Chiếc cầu thang hiện ra hướng đến một nơi tăm tối và lạnh lẽo.
Lục Sắc mặt lạnh tanh, từng bước đi chậm rãi vào trong.
Căn hầm im lặng chỉ có tiếng bước chân lộc cộc của cô ta.
Tiến sâu vào bên trong, Lục Sắc dừng chân ở một căn phòng trong cùng.
Đi đến bên cạnh những người lính canh đang đứng ở đó, Lục Sắc bảo với bọn họ:
- "Các anh có thể làm ơn cho tôi vào đó được không? Tôi muốn thăm cô ấy."
Cô ta làm ra vẻ tội nghiệp mà ngay cả người mang trái tim sắc đá cũng có chút mủn lòng.
Bàn tay lau lên khóe mi đỏ ửng, cất giọng nói cực kì ăn năn, hối lối:
- "Cũng tại tôi mà Nguyệt Khiết tiểu thư mới trở nên như vậy, tôi thật sự không cố ý mà."
- "Sắc tiểu thư, cô đừng khóc mà.
Được rồi, cô vào trong đó đi, nhớ cẩn thận, chúng tôi sẽ đứng bên ngoài bảo vệ cô!" - Một người nói.
Lục Sắc liên tục nói lời cảm ơn rồi đi vào trong.
Trong căn phòng cực kì tối tăm và lạnh lẽo.
Lúc lúc lại lóe lên một tia ánh sáng nhỏ nhoi từ chiếc cửa sổ nhỏ cách mắt đất khoảng 3 mét.
Nền đất ẩm ướt.
Những giọt nước chảy tí tách xuống sàn nhà.
Thi thoảng lại có những con chuột cống chạy qua.
Chúng thản nhiên như chẳng sợ bất cứ điều gì.
Ở giữa căn phòng giam, Nguyệt Khiết nồi bệt xuống, tay và chân bị những sợi xích u ám cứng nhắc buộc vào.
Đôi chân vẫn chảy những giọt máu thê lương hòa cùng với dòng nước tạo nên âm vang tí tách, tí tách nhỏ xuống nền đất u buồn.
Mái tóc trắng tựa như muôn ngàn vì sao rũ xuống.
Cô mặc một chiếc váy ánh xanh, giờ đây đã rách tả tơi.
Chi chít trên tai chân là những vết bầm tím xanh đen xen kẽ.
Ánh sáng xanh li ti chiếu xuống nơi tối tăm, lạnh lẽo.
Trông cô bây giờ thê lương mà có nét đẹp vô cùng mà không mấy ai nhận ra.
Đôi mắt hai màu khác nhau hiện lên cơ ngơi là dòng chảy u buồn.
Lục Sắc ghé vào.
Cô ta khẽ tiến đến gần rồi cất lên giọng nói nhẹ nhàng tựa nàng tiên, nếu nghe được thì bạn sẽ chẳng nhận ra giọng nói ấy như những con rắn rết độc vô cùng đang lăm le mổ xẻ bạn.
- "Ôi chao! Quả là một con người ngây thơ và ngu ngốc làm sao!" - Cô ta cười.
Nguyệt Khiết hốt hoảng, cô còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra cơ mà, tự nhiên những người thân của cô cho cô xuống dưới đây.
Ngay cả một lời giải thích cũng chẳng cho.
Họ chỉ tự làm theo ý mình.
Họ đứng trên cao mà phán xét quyền tựdo, quyền được sống của người khác.
Cô không làm gì được cả, cô chỉ bất lực mà nhìn sự phán xét tùy ý của những người đã từng là người thân của cô cho cô với sự đau khổ khôn xiết.
Nguyệt Khiết nói bằng giọng thảm thiết:
- "Cô, rốt cục là tại sao? Tôi còn chưa biết gì cả.
Tại sao tôi không phải con ruột của cha mẹ? Tại sao họ không them để tâm đến những gì tôi nói? Tại sao lại là tôi hãm hại cô? Tại sao tôi lại được mang danh độc ác? Tôi còn chưa làm cái gì mà? Tại sao cơ chứ..
tại sao?"
- "Bởi vậy tôi mới nói cô là con người ngu ngốc hahaha.
Mưu kế cô, nắm thóp và điều khiển sinh mệnh của cô dễ như trở bàn tay mà thôi.
Cô bị người khác nhắm vào mà cô không cảm nhận được gì sao? Đồ ngu!"
Cô ta nói tiếp:
- "Nếu đây là tôi, à không, nếu là một con người bình thường khác trong cái xã hội kia, họ sẽ nhận ra ít nhất một điều và lí giải cho câu hỏi" tại sao "của cô đấy.
Nhưng cô thì chẳng hề hay biết gì dù chỉ một chút.
Cô được bao bọc như công chúa nhưng cô có hiểu gì về cuộc sống ngoài kia không? Một con người thật ngu ngốc và đáng thương!"
- "Cô nói tôi ngu ngốc? Ý của cô là sao?"
- "Ôi chao, não cô chẳng load được gì nhỉ, để tôi nói thẳng ra cho cô hiểu chuyện nha!"
Lục Sắc lấy ra một lọ thuốc không biết đó là gì, cô ta đổ nó vào miệng Nguyệt Khiết, cho dù cô có dùng hết sức chống cự cũng không thể nào phản kháng lại được.
Cơ thể của cô cứng ngắc, nó như thể bị người khác khống chế chứ không phải Nguyệt Khiết.
Không đúng! Không logic tí nào cả! Một cô gái làm sao có sức lực như vậy?
Nguyệt Khiết bị cô ta đổ hết số thuốc đó vào miệng.
Cô không nói được một câu nào từ khi dòng nước trong lọ thuốc đó đổ vào miệng.
- "Ôi dào, đồ ngu, cô nhớ nghe cho kĩ nha!"
- "Thật ra cô mới là tiểu thư thật, không phải tôi đâu!"
Nghuyệt Khiết nghe xong, lỗ tai cô cứ như bị gỉ máu, nhưng nếu đúng là vậy thì sao mọi người lại khăng khăng nói cô là giả còn cô ta mới là thật? Nguyệt Khiết muốn nói, muốn nói nhiều lắm, nhưng cổ họng của cô chỉ the thé, không nói được bất cứ câu nào.
- "Đừng cố gắng vô ích nữa, từ nay về sau, cô sẽ không thể nói được câu nào đâu."
Khoan, đừng nói với cô rằng cô sẽ bị câm suốt quãng đời còn lại đấy.
Thì ra lọthuốc kia có tác dụng như vậy ư?
- "Đúng vậy đấy.
Khiến họ tin tôi và xa lánh cô, thật ra chỉ cần một vài thủ thuật nhỏ mà thôi, dễ ẹt, không cần phải ngạc nhiên đâu, còn nhiều thứ kinh khủng hơn còn đang chờ đợi cô ở phía sau cơ mà".
- "Thật ra mọi chuyện là tôi gây dựng nên đó, thế nào? Hử? Thật tuyệt vời đúng không.
Tôi không vừa mắt cô.
Tôi sẽ chà đạp, hãm hại cô.
Hahahaha, cô làm gì được tôi chỉ với cái sức lực cỏn con như vậy? Tôi có rất nhiều quyền lực đó!"
- "Thế nào khi biết mọi chuyện? Là tôi, một tay tôi gây dựng nên, tất cả là một vở kịch chán phèo, mọi người là con rối, tôi là người điều khiển.
Còn cô là một con rối bị lỗi vì sự ngu si của cô, vì vậy tôi cần loại bỏ cô để làm nên một vở kịch đẹp hơn.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...