Mặt trời ló dạng, ánh nắng ấm áp nhưng chói lóa, xuyên qua cánh cửa sổ sát đất, chiếu sáng cả phòng ngủ, người trên giường vẫn hô hấp phập phồng có quy luật, mái tóc dài đen như mực lan tỏa trên chiếc gối màu trắng, làn da trắng nõn mịn màng, mũi cao ngay thẳng, cùng với đôi chân mày đậm càng làm nổi bật thêm. Tất cả, yên tĩnh, an nhàn, đẹp đến mức không gì sánh bằng.
Từ từ mở mắt ra, liền nhìn thấy chiếc áo khoác kia ở bên cạnh gối, vươn tay ra khỏi chăn, kéo nó qua, đưa lên mặt ngửi, um... hỗn hợp mùi hương cỏ cây và bơ vẫn không hề thuyên giảm.
Dường như nhớ ra điều gì, buông chiếc áo khoác ra khỏi mặt, tươi cười không chút kiềm chế vào buổi bình minh tỏa nắng. Ngồi dậy, móc giấy chứng minh trong túi áo khoác, tỉ mĩ quan sát: " Lâm, Tử, Quỳ, ha ha ha, cô có phát hiện ra đồ vật của cô không cánh mà bay không?"
Nhướng mày, nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất, trời trong xanh, xanh như biển, định sẵn sẽ là một ngày đẹp trời.
Lấy chiếc điện thoại ở tủ đầu giường, ngón tay linh hoat di chuyển trên màn hình cảm ứng: "Alo, tiểu Thành, chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn ra ngoài."
Cúp điện thoại, màn hình trên điện thoại vẫn còn sáng, ngó xem thời gian thì vẫn chưa đến 8 giờ, "haha, bữa sáng đặc sắc tôi cũng chưa ăn nữa."
Xốc chăn lên, Phương Y Ái đi đến phòng quần áo lớn như phòng ngủ, bên trong lấp lanh vô số trang phục, các loại trang sức đắt tiền nhìn muốn lóa cả mắt, đây là thiên đường mua sắm của bất kỳ phụ nữ nào trên thế gian này.
Chọn lấy một chiếc áo thun hở cổ, khoác bên ngoài là chiếc áo khoác màu đen dài tay, thắt một sợi dây nịt duyên dáng ôm sát vòng eo. Mặc vào một chiếc quần màu đen, phối với đôi giày cao gót cũng màu đen, rất hợp thời thượng, toát lên vẻ nữ vương, chọn lấy một chiếc ví cầm tay, đứng trước gương ngắm nhìn nhiều lần đầy thỏa mãn.
"Cô chủ, cô ngủ không nhiều, ông chủ nói mấy ngày nay ông đi đến công ty, tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô rồi."
Phương Y Ái nện bước đăng đăng đăng xuống lầu để ra khỏi nhà, giữa đường bị quản gia ngăn lại: "Không được rồi, chú Lý, tôi có chút việc phải ra ngoài, giúp tôi nói một tiếng với mẹ."
"Ôi chao, được rồi." Cung kính gật đầu, mở cửa cho cô chủ, "Cô chủ đi đường cẩn thận."
Bảo vệ tiểu Thành đã chờ ở ngoài cửa, đứng thủ sẵn bên cửa xe, thấy Phương Y Ái đi ra, trên mặt đeo kính mát che đi một nửa khuôn mặt xinh đẹp, cả người phát ra khí thế bức người, giơ tay nhấc chân cũng vô cùng tao nhã, dù sớm đã quen với hình dáng này, nhưng tiểu Thành vẫn đứng ngây người, cũng may, khi Phương Y Ái đến gần, phản ứng kịp thời, lập tức mở cửa xe: "Cô chủ, chào buổui sáng"
Phương Y Ái lười biếng dùng giọng mũi: "ừ". Nếu không nghe kỹ thì giống như cô ấy chưa nói lời nào.
"Reng reng reng..."
"Alo?"
Gọi điện thoại cho Lâm Tử Quỳ, chỉ sau vài giây chuông reng, người kia đã bắt máy thật sự là ngoài dự tính của Phương Y Ái, cô vốn cho rằng người kia vẫn còn đang ngủ say..
"Alo? Cô là?"
