''Chị hai --''
Đột nhiên một giọng nói ngọt ngào vang lên làm nó thoát khỏi suy nghĩ đăm chiêu của mình.
Ai ?
''Chị hai'' sao ? . . .
. . . Ngoài nữ chính Vương Thùy Chi thì còn ai !
Nó vội vàng ra mở cửa, xem xem rốt cuộc nữ chính là người như thế nào.
Vừa mở cửa xong, lọt vào tầm mắt của nó là một cô gái hết sức xinh đẹp. Đôi mắt hạnh to tròn long lanh, cái mũi thanh tú cao ngất, đôi môi hồng chúm chím, làn da trắng như trứng gà bóc, mái tóc đen cắt ngắn ôm sát khuôn mặt bầu bĩnh, trông vô cùng đáng yêu. Đúng là nữ chủ có khác, xinh đẹp khó ai cưỡng lại.
Trong khi nó đang thưởng thức nhan sắc người trước mặt thì nữ chủ Vương Thùy Chi cũng ngầm đánh giá nó. Cô ta thật sự bất ngờ xen lẫn đố kị với người trước mặt, chị ta là Vương Băng Di thật sao? Sao chị ta có thể xinh đẹp như vậy chứ. Khuôn mặt tinh xảo không chút son phấn, đặc biệt là đôi mắt màu tím than kia, ánh mắt đó thật khác, cô ta dường như thấy được tia lạnh lùng trong đó.
Nó biết Thùy Chi đang dò xét mình, thản nhiên để cô ta đánh giá, nhàn nhạt nở nụ cười nửa miệng khi nhìn nét biến hóa trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.
''Em gái là đang tìm chị sao ?'' nó khẽ mở môi đỏ mọng hỏi
''Chị . . . chị là chị hai thật sao ?'' Thùy Chi hơi lắp bắp hỏi nó, cô ta hoàn toàn không tin người trước mặt là Vương Băng Di
Nó cười khẽ:
''Em không nhận ra chị ?''
Thùy Chi nở nụ cười xởi lởi:
''Nào có a~, em chỉ có chút bất ngờ thôi ạ''
''Chị mau xuống chuẩn bị đi, chúng ta cùng nhau đi học'' Thùy Chi nở nụ cười tươi rói, thân mật ôm cánh tay nó.
Dù nụ cười đó có đáng yêu bao nhiêu nó cũng cảm thấy không thích, thực giả dối!
''Được''
Nó khẽ gạt tay của Thùy Chi ra, cười nhẹ rồi đóng cửa lại.
Thùy Chi nhìn chằm chằm cánh cửa đến một lúc lâu mới đi.
Nó ngầm quyết định trong lòng.
Nó nhất định sẽ dùng bàn tay vàng của mình thay đổi số phận của nữ phụ!
______________dải phân cách_______________
''Băng Di đâu ?'' ông Vương, ba của nữ chính và nữ phụ, lạnh lùng hỏi.
Đối với đứa con gái do người đàn bà đó sinh ra, ông ta hoàn toàn không có một chút cảm tình.
Cũng vì vậy mà ông Vương suốt ngày dùng khuôn mặt lạnh lùng đối với nữ phụ, thậm chí khi ông ta biết nữ chính cùng nam chính mưu hại nữ phụ, lòng không chút đau đớn cho con gái ruột của mình. Rốt cuộc đây có phải là một người cha hay không ?
Nó cay đắng hỏi, lòng không khỏi vì số phận của nữ phụ mà chua xót.
''Chị hai đang. . .''
''Con đây'' nó từ trên lầu bước xuống, cắt lời của Thùy Chi
Cả ba người ngước mặt nhìn nó, biểu cảm trên mặt ba người biến hóa vô lường. Mắt ông Vương đột nhiên lóe lên một tia sáng khó nhận ra. Bà Vương, mẹ nữ chính, trên khuôn mặt xinh đẹp không tuổi không che dấu nỗi sự bất ngờ. Khuôn mặt này thật giống tiện nhân đó, nghĩ đến đây bà ta nhịn không được quay sang biểu hiện của ông Vương, chỉ thấy mặt cương nghị của ông ta không chút biểu cảm. Thấy vậy, bà ta thở vào nhẹ nhõm.
Đương nhiên hành động kia của bà ta không qua khỏi đôi mắt tinh tường của nó. Hành động đó không khỏi làm nó tò mò cùng khó hiểu.
''Chị hai --'' Thùy Chi đứng dậy, nhanh chân chạy lại thân thiết ôm cánh tay trắng noãn của nó, cười tít mắt
''Ơh, chị hai không trang điểm sao ? Hay là để em giúp chị --'' Thùy Chi ''tốt bụng'' ngỏ ý giúp nó
Nó biết lòng tốt của Thùy Chi, nhưng thực tình nó không dám nhận:
''Cảm ơn ý tốt của em, nhưng chị không cần'' nó cười nhẹ từ chối
Mặt Thùy Chi khẽ biến sắc, nhưng rất nhanh lại tươi cười như trước
Nó trong lòng không ngớt vỗ tay tán thưởng tài diễn xuất cùng che dấu cảm xúc của cô ta quá sức xuất thần đi.
''Ha, Băng Di, con mau ngồi xuống ăn sáng đi --'' bà Vương mỉm cười, ra dáng mẹ hiền lương mẫu
''Dạ --'' nó mặt không chút cảm xúc ngồi xuống bàn ăn, khóe mắt mang theo tia cười lạnh nhìn ''gia đình'', hình như nó ngồi đây quá dư thừa.
Nó chỉ ăn một chút rồi bước nhanh ra xe
''Mày không biết chào dì mày một tiếng sao ?'' một giọng nói lạnh lùng, không che giấu sự nóng giận
''Không sao đâu anh, trước giờ đều vậy mà, cứ để Băng Di đi học đi'' bề ngoài quả thực rất giống là đang giúp nó, nhưng thực chất câu nói ''trước giơ đều vậy mà'' của bà Vương lại ''vô tình'' tố cáo nó
Nó cười lạnh, lạnh nhạt nói:
''Thưa ba, thưa dì, con đi học''
___________________dải phân cách___________________
Trường ROYAL
Kít . . .
Chiếc BMW màu trắng bóng loáng đỗ trước cổng trường ROYAL
''Là hoa khôi Thùy Chi đó''
''Đúng a~''
Vừa thấy chiếc xe BMW trắng sang trọng, ai ai cũng biết đấy chính là hoa khôi của trường Vương Thùy Chi
Thùy Chi bước xuống trước bao ánh mắt thèm thuồng chảy cả nước dãi của bọn nam sinh. Phải thừa nhận rằng Thùy Chi rất xinh đẹp, không những có khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu mà cô ta còn có dáng người lả lướt, chuẩn không cần chỉnh.
Thùy Chi ngại ngùng nở nụ cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại ánh lên tia đắc chí cùng kiêu ngạo. Thấy thế ngay tức khắc trong đầu nó liền nghĩ ngay đến hai chữ -- chảnh cún!
Nó cười khinh thường rồi bước xuống xe.
Mọi người chuyển dời ánh mắt khỏi Thùy Chi, nuốt từng ngụm nước bọt nhìn đôi chân thon dài trắng noãn từ trên xe bước xuống, không khỏi há hốc mồm nhìn vị tiên nữ bước từ trong xe ra. Khuôn mặt hoàn mỹ không có điểm khuyết, mái tóc dài màu hạt dẻ được buông xõa, khẽ bay bay trong làn gió. Nó vận chiếc áo sơ mi trắng, trên cổ có chiếc cà vạt xanh nhỏ, chiếc váy xanh ngang đến đùi (đồng phục), tôn lên vóc người tuyệt mỹ, cực kì xinh đẹp của nó
. . .
Đôi mắt toàn bộ nam sinh đồng loạt hiện lên hình trái tim lấp lánh. Ngay cả nữ sinh cũng bất giác đỏ mặt nhìn.
Thùy Chi tức đến đỏ cả mặt, nghiến răng ken két rồi bỏ đi một mạch.
Nó buồn cười nhìn rồi cũng bước đi trước những lời bàn tán của bọn học sinh.
''Ai thế nhỉ?!''
''Thật xinh đẹp''
''Đúng, còn xinh hơn của Thùy Chi''
''Uầy, Thùy Chi không bằng một phần hai nữa là --''
''Hình như là Vương Băng Di, hai người họ đi học chung mà''
''Cái gì??? Không thể nào! Làm sao con nhỏ lẳng lơ đó có thể xinh đẹp như thế chứ --''
''Đúng đó, người này đâu có trang điểm tám lớp như cô ta''
''Vậy là ai ?''
Bla . . . bla . . .bla . . .
*Vương Thùy Chi:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...