Nữ Tướng Trọng Kĩ Nam

"Công tử người xem, họ vẽ thuyền rồng đều không giống nhau, thật là đẹp mắt." Tiểu Cận và tiểu Cảnh kinh ngạc thốt lên, nhưng một người trong lòng thật ra là rất muốn kéo dài thêm thời gian, một người lại muốn hấp dẫn lực chú ý của Phương Tư Ninh.

Theo tiếng kêu nhìn lại, hắn vừa đúng lúc nhìn thấy một người dùng mái chèo xuyên vào dòng nước, bọt nước tung tóa, người ở đầu thuyền và đuôi thuyền dùng nhịp điệu điều khiển, khiến thuyền rồng chập chùng như du long nghịch nước. Người ở trên chiếc thuyền khác không chịu yếu thế, lập tức giẫm thấp đuôi rồng xuống, khiến đầu rồng nổi lên cao, nước từ trên đầu rồng lập tức phung trào ra, như rồng đang nuốt mây phun mưa. Từng chiếc thuyền rồng không khác nào rồng thật đang bay lượng trên mặt nước, tiếng pháo, tiếng ca hát, tiếng chiêng trống, tiếng khán giả cổ vũ reo hò huyên náo, sóng nước rào rào, tình cảnh cực kỳ hoành tráng.

Phương Tư Ninh nhìn đến mê mẩn, tựa hồ muốn tiếp tục nhìn rất lâu. Tú ông có chuyện lớn trong lòng đương nhiên gấp gáp, thấy thế vội vàng nói: 

"Bàn tiệc ta đã đặt rồi, chúng ta mau vào thôi."

Phương Tư Ninh cười như không cười nhìn tú ông một chút: 

"Đào Xuân huynh giống như đang rất gấp gáp, trong Oánh Tiên các có ai đang chờ chúng ta hay sao?"

Vẻ mặt của Đào Xuân hơi cứng lại, dưới ánh mặt trời làn da hắn gần như trong suốt, ánh mắt trong trẻo đến độ có thể thấy rõ tận đáy lòng của người đối diện. Trong lòng lão tránh không khỏi căng thẳng, nụ cười trên mặt càng thêm thân thiết: 

"Đệ nói gì vậy, Oánh Tiên các ở trên cao, chúng ta ngồi ở trên lầu xem không phải tốt hơn sao?"


Phương Tư Ninh nở nụ cười nhìn Đào Xuân, ôn hòa nói: 

"Nếu vậy, xin mời Đào Xuân huynh dẫn đường."

Quả thật là Đào Xuân đã đặt trước một gian phòng ở gần sông, Phương Tư Ninh vừa bước vào bên trong đã phát hiện trên tường có vẽ một bức tranh sơn thủy, trên kệ đặt lư đốt trầm hương, hai bên bàn bày trí không ít cổ vật, trên tường còn dán không ít thơ đối, đứng bên cửa sổ còn có thể nhìn thấy cảnh sắc bờ sông liên miên không dứt, khung cảnh vô cùng hợp lòng người. 

Tú ông tươi cười tự mình rót rượu cho Phương Tư Ninh: 

"Hôm nay cố ý mời đệ đến đây một phần cũng là để xin lỗi, lúc trước giữa chúng ta có không ít khúc mắc, cũng may bây giờ đều đã qua, đệ là người khoan hồng độ lượng, đừng ghi hận ta nha."

Chung rượu vừa đưa đến, hắn liền nhẹ nhàng đè lại tay lão, khoé môi khẽ cười nói: 

"Đồ vật thô tục thế này sao có thể uống rượu? Tiểu Cận, cầm bộ dụng cụ uống rượu Bạch Ngọc đến đây."

Tiểu Cận vâng một tiếng, lấy ra bộ dụng cụ uống rượu Bạch Ngọc đã chuẩn bị sẵn, bày ra hai cái ly. 

Phương Tư Ninh vuốt ve miệng ly nói: 

"Đào Xuân huynh, ly rượu bên ngoài không sạch sẽ lại không phong nhã, hay là dùng của Tư Ninh đi."

Lúc đầu Đào Xuân cứ tưởng trong hộp này chỉ đựng điểm tâm, không ngờ lại là ly rượu, lão cầm ly rượu lên, chỉ thấy ly này màu sắc trắng ngà như mỡ, sạch sẽ thanh lịch, cầm trong tay còn có cảm giác trơn mịn ấm nhuận, tinh tế đánh giá chốc lát Đào Xuân mới mỉm cười: 

"Ly rượu này của đệ được thiết kế khéo léo, tạo hình tinh mỹ, quả thật là không tầm thường."

Nụ cười càng sâu, Phương Tư Ninh chủ động thay tú ông rót ra một ly rượu chỉ đầy hai phần ba: 

"Đào Xuân huynh quả thật tinh tường, ly rượu này là Ngô tiểu thư đưa cho ta, nếu là rượu ngon lâu năm rót vào ly rượu này sẽ tỏa ra mùi hương mê hoặc, vật hiếm thấy như vậy cho nên Tư Ninh luôn cất giấu. Hôm nay rượu này rõ ràng là rượu hoa đào, mùi thơm đúng là không gì bằng."


Ly rượu Bạch Ngọc trơn láng sáng bóng, màu sắc khiến người ta ưa thích không thôi, có thể nói là tinh phẩm, đương nhiên có giá trị không nhỏ, nhưng Phương Tư Ninh lại chuẩn bị ly rượu này mang theo, có thể nói rõ hắn đã âm thầm phòng bị lão, trong lòng Đào Xuân cười gằn, bề ngoài vẫn vui vẻ gật đầu nói: 

"Ngô tiểu thư là người vô cùng kén chọn, ngay cả người ấy mà đệ cũng dỗ ngọt được, thật là có bản lãnh." 

Tuy nói như vậy nhưng lão cũng không có động vào ly rượu trước mặt, mãi đến khi Phương Tư Ninh rót đầy ly rượu của mình, tay vừa nhấc, ngửa cổ một cái, cuối cùng giơ ra cái ly rỗng, bấy giờ lão mới chịu uống theo.

Phương Tư Ninh lại tiếp tục rót cho tú ông hai phần ba ly rượu, của mình thì lại rót đầy: 

"Đào Xuân huynh, ta biết gần đây huynh bị cảm nhiễm phong hàn không thể uống nhiều, cho nên, ta lại uống cạn ly này, mong Đào Xuân huynh tha thứ cho sai lầm trước kia của ta."

Tửu lượng của hắn không cao, chỉ uống hai ly liền từ chối không uống nữa. Đào Xuân liếc mắt nhìn gò má ửng hồng của Phương Tư Ninh, khoé môi cười càng thêm nhiệt tình:

"Chắc là đệ cũng đói rồi, món cá chưng tương ở Oánh Tiên các này là tươi ngon nhất đấy." 

Nói xong, Đào Xuân dặn dò người bưng thức ăn lên, lại ân cần nói tiếp:

"Rượu hoa đào nhạt quá, uống không đủ vị, hay là đổi thành Tuý Lâu tửu đi, như thế uống mới thấy hợp."


Tuý Lâu tửu là rượu gạo nếp, màu sắc như ngọc, thơm ngát thuần hậu, uống vào ngọt ngào như rượu Hương nhưng lại là rượu mạnh.

Tiểu Cận âm thầm sốt ruột, lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với Phương Tư Ninh, tỏ ý đừng đồng ý, ai ngờ công tử lại rất hào phóng đưa bình rượu Bạch Ngọc cho thị đồng cầm đi đổi rượu.

Trong lòng Đào Xuân hài lòng tiến triển của kế hoạch, giọng nói lại tỏ vẻ hối tiếc: 

"Trước kia ta quả thật không biết bản lãnh của đệ, ngàn sai vạn sai đều do mắt của ta quá kém. Chỉ là ta làm việc trong nghề này nhiều năm, có mấy lời phải nói trước, đệ đừng có chê ta nhiều chuyện đó."

Phương Tư cúi đầu cười nói: 

"Đào Xuân huynh nói quá lời, có gì xin cứ nói thẳng."

Con ngươi tú ông đảo nhẹ, nở nụ cười: 

"Ta muốn cho đệ biết, những người đó tuy rằng ái mộ tài hoa và dung mạo của đệ, bao nhiêu trân bảo đều có thể tặng đến như nước chảy, nhưng đệ đừng nên hào phóng tiêu sài như vậy, bản thân phải tích lũy cho riêng mình. Nếu đệ đưa bảo vật cho ta giữ giùm, sau này khi gặp được người tri kỷ muốn trao tâm, lúc đó ta sẽ làm chủ cho đệ, để đệ có thể gả một cách đàng hoàng, cũng coi như thành toàn duyên phận của hai chúng ta, chẳng phải là vẹn toàn cả đôi bên sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận