Băng Nguyệt cười nhẹ.
- Ngài cũng tò mò về diện mạo của ta quá đấy, quốc cửu.
Mộ Dung Huyền nói.
- Chỉ là ta thấy Băng Nguyệt cô nương có chút quen mắt.
Băng Nguyệt cười thầm, nói câu đối ra.
- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ – Vô duyên đối diện bất tương phùng.
Vừa thốt ra, Mộ Dung Huyền đưa mắt ngạc nhiên nhìn cô, nói.
- Là nàng.
Băng Nguyệt nói.
- Chúng ta sẽ còn thời gian nói chuyện riêng với nhau, quốc cửu gia.
Rồi cô quay đi đưa mắt, quan sát trận đấu.
Mộ Dung Huyền theo đó cứ không ngừng nhìn cô mãi.
Vân Phượng gãy xong khúc đàn, liền nép sang 1 bên.
Nhược Uyên đi vào, ngồi xuống.
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video.
Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
Trên tay gãy nên bài "Lạnh lẽo", tiếng đàn ấy mang theo giai điệu khiến cho người khác ưu tư, Mộ Dung Huyền khi Nhược Uyên gãy đàn trong tim có vẻ nhói đau lên.
Đôi mắt cứ dính chặt lên người Băng Nguyệt.
Giai điệu làm cho tất cả phải im lặng.
Vừa kết thúc, vua Tư Hạ liền nói.
- Quả là tiếng đàn hay.
Trận này, Nhược Uyên tiểu thư thắng.
Vân Phượng khó chịu dậm chân tại chỗ, cuộc thi nhanh chóng di chuyển qua kỳ.
*Kỳ*
Đánh cờ là chuyên môn của Nhược Uyên, nên đã nhanh chóng lấy chiến thắng ngay lượt đầu.
Vân Phượng lại hậm hực, im lặng.
*Thi*
Tới phần thi đối thơ, vua Tư Hạ nói.
- Về phần này, giám khảo sẽ dành cho thừa tướng đảm nhậm.
Hoắc Triển Bạch đứng dậy nói.
- Thần tuân chỉ.
Băng Nguyệt quan sát trận đấu kia, nhàm chán thở dài.
Vân Phượng ra câu.
- Địa ngục vô môn, hữu khách tầm.(*)
* Địa ngục không cửa nhưng lại có người tìm đến.
Điều xấu xa, tội lỗi thì mọi người lại thích làm.
Nhược Uyên cười nhẹ, đối lại.
- Vị qui tam xích thổ, nan bảo bách niên thân.(*)
* Chưa về với 3 tấc đất, không thể nói là sống trăm năm.
Ngụ ý là không ai biết được ngày mai ra sao.
Vân Phượng cứng họng, nhăn mày.
- Ngươi nói gì.
Nhược Uyên cười bình tĩnh.
- Quận chúa, chỉ là đối thơ, xin người đừng hiểu lầm.
Đây cũng là "Nhập tình nhập lý"(*)
* Hợp tình hợp lý.
Hoắc Triển Bạch liền đứng ra tuyên bố.
- Trận đấu đối thơ, Từ Nhược Uyên của Từ Gia thắng.
Vân Phượng giương mắt tức giận về phía Nhược Uyên.
Vua Tư Hạ khẽ cười.
- Nhược Uyên tiểu thư quả thông minh, chỉ còn trận cuối cùng mong rằng Nhược Uyên tiểu thư sẽ thủ hạ lưu tình.
Câu nói như chỉ hàm ý cô nên chừa bộ mặt lại cho quận chúa Vân Phượng.
Băng Nguyệt cười nhẹ, cất tiếng.
- Hoàng thượng nói như vậy, e là làm khó Nhược Uyên tiểu thư rồi.
Hoàng thượng Tư Hạ đưa mắt nhìn qua.
- Phượng Nhi còn nhỏ, hà cớ gì phải mạnh tay như vậy.
Băng Nguyệt nói.
- Ta chỉ muốn xem 1 trận đấu công bằng, nếu như ngài đã có ý thiên vị, vậy thì trận đấu này còn đấu để làm gì ?
Cô đưa ánh mắt lạnh nhìn Vua Tư Hạ.
Hoàng quý phi nói.
- Băng Nguyệt cô nương, suy cho cùng cô cũng chỉ là chủ nhân của Vạn Hoa Các.
Cô sao có thể đối với hoàng thượng buông lời bất kính như vậy.
Băng Nguyệt hừ lạnh.
- Hoàng quý phi nói có điều không phải, ta chưa từng nói câu nào xúc phạm đến ngài ấy.
Hay là hoàng quý phi tự suy diễn rồi tự cho phép mình kết tội ta.
Hoàng quý phi tức giận.
- Ngươi.
Thái hậu liền can ngăn.
- Đủ rồi, Băng Nguyệt cô nương, ai gia thật tạ lỗi với cô vì hành vi không đúng đắn của Tịch Nhi.
Hoàng quý phi khó chịu nói.
- Thái hậu, thần thiếp.
Thái hậu liền lườm cô ta, hoàng quý phi liền im lặng không nói gì thêm.
Vua Tư Hạ nói.
- Bổn quân có lẽ đã quá kích động, thật tạ lỗi với Băng Nguyệt cô nương.
Băng Nguyệt cúi người.
- Hoàng thượng đừng tự trách mình, quận chúa Vân Phượng dù sao cũng là em gái của ngài, việc lo lắng là điều không thể tránh.
Mộ Dung Huyền cất tiếng.
- Nếu đã không có chuyện gì, thì trận đấu tiếp tục vậy.
*Hoạ*
Vân Phượng đưa ra bức tranh vẽ nơi khung cảnh của Thiên Quốc, từng nét đều thể hiện rõ mỗi cảnh sắc của Thiên Quốc kia.
Ai ai cũng trầm trồ khen ngợi.
Cho đến khi Nhược Uyên ngồi vào.
Cô bắt vẽ nên những cành bông hoa, tuy chỉ là nét vẽ thường nhưng đã thu hút 1 con bướm lại đậu lên bức vẽ kia.
Triển Bạch nói.
- Bức vẽ rất thực.
Ngay cả con bướm cũng lầm tưởng mà đậu trên bông hoa kia.
Quả là kì tài, Nhược Uyên tiểu thư, tại hạ bội phục.
Trận sau, kéo theo cầm kì thi hoạ, Nhược Uyên đều chiến thắng tất cả.
Vân Phượng gục ngã ngồi quỵ xuống đất, mặt như không thể tin được.
Băng Nguyệt đứng dậy đi lại gần vị quận chúa kia cười nhẹ.
- Quận chúa, người đã thua.
Vân Phượng đứng dậy nói.
- Được, giờ ngươi muốn ta làm gì.
Băng Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ, Thái hậu đứng dậy nói.
- Băng Nguyệt cô nương, có thể nể mặt ai gia mà tha tội cho Phượng Nhi hay không.
Băng Nguyệt nhìn qua, rồi đưa mắt quan sát thái độ của quận chúa Vân Phượng.
- Thái hậu đã lên tiếng như vậy, vậy coi như điều kiện kia, ta sẽ huỷ bỏ, nhưng quận chúa xin hãy nhớ 1 điều: "Ngôn bất khả dĩ bất thận".
* Lời nói không thể coi thường nên phải cẩn thận trong lời ăn tiếng nói.
Quận chúa Vân Phượng khẽ cúi đầu.
- Ta đã hiểu, mong Băng Nguyệt cô nương tha lỗi vì những hành động bất kính kia của ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...