dao Dao
cảm thụ ánh mắt hâm mộ ghen ghét xung quanh, tính hư vinh bành trướng vô cùng.

Phải mua áo lót trước, ít nhất cũng phải mua quần lót. Nếu không một lát thử quần. . . . . .

Được rồi, đã vượt quá tưởng tượng.

Một nam một nữ đi mua áo lót là một chuyện rất mập mờ, Mạc Dao Dao biết
nhưng là cô không thể không đi cùng với Vạn Niên Thanh, ai bảo anh ta ồn ào nói không phải cô không chọn.

Thật là sẽ không chọn. Liếc mắt nhìn vô số quần lót, Vạn Niên Thanh lớn nhỏ có thể đoán chính xác,
chẳng qua là cái màu sắc. . . . . .

Thê thảm không nỡ nhìn.

Xanh biếc, xanh thẫm, xanh lục. . . . . .

Vì sao nhà thiết kế quần lót lại tạo ra loại quần lót màu sắc như vậy? Vạn Niên Thanh cầm một cái: “Dao Dao, anh muốn mấy cái này.”

Mạc Dao Dao nhắm mắt cầm quần lót đi tới quầy thu tiền, nhân viên thu ngân kinh ngạc tính tiền giữa ánh nắng.

Thật mất mặt. Đây mới chỉ là bắt đầu, chuyện mất mặt hơn nữa vẫn còn ở phía sau.

“Chúng ta đi mua quần áo, anh đi về phía trung tâm thương mại Ngũ Kim làm gì?” Mạc Dao Dao lạnh lùng nói.

“Anh muốn một thanh sắt. . . . . .”

“Bác bỏ!”

“Ra ngoài ra ngoài ra ngoài! Đem đồ anh cầm trong tay để xuống!”

“Ngọn nến nhiệt độ thấp nhiều. . . . . .”


“Bác bỏ!”

“Bỏ quyển sách trên tay anh xuống cho tôi!”

“Tôi muốn tăng thêm chút kinh nghiệm. . . . . .”

“Anh không cần phải tăng kinh nghiệm thêm nữa!”

Cuối cùng Mạc Dao Dao mau chóng mệt lả, ngồi ở khu nghỉ ngơi trung tâm thương mại uống cola, một bước cũng không đi được.

Vạn Niên Thanh ở bên cạnh cô , tội nghiệp nói: “Dao Dao, em đừng tức giận. . . . . .”

“Vạn Niên Thanh, anh có thể go out rồi !”

-

Cuối cùng đem người kéo vào cửa hàng bán quần áo, Mạc Dao Dao đã không có tí sức lực nào đi giúp một tay chọn quần áo, túm cái ghế ngồi xuống, vung
tay lên: “Tự anh chọn đi, 200 trở xuống, không được nhiều hơn.”

Cô đi vào một cửa hàng vốn nổi tiếng giá rẻ, 200 đồng vẫn có thể mua được một hai bộ, dù sao một cái T-shirt cũng đến 59 đồng đỏ thẫm đấy.

Không ngoài dự đoán, Vạn Niên Thanh cầm lên một cái T-shirt xanh biếc xanh
biếc, lại chọn một cái quần dài xanh lục xanh lục, dưới anh mắt giống
như thấy quỷ của nhân viên bán hàng đi vào phòng thay quần áo.

Mạc Dao Dao lấy tay nâng trán, chờ Vạn Niên Thanh đẩy cửa phòng thay quần áo ra, không nỡ nhìn kết quả thảm được công bố.

Sau khi Vạn Niên Thanh vừa ra khỏi cửa, Mạc Dao Dao ngây người, không chỉ
có cô ngây người, ngay cả nhân viên bán hàng cũng choáng váng.

Chưa bao giờ thấy ai có thể mặc màu xanh biếc tự nhiên như vậy, có khí chất
như vậy, giống như anh ta trời sinh nên mặc quần áo màu màu xanh lá cây, anh ta với loại màu sắc này vô cùng thích hợp.

