Nữ Vương Bức Hôn


Tay phủ lên bàn tay đang đặt hai bên hông, Phương Y Ái ngửa đầu lại tựa vào vai Lâm Tử Quỳ, cảm thán nói: "Đúng vậy, trên thế giới này còn có bao nhiêu người hiểu chị như em đâu? Thế nhưng, tại vì sao không chịu nghe lời chị, giải quyết cho xong vướng mắc trong lòng chị a? "
"Lần này chúng ta cũng chưa nói chuyện rõ ràng mà, nói gì thì nói, tại sao lần này chị kiên quyết như vậy."
"Bởi vì chị nghĩ hai người vì yêu nhau mà sống cùng nhau cũng chưa thật sư hoàn mỹ, hôn nhân là lời hẹn ước giá trị nhất, " xoay người ôm cổ Lâm Tử Quỳ, "Tử Quỳ, chị muốn em hãy hứa hẹn điều này với chị."
"Em đã hứa với chị rất nhiều, nhưng có khi nào em không thực hiện đâu nè? Tại sao chị không tin em chứ."
"Thế nhưng lời hẹn ước một đời này cần rất rất nhiều thời gian để thực hiện, trong đó sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, chị sợ, chị sợ một ngày nào đó em không còn ở bên chị..."
Tự mình dọa mình hoảng sợ, Phương Y Ái bất giác xiết chặt vòng tay, không nói nhiều lời.
Lâm Tử Quỳ đau lòng vuốt ve vỗ về lưng của Phương Y Ái, hôn lên vành tai của Phương Y Ái, nhằm an ủi, trong lòng thì thở dài, cảm thấy hổ thẹn nhiều hơn.
Cô chưa từng nghĩ đến, Phương Y Ái lại thiếu niềm tin vào chuyện tình yêu của họ, hay thật ra là cô ấy không có lòng tin với cô. Tuy Phương Y Ái chưa bao giờ nói những lời này với cô, nhưng dĩ nhiên không phải cô không phát hiện ra.
"Tại sao? Tại sao lại nghĩ như vậy ?" Từ từ chờ đợi, cuối cùng cũng chỉ thấy Phương Y Ái lắc đầu.
Làm sao Phương Y Ái mở miệng nói những lời này ra được, làm sao có thể nói với Lâm Tử Quỳ, bởi vì em sinh ra trong một gia đình mồ côi cha, chưa từng gặp qua cha ruột của mình, chuyện tình cảm thất bại của cha mẹ đã ảnh hưởng không nhỏ đến em.

"Không có cảm giác an toàn với em, hay là... vẫn còn vì chuyện người con gái kia mà canh cánh trong lòng."
Không có được đáp án như mong muốn, Lâm Tử Quỳ liền bắt đầu đoán già đoán non.
"Cũng không phải, không phải như em nói đâu, Tử Quỳ a."
"Em đã giải thích với chị rồi mà, nếu như chị vẫn còn lo lắng, thậm chí em có thể đổi kế toán khác, sa thải Đồng Viên Viên, nếu như chị đang lo lắng điều đó."
"Thật sự cũng không phải nguyên nhân này, đừng suy nghĩ nhiều . Hiện tại chị thầm nghĩ muốn em có thể cả đời ôm chị như thế này." Mặt Phương Y Ái tựa vào đầu vai Lâm Tử Quỳ, mê mẩn ngửi lấy hương thơm cỏ cây đầy hấp dẫn trên người Lâm Tử Quỳ.
"Nhất định ."
"Phốc, " đáng lý đây sẽ là một màn tình cảm mùi mẫn lại bị tiếng cười của Phương Y Ái phá nát bét, thoát khỏi cái ôm của Lâm Tử Quỳ, vui tươi giữ lấy gương mặt của người yêu, đưa tay vuốt vuốt chiếc cổ áo sơmi, sóng mắt di chuyển, ẩn tình lặng lẽ, "Không phải em đặc biệt thích hoa mẫu đơn sao, chị đặt biệt mua ba bộ ga giường hoa mẫu đơn, gấm Tô Châu chính tông, trông rất sống động. Chị còn tự mình phủ lên giường ở phòng ngủ bên cạnh, em chưa từng lần nào thử qua sao?"
Trong nháy mắt tim đập thình thịch, tuy rằng đại mỹ nhân chuyển đề tài tương đối nhanh, nhưng mà chỉ số cảm xúc của nhà văn Lâm cũng không tệ, khẳng định phản ứng nhất định sẽ không làm cho thất vọng. Đường đường Phương nữ vương đã hạ mình làm giảm sự cao quý của bản thân như vậy, tất nhiên phải có hành động sao cho phải đạo.
Thô lỗ nhanh chóng dọn sạch bàn làm việc phía sau Phương Y Ái, cũng không cho Phương Y Ái kêu lên, ép chặt tay người đẹp lên trên mặt bàn rộng rãi. Tiết tấu hơi nhanh, nhưng phải thông cảm cho cô a, đã hai ba ngày không có gần gũi a.
Bởi vì bước chân hỗn loạn, làm cho 2 người lảo đảo ngã vào bàn. Dù sao trong lòng Lâm Tử cũng đã chuẩn bị sẵn mà Phương Y Ái vẫn chưa nhận ra.
"Lâm Tử Quỳ, em muốn làm gì?" Nhìn đống tài liệu rơi trên mặt đất, mà nhà văn Lâm động tác vội vàng, đôi bàn tay đang bị giữ chặt trên bàn làm việc, cố gằn giãy giụa nhưng không hề hấn gì, dừng lại thì mới nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sâu xa, cùng với tiếng thở dốc nặng nề. Chẳng lẽ bản thân biểu đạt còn chưa đủ rõ ràng sao.

"Hoa mẫu đơn đang ở bên trong!"
"Trước hết, ở trên bàn làm nóng thân thể, tí nữa mới ngắm hoa."
"Nhưng mà... Ưm... ưm..."
Đối mặt với mặc người xâm lược lúc này của Phương Y Ái thì cách tốt nhất là dùng chiêu "miệng khóa miệng".
"Ừ... Nhưng mà em... A, vội vàng..."
Tiếng thở gấp không còn nghi ngờ gì nữa nhưng lời cổ vũ và ngầm đồng ý cho Lâm Tử Quỳ làm càn, thăm dò thả hai tay đang bị ép chặt trên bàn, như một chú ong nhỏ cần cù chuyên tâm lao động không biết mệt mỏi trên cơ thể người đẹp, nắm lấy hai chân Phương Y Ái kẹp chặt lấy lưng mình để cho càng thêm thân mật.
Hiện tại, PhươngY Ái mắc cỡ muốn chết được, tuy rằng cô rất dung túng Lâm Tử Quỳ, nhưng ở tại phòng làm việc làm chuyện giường chiếu này, thật đúng là lần đầu tiên, muốn cự tuyệt lại luyến tiếc, do dự trong một lúc liền rơi vào tay giặc, chỉ có thể tùy ý để Lâm Tử Quỳ muốn làm gì cô thì làm.
"Cốc cốc cốc..."
"Chuyện gì vậy trời!"
Đang vùi đầu cần mẫn trên chiếc cổ trắng ngần, mềm mại của người đẹp, Lâm Tử Quỳ bị tiếng gõ cửa đột ngột vang lên làm cho hoảng sợ, nhanh chóng ngẩn đầu hỏi thầm Phương Y Ái đang mê muội.

Khẽ mở hai mắt mờ mịt, sắc mặt ửng hồng, không hề biểu hiện hoảng loạn, thoải mái vỗ vỗ hai tay Lâm Tử Quỳ, để thả lỏng bản thân
"Chuyện gì?" Giả giọng hùng hồn, chấn tĩnh trả lời.
"Tổng giám đốc Phương, tôi là thư ký Vương, mới vừa rồi tổng giám đốc Lưu của công ty Đằng Vân gọi điện nói muốn hẹn cô hôm nay đi ăn trưa, sẵn tiện bàn chuyện hợp tác."
Hai người vẫn như cũ duy trì tư thế gợi cảm, Phương Y Ái hít sâu mấy hơi, bình ổn hô hấp vì người nào đó mà hỗn loạn: "Tôi đã biết, tôi sẽ.. cho cô câu trả lời ...thuyết phục, còn nữa nói cho những người khác biết, bây giờ tôi đang rất bận, không có việc gì thì đừng đến quấy rối.
"Dạ."
Nghe thấy thư ký trả lời, hai người cũng không dám động đậy nữa.
"Chắc là đi xa rồi nha?"
"Ừ, chị kêu em vào trong đi, em không chịu nghe, chất lượng cách âm trong đó rất tốt."
"... Ừ, được."
Tự đánh giá lời dạy dỗ của nữ vương, Lâm Tử Quỳ quyết định chuyển trạm sa trường, không ai quấy rầy nhất định phải bù lỗ mấy ngày hôm nay mới được.
-- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- ---
"... Không có việc gì đâu cưng, gần đây em quá mệt mỏi thôi. Không có chuyện gì đâu, chỉ là một sự ngẫu nhiên a."

Địa điểm, tại phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Phương Thức, trong phòng nghỉ dành riêng cho Phương Y Ái.
Trên chiếc giường đôi rộng lớn, có hai người quần áo được cởi một nửa, mặt Lâm Tử Quỳ úp vào gối, Phương Y Ái dịu dàng ghé vào lưng cô ấy khuyên nhủ.
"Đừng quá để ý, nói không chừng lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa ."
"Huhuhu... Cái gì ngẫu nhiên a! Em mới 24 tuổi, sinh hoạt vợ chồng tự dưng không hài hòa? Tức chết đi được!"
"Ai da, đừng để ở trong lòng mà, trong khoảng thời gian này, em vừa sửa kịch bản vừa tuyển diễn viên , còn bận rộn giao thiệp, vì vậy mà lực bất tòng tâm a."
"Lực bất tòng tâm! Lực bất tòng tâm!" lời Phương Y Ái nói không ngừng lặp lại, quá đả kích người a, cô còn tuổi trẻ như vậy lẽ nào lại bị gán mỹ danh "trở ngại cái gì đó".
"Đừng buồn mà, đừng buồn mà, cho dù sau này em không được, chị cũng sẽ không không muốn em mà, nha nha..." Trêu chọc Lâm Tử Quỳ đang nhụt chí như trái bóng bị xì hơi, nằm xụi lơ trên giường, trìu mến hôn lên vành tai cô ấy vài cái.
"Sao lại nói sau này đều không được a!" Nghe thấy câu nói đó, nhà văn Lâm xù lông lên, đẩy Phương Y Ái đang bám trên lưng mình: "Có ai trù ẻo người ta như chị đâu? Nếu em không được thì nửa đời sau của chị cũng không hạnh phúc a?"
Kết thúc cuộc nói chuyện làm cho Phương Y Ái dở khóc dở cười, thật không nghĩ đến, một Lâm Tử Quỳ không sợ trời không sợ đất, thế nhưng lại sợ.....
"Được rồi được rồi, là chị nói sai rồi, xin lỗi, " để Lâm Tử Quỳ nằm ngay ngắn, hai tay ôm eo Lâm Tử Quỳ, đầu tựa lên cằm cô ấy, thoải mái nằm trong lòng người yêu, hưởng thụ một ít thời gian tươi đẹp.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui