Cảm thấy tình hình không đúng, nữ nô theo hầu lo lắng quắn hết người, thấp giọng nói:
"Tiểu thư, hay…chúng ta về đi."
Tôn Diệu đang thua tiền, sắc mặt đương nhiên vô cùng không tốt, lạnh lẽo nói:
"Cút ra."
Phương Tư Ninh nhìn Tôn Diệu một chút, trong mắt xẹt qua tia trào phúng.
Ván tiếp theo, dường như Tôn Diệu đang từ từ đổi vận, cũng thắng được vài lượt bài, thu về được 50 lượng, trong lòng ả mới bình tĩnh lại một chút. Nhưng cứ như đang bị ông trời trêu chọc vậy, ván tiếp theo, Tôn Diệu lại bắt đầu xuống dốc, không bao lâu, đã thua sạch sành sanh.
Phương Tư Ninh tráo bài, động tác thanh thoát nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, không nhìn ra một kẽ hở. Trò mạt chược này từ năm ba tuổi hắn đã ngồi trong lòng đại tỷ Phương Vãn Bình mà học được, xưa nay vô cùng thành thạo, chỉ cần con bài vào tay, hắn có thể muốn gì được đó. Dĩ nhiên Tôn Diệu đánh mạt chược cũng không tệ, nhưng Tôn Ngự Sử là người cực kỳ căm ghét những trò bài bạc này, cho nên kỹ thuật của ả làm sao có thể so với hắn được.
Tôn Diệu theo bản năng muốn đứng lên, lại bị Thẩm An Bình đè lại:
"Ay, sao mà nói đi là đi ngay vậy. Đánh, nhất định phải đánh."
Tôn Diệu cắn chặt răng, ả biết nếu hôm nay lâm trận bỏ chạy, đời này ả cũng đừng mong ngẩng cao đầu ở kinh thành nữa, nhưng nếu tiếp tục đánh…
Chóp mũi của Tôn Diệu bắt đầu đổ mồ hôi, miễn cưỡng chống đỡ, nắm một con bài trong tay xoay tới xoay lui không ngừng, phải cân nhắc bảy tám lần mới dám đặt xuống. Rõ ràng điển hình leo lên lưng cọp khó xuống, toàn bộ số tiền kia đều không phải của ả, nếu không thể thắng lại, vậy thì đời này Tôn Diệu ả đừng mong quay về gặp đại ca.
Phương Tư Ninh lẳng lặng nhìn vẻ mặt của Tôn Diệu, hạ mi che lại sự lạnh lùng và chế giễu trong đáy mắt. Người ở phía sau nhìn vào những con bài của hắn luôn cảm thấy kỳ lạ, Phương Tư Ninh khẽ mỉm cười, cầm một con bài trong tay ném ra ngoài.
Gió Đông.
Lần này, khắp phòng yên lặng như tờ.
Mồ hôi trên trán Tôn Diệu càng nhiều, vạt áo trước sau đều ướt đẫm, tay cũng bắt đầu run rẩy, ả đột nhiên đứng phắt lên, vẻ mặt giận giữ nhìn hắn:
"Phương Tư Ninh, ngươi dám phá bài."
Thẩm An Bình nhếch môi cười lạnh nói:
"Dám chơi dám chịu, ở đây có bao nhiêu con mắt như vậy, ngươi cho rằng người khác đều bị mù cả sao?"
Cả mặt Tôn Diệu tức đến đỏ bừng lên, rõ ràng đã phẫn nộ cực điểm.
Nhìn thấy đối phương đã rơi vào bẫy, Phương Tư Ninh nhẹ nhàng đẩy bài về phía trước một cái, ôn hòa nói:
"Chơi bài thật vô vị, hay là quay lại đánh cờ đi."
Hắn nói như vậy, rõ ràng là đang cho Tôn Diệu cơ hội không bị thua đến mức cái quần cũng không có mà mặc.
Mọi người nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, Mạn Chu giật giật miệng như muốn nói gì, Thẩm An Bình tức thì kéo áo nàng ta lại, không hề để ý cười nói:
"Được, không chơi không chơi, ta đánh cờ với Tư Ninh."
Thẩm An Bình đã sớm mê mẩn Phương Tư Ninh đến thần hồn điên đảo, giáo huấn Tôn Diệu chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải bận tâm.
Trên mặt của Tôn Diệu cũng hiện lên vẻ sửng sốt, nhưng đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ ả mới phát hiện khắp toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.
Lúc đi ngang qua người Tôn Diệu, Phương Tư Ninh nhẹ nhàng nâng mắt liếc ả một cái, chỉ một cái nhìn thoáng qua thôi, đã khiến cho trái tim vừa rơi xuống vực của Tôn Diệu lại bay lên tận mây xanh.
Ra cửa, người đi sau cùng - Ngô Tử Âm lặng lẽ đến gần, thấp giọng cười nói:
"Trước khi mèo cắn chết chuột đều muốn chơi đùa một trận, hôm nay Tư Ninh chơi có vui không?"
Phương Tư Ninh hơi nghiêng đầu, ánh mắt đen tĩnh lặng nhìn nàng ta, vẫn ôn hòa trả lời một câu:
"Cuộc sống của các vị tiểu thư thế gia đa phần đều nhàm chán, màn kịch hôm nay, Ngô tiểu thư xem có thấy thú vị không?"
Ngô Tử Âm sững sờ, chớp mắt hai cái, trong mắt phóng ra tia phong lưu, cười ha ha nói:
"Thú vị, thú vị, quả là rất thú vị."
Có một thì có hai, có hai sẽ có ba. Đánh bạc là thứ rất dễ khiến người ta mê muội. Phương Tư Ninh dám đánh bạc, là bởi vì hắn vĩnh viễn sẽ không bị dục vọng và những nhân tố khác quấy nhiễu. Hắn đánh bạc chỉ có một mục đích, chính là thả mồi dẫn cá cắn câu. Hắn có thể thắng không phải dựa vào vận may, mà bằng sự lý trí sáng suốt, cộng với sự chuẩn bị chặt chẽ.
Phương Tư Ninh biết rõ tài sản của Tôn Diệu, càng biết đó là tài sản riêng của vị Từ chính phu kia giao hết cho muội muội đáng tin cậy này quản lý. Tài sản đại khái là ba vạn lượng, hắn chiếu theo số lượng đó sắp xếp thành kế hoạch một tháng. Một ngày một ngàn lượng, mười ngày sẽ thắng được một vạn lượng.
Nhưng trên thực tế, không phải ngày nào Tôn Diệu cũng đến, cho nên mỗi lần Tôn Diệu đến thì hắn phải tính toán thật kỹ, dẫn dắt ả vào những ván bài khác nhau, mỗi một ván bài, tiền thắng được đều phải vượt hơn ba ngàn.
Từ đầu tới cuối, Phương Tư Ninh đều chỉ ngồi bên cạnh Thẩm An Bình cười cười xem bọn họ đánh bài, hắn nói cho Thẩm An Bình biết cách làm sao khống chế được tiền đánh bạc, ván trước bị thua, ván này phải ít lại, như vậy mới giữ được lâu dài. Mà nếu ván trước thắng, thì phải dùng số tiền thắng được phân phối đều ra, gia tăng số tiền đặt cược thích hợp cho ván sau.
Đây chính là quy tắc cơ bản mà đại tỷ cười nói với hắn. Nhớ vào một ngày sáu năm trước. Khi đó hắn đang ngồi đánh đàn cho phụ thân nghe thì thấy đại tỷ vui vẻ đi tới.
Tỷ ấy rõ ràng đã đánh nhau với người ta. Còn nói hôm nay gặp được một người thú vị. Hắn tò mò hỏi người đó là ai? Thế mà đại tỷ lại đưa cho hắn một miếng ngọc bội tinh xảo. "Không phải đệ vẫn thích sưu tầm ngọc bội sao? Cái này là tỷ cầm đồ giùm cho nàng ấy đấy. Nàng ta giàu như vậy, chắc sẽ không chuộc lại đâu."
Nhớ lại chuyện cũ, trong mắt Phương Tư Ninh xẹt qua tia bi thương rồi lại trở về tĩnh lặng như nước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...