Màu xanh biếc là
màu sắc rất khó phối hợp, xanh thẫm còn được, càng là màu xanh biếc
càng có vẻ chói mắt, khó coi, nhất là xanh biếc cả người.

Nhưng
loại màu sắc này mặc ở trên người Vạn Niên Thanh so mới vừa rồi sơ mi
cùng quần âu thẳng tắp kia càng thêm xa hoa anh tuấn. Mặc bộ quần áo này vào, khí chất cả người anh cũng thay đổi, trở nên tinh thần phấn chấn.

Nhân viên bán hàng cũng nói: “Tiên sinh, nói thật, bộ quần áo này rất thích
hợp với anh, tôi chưa bao giừo thấy người nào có thể mặc cả cây xanh

biếc ra được hiệu quả như vậy, anh như vậy bây giờ cũng có thể đi đài
truyền hình.”

Lúc cô ta nói, mặt chân thành, sự coi thường lúc đầu đã sớm biến mất, trên mặt tràn đầy thán phục.

Vạn Niên Thanh giống như hiến tặng vật quý chạy đến trước Mạc Dao Dao: “Dao Dao, anh đẹp trai không?”

Một tay Mạc Dao Dao đẩy anh đang dán tới quá gần ra: “Bao nhiêu tiền, nếu hơn 200 thì nhìn đẹp hơn nữa cũng không mua.”

T-shirt là 59 đồng, quần 89 đồng, chất vải đều là loại tốt, đáng tiếc màu này không bán được.

Mạc Dao Dao thấy không mất nhiều tiền lắm, lại tới hàng vỉa hè mua một cái
áo tay cộc xanh lá cây, quần short xanh lá cây, cuối cùng Vạn Niên
Thanh lại chọn một bộ quần áo màu lam quần áo, nghe nói trừ màu xanh
biếc anh thích nhất màu lam, bởi vì vừa ngẩng đầu là có thể thấy bầu
trời xanh thẳm bao la.

Hai người thắng lợi trở về, túi lớn túi
nhỏ trở về nhà, nhưng cũng không tiêu quá nhiều tiền, dù sao Mạc Dao
Dao đều chọn cửa hàng tiện lợi mua.

Vừa vào cửa Vạn Niên Thanh
móc ra một cái dây lưng trong một túi: “Mới vừa rồi lúc anh mua quần,
nhân viên bán hàng tặng . . . . . .”

Nói còn chưa dứt lời dây lưng đã bị cướp đi, trực tiếp ném vào trong thùng rác.

“Đi làm cơm, tôi đói bụng.” Mạc Dao Dao vung tay lên, nằm ở trên giường, sai khiến Vạn Niên Thanh giống như sai bảo người làm.

Vạn Niên Thanh vội vàng chạy đi nấu cơm, ban ngày anh đã phơi ánh nắng mặt
trời đương nhiên là không đói bụng , nhưng Mạc Dao Dao sau khi ăn sáng
xong cũng chưa ăn cái gì, sau một ngày đi dạo cũng đã mệt lả.

Mơ mơ hồ hồ nằm ở trên giường, nghe tiếng chuông cửa vang lên.

Đói bụng cộng với mệt mỏi, Mạc Dao Dao lười một đầu ngón tay cũng không
muốn động, mà Vạn Niên Thanh giơ cái muỗng chạy ra mở cửa.

Một người đàn ông đứng ở ngoài cửa, vừa định nhấn chuông cửa lần nữa thì cửa chợt mở ra.

Về nhà xong bảo mặc quần áo không thoải mái nên cởi ra chỉ còn lại một cái quần đùi, Vạn Niên Thanh giơ cái muỗng đứng ở trước mặt người đàn ông
trợn mắt há hốc mồm.

Mạc Dao Dao chợt từ trên giường nhảy dựng lên, vì sao cô có thể để cho Vạn Niên Thanh đi mở cửa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui