Nữ Tướng Trọng Kĩ Nam
Sáng hôm sau khi mặt trời vừa hửng sáng, khắp phố lớn ngõ nhỏ đã lan truyền tin tức muội muội của Thái chính phu đêm qua đi vui chơi ở Oánh Tiên các đã ra tay đánh chết hai người, ép chết một người. Nếu bà người này chỉ là người bình thường thì cũng không gây xôn xao như vậy, nhưng mà hai trong ba người đó lại là tú ông của Hương Xuân lầu và danh kỹ nổi tiếng Phương Tư Ninh. Ai ai cũng thổn thức cho một mỹ nhân tài hoa bị cường quyền ép bức đến mức phải nhảy xuống sông tự tử. Đương nhiên đau lòng nhất chính là mấy tiểu thư thế gia, nghe nói nha, sáng nay khi tiểu thư Thẩm An Bình của phủ Vi Bá hầu biết được tin này đã điều động mấy chục thị vệ ra bờ sông Tinh Nguyệt tìm kiếm, lát sau còn có thị vệ của tiểu thư Ngô Tử Âm của phủ Hộ Bộ và tiểu thư Mạn Chu của phủ Binh Bộ, tiểu thư Kha Lương của phủ Lại Bộ,... nói chung là rất náo nhiệt hoành tráng.
"Chủ tử, thuộc hạ đã điều tra kỹ lưỡng, xác định Phương công tử ra tay không để lại một chút manh mối nào."
Một nữ ẩn vệ quỳ gối trên sàn nói.
"Được rồi. Cứ tiếp tục theo dõi từ xa."
Nữ tử ngồi dựa lưng vào ghế, quan phục võ tướng trên người càng càng tôn thêm vẻ tuấn mỹ của nàng.
"Thuộc hạ tuân lệnh. Đây là bức thư do Nhất gửi tới."
Nhất chính là người có kỹ thuật diễn giả như thật được Lâm Nam tuyển chọn cài vào Hương Xuân lầu điều tra tình hình, hôm nay tú ông đột nhiên bị giết đã làm đứt vô số kế hoạch của bao nhiêu người trong bóng tối. May mắn Phương Tư Ninh tính toán tương kế tựu kế rất hoàn mỹ, không thì bây giờ nàng phải ra mặt tỏ rõ ý bảo vệ hắn. Bằng không Phương Tư Ninh có trăm cái mạng cũng không đủ để những kẻ kia giết cho hả cơn giận.
"Ngươi để lên đó rồi đi đi."
Ẩn vệ hành động nhanh như chớp đặt lá thư trên bàn rồi biến mất.
Lâm Nam đưa tay vuốt nhẹ mặt chữ trên lá thư "kính gửi Lâm tướng quân". Hàng chữ ngay ngắn tú lệ, mềm mại nhưng không yếu ớt.
Thật ra trên bàn có rất nhiều lá thư, nhưng trong hàng chục lá thư ấy, chỉ cần liếc mắt nhìn qua là Lâm Nam có thể nhận ra lá thư do Phương Tư Ninh gửi mình khi rời khỏi đây.
"Một nam tử không chịu cam lòng trước kẻ thù mạnh mẽ độc ác."
Nhếch khóe môi cười nhẹ, băng tuyết trong hai tròng mắt như bị hòa tan, lộ ra cảm xúc tán thưởng dịu dàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...