Lại nói sau khi Ung Vương Lý Xuyến nhất kỵ đương tiên, trong chốc lát chạy vọt vào trong rừng, liền thả chậm tốc độ.
Khu vực săn bắn trọng cương hoàng gia cũng không giống những địa phương khác, nghe nói có một lượng lớn mãnh thú ra vào.
Lý Xuyến tuy rằng tự cho rằng thân thủ bản thân bất phàm nhưng cũng phải cẩn thận chút, đồng thời Lý Xuyến cũng có chút nóng lòng muốn thử.
Nếu có thể tranh thủ cơ hội trong lần săn thu này săn được một con hổ hoặc một đầu hùng hiến cho phụ hoàng, như vậy có thể tranh ít nhiều phong quang......
Lý Châu tuy rằng tuổi còn nhỏ, lần đầu tiên tham gia săn thú nội tâm hắn cũng có chút hưng phấn.
Sau khi vào rừng dưới vòng vây bảo hộ của hai hàng thị vệ, Lý Châu liền từ trên lưng lấy nhất thạch cung do thợ thủ công đặc biệt chế tác riêng cho hắn xuống, một tay siết dây cương, ánh mắt sắc bén quan sát tình huống trong rừng cây.
Đột nhiên! Một con thỏ hoang màu xám nghe được tiếng vó ngựa, từ trong bụi cỏ vụt ra, lấy tốc độ phi thường nhanh chạy vội về phía trước.
Bốn gã thị vệ đem Lý Châu bảo hộ ở trung tâm lập tức đáp cung nhắm bắn, lại nghe Lý Châu hét lớn một tiếng: "Để Cô tự mình tới!"
Sau đó Lý Châu nhanh chóng đáp cung bắn tên, "Vèo" một tiếng, mũi tên phá không mà đi......
Nhưng mà, con thỏ hoang trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc kia vậy mà đột nhiên đổi phương hướng, mũi tên lướt qua thân thể nó cắm ở trong đất......
Thỏ hoang rất nhanh liền chạy xa.
Lý Châu buông xuống cung tơ vàng thở dài một hơi: "Thật là đáng tiếc......"
Thị vệ bên người lập tức nói: "Thái tử điện hạ lần đầu tiên tham gia săn thú đã có thể làm được đến trình độ như thế, người thường đã không thể so bì được.
Khu vực săn bắn trọng cương này nghe nói là một khối phong thuỷ bảo địa, cho nên Thái Tổ mới cô lập nó lại.
Chung quanh cũng không có hộ gia đình cư trú, cho nên động vật nơi này cũng giảo hoạt cường tráng hơn so với bên ngoài.
Ngài vừa rồi bắn một mũi tên kia nếu ở bên ngoài chắc chắn bắn trúng."
Lý Châu gật gật đầu, nhẹ nhàng thúc ngựa: "Chúng ta đi thôi!"
"Dạ!"
......
Bên kia, Ung Vương Lý Xuyến một đường đi đi dừng dừng, nhưng thấy được không ít thỏ hoang gà rừng, linh tinh động vật.
Thế nhưng mắt hắn luôn cao hơn đầy, tự nhiên chướng mắt mấy thứ nhỏ nhoi này.
Cao hứng liền duỗi tay kéo một cung, bắn chết cũng không nhặt, càng nhiều thời điểm căn bản liền nhìn cũng không thèm nhìn.
Đột nhiên, rất xa truyền đến tiếng vó ngựa ầm ĩ.
Lý Xuyến tập trung nhìn vào, cư nhiên là Sở Vương Lý Xuân đang phóng ngựa đến!
Cuộc săn thu hằng năm của Ly Quốc có hai mục tiêu hấp dẫn người tham gia.
Thứ nhất đó là săn gϊếŧ loại mãnh thú như hùng, hổ, da lông hiến cho bệ hạ, thịt thì nướng lên dùng trong bữa tối, mọi người đều được ăn.
Thứ hai là bắt được một vài con hươu sống.
Ở trong yến hội lửa trại có thể để một đám người uống được Huyết lộc tửu do chính tay mình săn, cũng là một loại vinh quang.
Hổ hùng là loại mãnh thú khả ngộ bất khả cầu, nhưng có thể bắt được một đầu hươu sống hoàn hảo không tổn hao gì cũng là một sự khẳng định thực lực rõ ràng đối với những người tinh thông thuật cưỡi ngựa bắn cung.
Để săn được một con hươu lông tóc không tổn hao gì so với bắt sống thì khó khăn hơn nhiều......
Sở Vương Lý Xuân vận khí không tồi, mới vừa tiến vào rừng liền phát hiện một con hươu thành niên to khỏe.
Đây chính là tài liệu tốt nhất để làm Huyết lộc tửu!
Vì thế, Sở Vương Lý Xuân một đường giục ngựa từ đầu rừng truy đuổi theo đến tận đây thì đụng phải Ung Vương Lý Xuyến.
Ung Vương Lý Xuyến đã là phiên vương thành niên, vốn dĩ hắn đối với hai người Tề Vương cùng Sở Vương trong tâm tồn tại vô vàng đố kỵ.
Tề Vương cũng liền thôi, dù sao cũng là Hoàng trưởng tử, đãi ngộ so với hắn tốt hơn một chút cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là Lý Xuyến vẫn luôn cảm thấy hắn cùng Sở Vương Lý Xuân cũng đều không phải trưởng tử cũng không phải đích tử, mẫu thân cũng đồng hàng tứ phi.
Dựa vào cái gì đãi ngộ của bọn hắn liền hơn kém nhau nhiều như vậy?
Phụ hoàng yêu thương Lý Xuân, ban cho hắn vạn hộ Thực Ấp, còn cho hắn binh quyền.
Theo chiếu phiên vương không được nhập kinh, chính mình trộm trở về liền phải chịu mắng, mà Sở Vương trộm trở về phụ hoàng liền nói hắn một mảnh hiếu tâm.
Dựa vào cái gì?
Những oán hận này chất chứa đã đã lâu, thậm chí trở thành một phương thức tự hỏi của Ung Vương Lý Xuyến......
Vì thế, thời điểm khi Ung Vương Lý Xuyến nhìn thấy Sở Vương Xuân đang giục ngựa truy hươu, hắn lập tức kéo dây cương, hướng tới phía con hươu đang chạy vội phóng qua.
Lý Xuân lúc này đã đuổi theo một quãng thời gian thật dài, con hươu kia đã lộ ra vẻ mệt mỏi.
Thời điểm Lý Xuân đang chuẩn bị lấy ra dây thừng trói đầu hươu thì thấy Lý Xuyến từ xa phi tới.
Lý Xuân đành phải cầm dây trói tạm thời siết ở trong tay, lạnh mặt hô: "Ngươi tới làm cái gì?"
Nghe vậy, Lý Xuyên cười ha ha: "Đây là khu vực săn bắn, bổn vương muốn đi nơi nào, liền đi nơi đó.
Phụ hoàng đã lớn tuổi, máu của hươu sống chính là vật đại bổ.
Con hươu này đệ đệ ta muốn."
"Hừ, mạnh miệng."
"Vậy, không bằng hôm nay liền tới so một lần, xem đến tột cùng hươu chết về tay ai!"
Bị Ung Vương khích tướng như vậy, ý chí chiến đấu của Sở Vương cũng bốc cháy lên.
Chỉ thấy hai chân hắn đặt trên bàn đạp, gắt gao kẹp thân ngựa, dĩ nhiên từ trên lưng ngựa đứng lên.
Sở Vương Lý Xuân lật tay trái, đem dây cương cuộn vòng ở trên cánh tay, cũng đem một đầu dây thừng siết trên tay trái, tay phải nắm đầu dây thừng còn lại lay động lên ―― chuẩn bị bắt hươu!
Ung Vương Lý Xuyến thấy thế trong lòng quýnh lên.
Vị trí của hắn so với Sở Vương Lý Xuân xa hơn một chút, không chiếm được địa lợi.
Nếu lần này bị Sở Vương đoạt được, lời nói vừa rồi của mình lập tức thành đại đại chê cười!
Vì thế Ung Vương Lý Xuyên cắn răng một cái, đáp cung nhắm chuẩn, vèo một tiếng, mũi tên phá không mà đi, cắm vào trên phần đất trước mặt con hươu.
Hươu bị kinh sợ, lập tức giơ chân lên hú vang một tiếng, sau đó thay đổi phương hướng, hoảng loạn tiếp tục tìm đường chạy trốn.
Cũng bởi vì một mũi tên này của Lý Xuyến, dây thừng của Sở Vương Lý Xuân ném vào khoảng không.
Lý Xuyến thấy chính mình thành công ngăn trở Sở Vương, hơn nữa còn làm hắn mất mặt, lập tức đắc ý cười ha ha lên.
Khiêu khích liếc mắt nhìn Sở Vương một cái, sau đó lôi kéo dây cương thúc ngựa đi ngang qua bên người Sở Vương.
Sở Vương sắc mặt âm trầm, nhanh chóng thu hồi dây thừng, nhìn bộ dáng huênh hoang của Ung Vương Lý Xuyến hận đến ngứa răng.
Hắn kéo dây cương cũng đi lên theo.
Tuy rằng đều là con vợ lẽ, nhưng Lý Xuân trước nay liền không có đem Lý Xuyến để vào mắt.
Sở Vương Lý Xuân rất nhanh liền đuổi kịp Ung Vương Lý Xuyến, cùng hắn chạy song song, nói: "Thật là một kẻ đáng thương."
"Ngươi nói cái gì?!"
"Bổn vương biết ngươi đang vọng tưởng cái gì.
Ngươi cũng không nhìn lại chính ngươi có bao nhiêu cân lượng.
Thật là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Ta nghĩ không chừng mấy ngày nữa, ngay cả địa vị của tên câm điếc quái dị kia đều muốn vượt qua người phiên vương thành niên này như ngươi!"
Sở Vương Lý Xuân lập tức liền đánh trúng chỗ đau của Ung Vương Lý Xuyến.
Chỉ thấy trên cổ Ung Vương Lý Xuyến nhô lên mạch máu, mặt cũng nghẹn đến mức đỏ bừng, quay đầu nhìn Sở Vương Lý Xuân giận dữ hét: "Ngươi nói cái gì!"
Không nghĩ tới Lý Xuân thấy Lý Xuyến như thế, đáp lại chỉ là ý cười khinh miệt không chút sợ hãi, hừ lạnh nói: "Nếu mẫu phi bổn vương không chết, bổn vương hiện tại liền có thể kêu ngươi là: Tiểu tạp chủng của ả tiện thiếp.
Dù vậy, quân quyền ta có, còn ngươi đâu? Bày mưu tính kế chẳng qua là chút trò hề để người người cười chê mà thôi.
Đừng nói mẫu phi ngươi không được sủng ái, ngay cả khi mẫu phi ngươi chết, phụ hoàng nhiều nhất chỉ nâng Thực Ấp của ngươi lên một chút.
Muốn quân quyền, nằm mơ đi thôi.
Giá!"
Sở Vương Lý Xuân nói xong, cảm giác trong lòng trở nên sảng khoái, lửa giận đọng lại cũng trở thành hư không.
Những lời này kỳ thật hắn đã sớm muốn nói, chỉ là không may vẫn luôn không có cơ hội.
Nhân lúc khu vực săn bắn bốn bề vắng lặng, lại cho hắn cơ hội nói vài "câu thật lòng" .
Lý Xuân nói xong, trong lòng vui vẻ, nhìn con hươu kia càng chạy càng xa, dứt khoát cầm dây trói ném đi, bắt lấy cung sau lưng, đáp cung nhắm chuẩn, "Vèo" một tiếng, tiếng hươu kêu rên vang vọng, rồi ngã xuống trên mặt đất.
Lý Xuân trong lòng cười lạnh: Hươu chết về tay ai? A, ta bắt sống không được, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.
Ung Vương Lý Xuyến sớm đã dừng ngựa, bên tai vang vọng lời Sở Vương Lý Xuân vừa nói để châm chọc hắn.
Những chuyện ủy khuất cũ cũng từng màn hiện lên trước mắt hắn.
Lý Xuyến gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng của Lý Xuân, khóe mắt như nứt ra, hai mắt đỏ đậm.
Mà Lý Xuân lại hồn nhiên bất giác, như cũ thúc ngựa, một đường chạy chậm chuẩn bị đi thu đầu hươu đang hấp hối nằm trên mặt đất kia......
Ung Vương Lý Xuân chậm rãi giơ lên tam thạch cung trong tay, từ trong bao đựng tên rút ra một mũi tên, đáp cung, nhắm chuẩn giữa lưng Sở Vương Lý Xuân, răng cắn gắt gao, hai má cao cao phồng lên, lúc này hắn chỉ có một ý niệm: Lý Xuân phải chết.
"Vèo"
"Vèo"
Thanh âm hai mũi tên phá không cơ hồ đồng thời vang lên!
Lý Xuyến vừa mới buông dây cung, chỉ cảm thấy theo một trận gió rát mặt, một mũi tên cơ hồ như bay xuyên qua sườn mặt hắn!
Ung Vương Lý Xuyến căn bản không kịp phản ứng, mũi tên kia cách hắn rất gần, hắn thậm chí cảm giác lông đuôi của mũi tên cơ hồ muốn quát phá mặt hắn!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh!
Mũi tên bay từ phía sau Lý Xuyến, xuyên qua sườn mặt hắn, vô cùng tinh chuẩn, phi thường kịp thời ở giữa không trung bắn trúng mũi tên đoạt mệnh kia mà Ung Vương Lý Xuyến bắn vào giữ lưng Sở Vương Lý Xuân!
Chỉ nghe âm vang thanh thúy của tiếng kim loại va chạm vào nhau, "Đinh" một tiếng.
Mũi tên của Lý Xuyến cư nhiên bị va chạm này, xoay hai vòng ở giữa không trung , sau đó mất lực "Bang" một tiếng rơi xuống đất.
Mà "mũi tên vô danh" kia vẫn tiếp tục phi về phía trước, "Phốc" một tiếng ghim vào trên thân cây phía trước, đầu mũi tên hoàn toàn cắm sâu vào trong.
Một màn này phát sinh rất nhanh, nhanh đến mức thời điểm khi Lý Xuân nghe được "Đinh" một tiếng, chậm rãi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc Lý Xuyến, cùng với vị ở phía sau Ung Vương Lý Xuyến cách đó không xa, áo trắng ngựa trắng còn giơ cung, vẻ mặt nghiêm túc......
Tề Vương Lý Thiến.
Tề Vương Lý Thiến thấy một mũi tên này của mình thành công ngăn trở Ung Vương Lý Xuyến, thở ra một hơi, thật sâu nhìn thoáng qua Sở Vương Lý Xuân còn đang mờ mịt, sau đó buông cánh tay đang giơ cung xuống.
"Tháp tháp tháp......"
Ung Vương Lý Xuyến nghe tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy chính là hoàng trưởng huynh Tề Vương Lý Thiến, mặc một bộ hồ phục cao cổ khoan biên màu trắng.
Không chờ Ung Vương Lý Xuyến mở miệng, bàn tay to lớn, rắn chắc của Tề Vương đã chụp đến bả vai của Lý Xuyến, dùng sức vỗ một chút.
Ung Vương Lý Xuyến cư nhiên cảm giác được bả vai chính mình bị vỗ đến đau nhức.
Sở Vương Lý Xuân cũng không quản đến con hươu đang chảy từng dòng máu đọng thành vũng, nằm im bất động trên mặt đất kia, mà lôi kéo dây cương, quay đầu ngựa lại, quay người đi trở về.
Sở Vương cũng không phải người ngu ngốc.
Hắn thấy được một mũi tên rơi trên mặt đất, lại kết hợp thanh âm vừa rồi nghe được, trong lòng cũng đoán được tình huống đại khái.
Sở Vương nhìn quanh bốn phía, quả nhiên từ trên thân cây cách đó không xa phát hiện mũi tên mà Tề Vương Lý Thiến vừa bắn ra, sắc mặt lập tức tối tăm thâm trầm......
Trong lòng Sở Vương vừa kinh vừa giận lại sợ.
Giận chính là Lý Xuyến cư nhiên gan lớn như vậy, lại muốn gϊếŧ hắn! Kinh chính là người "đầu sỏ gây tội" mưu hại hắn mẫu phi cư nhiên sẽ ra tay cứu hắn.
Sợ chính là khoảng cách gần như vậy, nếu Tề Vương Lý Thiến không cứu mình, dựa theo cung pháp cùng lực lượng của Ung Vương, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Trong lúc suy tư, con ngựa đã chở Sở Vương Lý Xuân đi tới đối diện hai vị phiên vương kia.
Ngực Lý Xuân phập phồng, hắn cơ hồ không hề nghĩ ngợi giơ cung lên liền hướng tới trên đầu Ung Vương Lý Xuyến vung xuống!
Nhận một đòn này, đầu Lý Xuyến nhất định nở hoa!
Mà Ung Vương bởi vì hành vi "đánh lén" Sở Vương không thành, tự biết đuối lý.
"Hành vi phạm tội" của mình lại bị hoàng trưởng huynh đánh vỡ, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Trong lúc nhất thời cư nhiên đã quên né tránh!
Mắt thấy cung của Sở Vương Lý Xuân liền sắp chạm đến đầu Ung Vương Lý Xuyến, thì "Bang" một tiếng, từ bên cạnh vươn ra một cây hắc cung tinh xảo, chặn một đòn này lại!
Sở Vương Lý Xuân cùng Tề Vương Lý Thiến song song giơ cung giằng co ở trên đỉnh đầu Ung Vương Lý Xuyến.
Một lát sau, Tề Vương Lý Thiến chậm rãi mở miệng, bình tĩnh nhìn thẳng vào con ngươi của Sở Vương Lý Xuân nói: "Những lời ngươi nói vừa rồi, ta đều nghe được.
Nếu là đệ muốn bẩm báo phụ hoàng, ta sẽ làm chứng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...