Lâm Tử Quỳ là một nhà văn nổi tiếng, hiểu rõ duy trì thói quen ngủ sớm dậy sớm sẽ giúp cho đầu óc thanh tỉnh, khả năng viết văn cũng tốt hơn. Khi nghe tiếng chuông điện thoại theo bản năng bắt máy, đợi một lúc không thấy đối phương nói gì, liền lấy điện thoại ra khỏi tai, nhìn thấy dãy số lạ. gọi lộn số sao? Trong đầu nghĩ như vậy nên chuẩn bị nhấn "cúp máy"
"Là tôi."
Trong lòng lấy làm lạ, nhấn nút mở to âm lượng: "Cô là"
"Phương Y Ái "
"Phương Y Ái?"
Tan nát, Phương Y Ái chán nản giơ tay lên vuốt ve mái tóc bên tai.
"Áo khoác của cô, còn có xe của tôi bị cô đụng trầy."
"Aaa ~~~ là cô a, sợ tôi không trả tiền cho cô hả, mới sáng tinh mơ đã tìm tôi tính sổ."
Trợn mắt, một người như Phương Y Ái mà thiếu thốn tiền bạc sao?
"Đang ở nhà hả?"
"Đúng a, cô đang làm gì?"
"Tút tút tút tút..."
"Alo, alo alo... Sao cúp máy vậy a, sáng sớm gọi điện thoại, không hiểu gì hết a."
Lắc lắc đầu, đặt điện thoại bên cạnh máy tính, tiếp tục vùi đầu đánh chữ, ai da, số lượng fan hâm mộ tăng đáng kể. Nhà văn nổi tiếng cũng nhiều không xuể. Bây giờ nhiều fan rảnh rỗi gọi cho bạn mỗi ngày vài lần, cũng có nhiều lần kêu giúp đỡ họ. Lâm Tử Quỳ cũng chịu khó không ít, nhớ năm đó khi cô còn trẻ, xem nặng việc vui chơi, rồi một ngày nọ không có nộp bài, tự bản thân phê bình thở dài trách cứ, công ty gọi điện thoại trách mắng, đổ thừa tất cả là do cô không nộp bài, nhà văn Lâm không nộp bài, tổn hại nghiêm trọng đến tấm lòng của fan trong cả nước, Lâm Tử Quỳ cảm thấy bất đắc dĩ, có cần phải hù dọa người như vậy không, đúng là một đám sài lang hổ báo a.
"Leng keng, leng keng."
"hả? Chẳng lẽ là mẹ quên đem đồ?"
"Leng keng leng keng."
"Đến đây, đến đây, mẹ, mẹ quên đồ gì vậy............. Là cô!"
Mở cửa, nhà văn Lâm bị dọa sợ hết hồn, nữ vương bệ hạ phát ra khí thế bức người không tính, phía sau còn có vài tên bảo vệ dùng cặp mắt mèo rình mồi đêm qua nhìn chằm chằm cô nữa sao?
"Sao lâu như vậy?" Phương Y Ái bất mãn mở miệng trách cứ Lâm Tử Quỳ.
"Cô đã chờ bao lâu a?"
Tèng teng, Phương nữ vương phóng ánh mắt đầy sát khí đến mặt Lâm Tử Quỳ, cũng chưa kịp nói gì, không đợi Lâm Tử Quỳ mở miệng mời, tự mình bước vào nhà: "Các người ở lại đây."
"Nhưng mà cô chủ." Thoát ra khỏi tầm quan sát của bọn họ, đám người bảo vệ tự nhiên lo lắng.
"Tôi nói, ở lại trước cửa, beng"
Giọng nói có vẻ tức giận, đóng sầm cửa lại. Thở phào, tạm thời không cần thấy tên vệ sĩ đáng ghét kia.
Lâm Tử Quỳ đau lòng, cái cửa mới mua chịu tổn thương không nhẹ nha?
Một chút không khách sáo, thong thả nện giày cao gót dạo quanh: " cô ở 1 mình hả?" Trang thiết bị mang phong cách Âu Mỹ, 200m2, toàn bộ nhà đều sơn gam màu nhẹ, đem lại cảm giác ấm áp và thư thả. Phươn gY Ái tỉ mỉ quan sát mọi thứ không khỏi gật đầu, nhà của Lâm Tử Quỳ cũng được xem là được mắt, cô ấy vốn xuất thân từ gia đình bình thường, có thể mua được nhà ở khu tốt như vậy trong thành phố S rõ ràng là do tiền của chính cô ấy kiếm được, còn có lắp đặt thêm trang thiết bị hiện đại khiến người ta phải nhìn với cặp mặt khác xưa.
Thật ra, năm ngoái lúc Lâm Tử Quỳ 18 tuổi đã leo lên đứng đầu bảng danh sách những người giàu có trên mạng internet của Trung Quốc, lúc bấy giờ mọi người và giới truyền thông không ngừng bàn tán, bình luận. Mua được căn nhà như vậy quả thật chẳng là vấn đề gì.
"Còn có mẹ của tôi, nhưng mà sáng nay mẹ đã hẹn đi Tam Sơn với bạn ."
"À, vậy ba cô đâu?" Đi tới phòng sách của Lâm Tử Quỳ, thấy máy tính vẫn chưa tắt. Nghĩ là đến vừa đúng lúc đang viết sách.
"... Không biết, đã chết, hay còn sống, " không nói tiếp chỉ nhún nhún vai, "Nói trắng ra là cho tới bây giờ tôi cũng chưa gặp ông ấy."
Phương Y Ái nghe thấy vậy giật mình, giữ bàn tay đang muốn đặt trên bàn học giữa không trung, ngẩng đầu nhìn mặt Lâm Tử Quỳ, không phát hiện bất kỳ biểu cảm gì: "Xin lỗi a, tôi không biết cô.."
"Không sao, tôi đã quen rồi, sẽ không để ở trong lòng ."
Quen rồi ? Một câu nói xem như bình thường, nhưng làm lòng Phương Y Ái đau. Cũng không hỏi nhiều, bầu không khí hơi gượng gạo, chuyển hướng trọng tâm câu chuyện: "cô ăn chưa?"
"Không có a, " nhìn đồng hồ treo tường chỉ 8h30, là thời gian ăn sáng , "Cô ăn chưa?"
"Cũng giống cô, vẫn chưa ăn gì." Không biết tại sao khi nghe Lâm Tử Quỳ tuy chỉ hỏi thăm bình thường thôi, trong lòng cũng tràn đầy vui mừng ngọt ngào.
"Vậy cùng nhau ăn nha, tôi đi chuẩn bị đồ ăn, cô ở đây thong thả tham quan."
"Cô biết nấu ăn?" Quá kinh ngạc, một kẻ tạo cảm giác cà lơ phất phơ lại biết nấu ăn.
Híp mắt ghét sát mặt vào Phương Y Ái , hai tay đặt ở sau lưng, trêu chọc suy nghĩ của người đẹp trước mắt: "Cô cho rằng ai cũng giống như cô, tiểu thư con nhà giàu không trải qua khó khăn."
"Cô!"
Chưa từng có ai nói với cô như vậy, Phương Y Ái tức giận, lúc muốn đẩy Lâm Tử Quỳ đang gần sát người ra thì phát hiện tên kia đã lui qua một bên, nhìn người nọ như đang xem kịch vui mà tức giận đỏ bừng mặt: "Đừng nổi giận a tiểu thư, đi đổi giày đi, ở nhà lão mang giày cao gót lão khó chịu, đi đến đây, tôi cho cô đôi dép mới."
Cũng không chờ Phương Y Ái phản ứng, mặc kệ cô có đồng ý hay không, Lâm Tử Quỳ tiến lên kéo tay cô đi đến chỗ để giày.
Sao có cảm giác như cuộc đối thoại của đôi vợ chồng già, mặc cho Lâm Tử Quỳ lôi kéo tay cô, ngày thường Phương Y Ái cường bạo bao nhiêu thì giờ này khắc này mặt tự nhiên lại ửng hồng .
Đi tới kệ để giày gần cửa : "Cho cô đôi dép màu đen, để phối với trang phục của cô hôm nay."
Không trả lời, vẫn nhìn động tác của Lâm Tử Quỳ, vẫn nghe cô ấy lẩm bẩm, đem dép đặt bên cạnh mình, ý bảo cô đổi giày, rất chu đáo, người trước mắt trưởng thành không giống lứa bạn cùng tuổi, có lẽ do cô ấy là nhà văn cũng có lẽ do không có ba...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...