Lý Chiêu vén áo nắm tay Lý Nhàn đang ở trong lòng ngực kéo vào Minh Vị Cung.
Tay đụng phải y phục thô ráp trên người Lý Nhàn, cảm nhận được từng sợi vải cứng chạm vào tay khiến lòng bàn tay hắn đau đớn.
Trong lòng càng đau...
Hung thủ ám sát Lý Nhàn, kỳ thật trong lòng hiểu rõ Lý Chiêu.
Dù sao cũng là mấy tên "nhi tử ngoan" kia của hắn.
Lý Chiêu không phải không yêu thương Lý Nhàn, mà thật ra hắn phi thường yêu thương Lý Nhàn.
Nhưng Lý Chiêu càng thêm cố kỵ mặt mũi hoàng gia, mỗi lời nói hành động của hắn lúc nào cũng có ngôn quan ký lục lại.
Rất nhiều chuyện, Lý Chiêu không thể nói, không thể tra, thậm chí phải làm bộ không biết, mới có thể tránh cho ngôn quan đem chuyện ký lục.
Lý Chiêu không muốn ở thời điểm chính mình còn làm hoàng đế, bị sách sử ký lục những đứa con của mình không từ bất kỳ thủ đoạn nào gϊếŧ hại lẫn nhau.
Thế nhưng khi Lý Chiêu nhìn nữ nhi chính mình thương yêu nhất hình dung gầy yếu, trên người mặc y phục cư nhiên như vậy thô ráp bất kham, tâm vẫn rất đau...
Lý Nhàn cùng Lý Chiêu vừa mới ngồi xuống, Tiểu Từ liền đã trở lại, quỳ gối trước mặt Lý Chiêu cùng Lý Nhàn: "Nô tỳ tham kiến bệ hạ."
"Đứng lên đi."
"Tạ bệ hạ."
"Công chúa......"
Lý Nhàn gật gật đầu, Tiểu Từ mới tiếp tục nói: "Công chúa, Lâm Doanh Trường vô luận như thế nào cũng không cần bọn nô tỳ hầu hạ hắn tắm gội, Phi nói nam nữ có khác biệt đem người hầu hạ đều đuổi đi."
Nghe vậy, Lý Nhàn không kiềm được gợi lên khóe miệng, trong óc hiện lên bộ dáng, Lâm Phi Tinh kia quật cường mà lại nghiêm túc cứng nhắc, vì thế trả lời: "Lâm Doanh Trưởng đến từ dân gian, không chịu được cung đình lễ nghi, các ngươi nghe hắn là được."
"Công chúa, Minh Vị Cung chúng ta không có nam trang, y phục cũ của Thái Tử lúc trước lại quá nhỏ, ngài xem phải làm như thế nào?"
"Nhàn nhi, Tiểu Từ nói đến người nào vậy?"
"Phụ hoàng, Nhàn nhi lần này có thể bình an trở về đều nhờ Lâm Phi Tinh, Lâm Doanh Trưởng, hắn là doanh trưởng Phi Vũ Doanh trực thuộc quân đội của cữu cữu.
Thời điểm Nhàn nhi bị ám sát nếu không phải Lâm Doanh Trưởng liều mình cứu giúp, hơn nữa một đường hộ tống, ác đấu sơn tặc cùng du côn lưu manh, nữ nhi chỉ sợ cũng không thể bình yên vô sự mà quay về."
"Nga? Nguyên lai là người có công, tới đây."
"Bệ hạ!" Chưởng sự công công khom người đi tới bên cạnh Lý Chiêu chờ đợi phân phó.
"Ngươi đến Thượng Y Cục, lấy một bộ thường phục của hoàng tử đưa đến cho Lâm Phi Tinh thay."
"Phụ hoàng..., này chỉ sợ là đi quá giới hạn."
"Ai ~ Nữ nhi của ta quá để ý rồi, bất quá chỉ là một kiện thường phục mà thôi, huống hồ hắn cứu hòn ngọc quý trên tay quả nhân.
Đừng nói một kiện thường phục của hoàng tử, thưởng hắn vàng bạc tài bảo quan to lộc hậu cũng không quá đáng."
"Vậy nữ nhi thay Lâm Phi Tinh cảm tạ phụ hoàng."
"Công chúa điện hạ, không biết Lâm Phi Tinh kia, Lâm Doanh Trưởng vóc người ra sao để nô tài đi lấy y."
"Lâm Phi Tinh năm nay mười sáu, vóc người cùng Hoàn nhi không sai biệt lắm, liền lấy một kiện thường phục hay cấp cho Hoàn nhi đi."
"Dạ."
Tổng quản thái giám theo tiếng lui xuống, Lý Chiêu xoay người đối Lý Nhàn nói: "Nữ nhi của ta một đường vất vả, vì sao không đi tắm gội thay quần áo trước?"
"Phụ hoàng, nữ nhi tự biết thời gian mình đột nhiên "biến mất" nhất định làm phụ hoàng canh cánh trong lòng.
Phụ hoàng ngài nếu nghe được tin tức nữ nhi hồi cung, nhất định là người trước tiên đến thăm nữ nhi.
Nữ nhi không dám bởi vì tắm gội thay quần áo mà lại để phụ hoàng chờ lâu, đây là cũng hiếu đạo.
Nhưng Lâm Phi Tinh là người ngoài, là thần tử, nếu quần áo bất chỉnh tham kiến thánh giá thì sẽ làm mất lễ nghĩa, nữ nhi liền để hắn đi tắm gội trước."
"Tốt tốt tốt......!Nữ nhi ngoan của ta quả nhiên hiểu lý lẽ."
"Khải tấu bệ hạ, Thái Tử điện hạ tới!"
"Nga? Châu nhi tới, để hắn tiến vào."
Nói xong Lý Chiêu quay đầu nhìn về phía Lý Nhàn tiếp tục nói: "Ngươi cùng Châu nhi là tỷ đệ cùng một mẹ, hắn đối với ngươi cảm tình rất sâu, biết được tin tức ngươi bị ám sát, liên tiếp cùng quả nhân náo loạn vài lần."
"Châu nhi còn nhỏ, hy vọng phụ hoàng chớ nên trách tội."
"Ai, sao lại, nhìn tỷ đệ hai người các ngươi cảm tình khăn khít, quả nhân rất an ủi."
"Tỷ tỷ!"
Lý Châu ăn mặc huyền hắc trường bào dành cho Thái Tử từ bên ngoài đi đến, nhìn thấy Lý Nhàn bình an ngồi ở chỗ kia, trên mặt vui vẻ.
"Ngày càng làm càn, Châu nhi trước hết phải thỉnh an phụ hoàng mới đúng."
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Lý Châu cung cung kính kính hành lễ với Lý Chiêu, sau đó mới đi đến bên người Lý Nhàn, cầm một bàn tay Lý Nhàn lên, nhìn chằm chằm tỷ tỷ của mình.
"Tỷ tỷ ngươi gầy, rốt cuộc là người nào muốn ám sát ngươi?"
"Hoàng nhi đừng vội, phụ hoàng lần này chắc chắn sẽ lấy lại công đạo cho tỷ tỷ ngươi.
Ngươi xem tỷ tỷ mặc thứ gì trên người kìa, quả thực không ra gì.
Trước để tỷ tỷ ngươi đi tắm thay quần áo đi, quả nhân sai người chuẩn bị cung yến, đón gió tẩy trần cho tỷ tỷ ngươi."
"Tạ phụ hoàng, vậy nữ nhi liền đi."
"Ân."
Lâm Vãn Nguyệt thả mình trong bể nước nóng, đã lâu không có thả lỏng thần trí, vừa rồi thật đem nàng dọa sợ hết hồn.
Cư nhiên có bảy tám cung tì đến giúp hắn cởϊ qυầи áo, còn muốn hầu hạ hắn tắm gội, còn cầm rất nhiều chai lọ vại bình tới.
Nếu không phải chính mình phản ứng nhanh, ôm quần áo liều chết không thả, lúc này chỉ sợ đã bước lên đoạn đầu đài...
Lâm Vãn Nguyệt trong lòng còn tràn ngập vẻ sợ hãi, thấy cửa vẫn còn đóng.
Vừa rồi nàng sợ có chuyện không ổn, còn túm một cái bàn hai cái ghế chắn trước cửa.
Bể tắm nước nóng to đến dọa người, nước ấm, mặt trên còn có chút cánh hoa.
Lâm Vãn Nguyệt chưa từng gặp qua bồn tắm xa hoa như vậy, ngâm mình ở bên trong thật giống như là đang nằm mơ...
Lâm Vãn Nguyệt tập trung tắm rửa, sau đó mặc vào bộ quần áo ban đầu của mình, cúi đầu kiểm tra vài lần mới chuyển cái bàn cùng ghế chặn ở cửa ra, vừa mở cửa, lại hoảng sợ....
Tiểu Từ "đanh đá" lúc nãy thiếu chút nữa đem chính mình lột sạch đang đứng ở ngoài cửa, bên người tả hữu mỗi bên có hai cung tì, trên tay các nàng đều cầm một cái khay, trên khay phân biệt là quần áo, túi thơm,....
Nhìn những trang phục này, Lâm Vãn Nguyệt trợn tròn mắt: Đây là muốn làm gì?
Vài vị cung tì nhìn bộ dáng Lâm Vãn Nguyệt ngốc ngốc lăng lăng, đều không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười hiểu ý.
Lý Nhàn đối với những cung nhân phía dưới rất tốt, toàn bộ cung tì cùng thị vệ Minh Vị Cung đều thực kính yêu tôn kính vị trưởng công chúa dịu dàng đoan trang này.
Biết được vị thiếu niên trước mặt này đã cứu công chúa nhà mình, nên bọn họ đối Lâm Vãn Nguyệt đều có chút cảm kích cùng hảo cảm.
Tiểu Từ nhìn Lâm Vãn Nguyệt cười nói: "Lâm Doanh Trưởng, bệ hạ vì chúc mừng công chúa bình an trở về, ban cung yến, liền ngay tối hôm nay, bộ quần áo này là bệ hạ ban thưởng cho ngài, để bọn nô tỳ giúp ngươi thay đi."
Nói xong cũng không đợi Lâm Vãn Nguyệt lên tiếng, Tiểu Từ liền đẩy cánh cửa trong tay Lâm Vãn Nguyệt ra rồi đi vào, bốn vị cung tì phía sau cũng nối đuôi nhau tiến vào.
Tiểu Từ tinh mắt, phát hiện bàn ghế trong sảnh nhà tắm đều có chút xê dịch, đôi mắt liếc Lâm Vãn Nguyệt một cái, thầm nghĩ: Người này thật là, mệt hắn vẫn là nam tử, cư nhiên đem cửa lấp kín như thế? Chính mình một cô nương gia, chẳng lẽ còn sẽ phá cửa mà xông vào?
Lâm Vãn Nguyệt còn không kịp phản ứng, nàng gãi gãi sống mũi, đi đến kế bên Tiểu Từ, nhìn trang phục mà cung tì mang đến, có chút thích ứng không được...
Nàng nhìn trước mắt một kiện rồi một kiện trang phục, cảm giác chúng nó đều sáng lên lấp lánh, đâu là y phục mình có thể mặc đây......
"Lâm Doanh Trưởng đừng chối từ, bọn nô tỳ giúp ngài thay quần áo."
Lâm Vãn Nguyệt cảm thụ một chút, cảm thấy mình đã quấn ngực đủ chắc, vì thế nàng từ trên khay lấy trung y thuần trắng lên trước, chợt lóe thân đi tới mặt sau bình phong: "Vị tỷ tỷ này chờ một lát, ta tự thay trung y trước, rồi lại phiền toái tỷ tỷ giúp ta mặc!"
Thấy Lâm Vãn Nguyệt ngượng ngùng như thế, bốn vị cung tì lại lần nữa lộ ra ý cười, Tiểu Từ lần này cũng không có miễn cưỡng Lâm Vãn Nguyệt.
Một lát sau, Lâm Vãn Nguyệt mặc trung y thuần trắng từ mặt sau bình phong đi ra.
Tiểu Từ đánh mắt một cái, vài tên cung tì lập tức ăn ý đi đến bên người Lâm Vãn Nguyệt.
Lâm Vãn Nguyệt nhắm hai mắt lại, đứng ở tại chỗ, đôi tay duỗi ra, đem chính mình giao cho nhóm cung tì...
Cung tì tay chân nhanh nhẹn, một lát sau, trang phục trên khay liền xuất hiện tất cả trên người Lâm Vãn Nguyệt.
"Tiểu Từ tỷ tỷ, đã xong."
Một vị cung tì nhỏ giọng cùng Tiểu Từ hội báo, sắc mặt lại hồng hồng, mang theo vẻ mặt thiếu nữ xấu hổ xuân ý.
Tiểu Từ giương mắt nhìn lên, cũng ngẩn ra!
Chỉ thấy trước mặt đang đứng một vị công tử nhẹ nhàng ôn nhu!
Trên đầu mang vấn tóc khảm bảo ngọc bạch sắc, mạt ngạch xanh ngọc buộc trên trán, dưới hai hàng lông mày vừa dài vừa đậm là một đôi mắt hắc bạch phân minh sáng ngời có thần.
Trên người mặc đại bào may gấm Tứ Xuyên có tay áo rộng màu xanh ngọc, cổ áo lộ ra màu trắng nạm biên, vạt áo ánh lên chỉ vàng mờ nhạt, thêu lên là một cây thủy trúc thẳng tắp.
Eo buộc đai ngọc Bát Bảo trân chân, bên trái đeo ngọc bội, hữu bị dung xú.
Chân mang một đôi giày xanh đen thêu đầu hổ bằng chỉ vàng, nho nhã mà uy nghiêm, hào hoa phú quý mà cũng không kém ôn nhu.
Tiểu Từ ngốc lăng lăng nhìn Lâm Vãn Nguyệt, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, cái tên thiếu niên đen gầy mặc một thân vải thô áo tang sau khi thay bộ trang phục này vào, cư nhiên có chuyển biến kinh người như .
Đều nói người dựa xiêm y mã dựa yên, thế nhưng...
Tiểu Từ vô luận như thế nào cũng không thể tin tưởng, chỉ là thay đổi một bộ quần áo, như thế nào lại cảm giác cả người đều thay đổi?
Nơi nào còn giống một tên binh lính trong quân doanh? Rõ ràng chính là thế gia công tử!
Hơn nữa đại đa số thế gia công tử đều có làn da trắng nõn, người này lại có làn da ngăm đen, nhìn qua càng thêm dã tính mà lại độc đáo.
Phục sức Ly Quốc, trang phục sĩ tộc cùng bá tánh hoàn toàn bất đồng, vô luận là từ dùng chất liệu hay màu sắc đều có giới định phi thường nghiêm khắc.
Lúc trước Lâm Vãn Nguyệt ở trong quân doanh, mặc đều là vải thô, một thân áo quần tiện bề chiến đấu.
Quấn tay quấn chân, tiện bề hành quân đánh giặc, một bộ đại bào tay áo rộng này, nàng vẫn là lần đầu tiên mặc.
Hơn nữa trên đầu còn đội ngọc quan cùng buộc chặt trên trán....!Mảnh vải? Nàng cũng là lần đầu tiên mang, cái này làm cho Lâm Vãn Nguyệt phi thường không uen, thậm chí không biết cất bước như thế nào!
Lâm Vãn Nguyệt lo sợ bất an đứng tại chỗ, cảm giác được năm đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính mình, thân thể nàng cứng lại, vẫn không nhúc nhích, sợ chính mình làm ra bộ dáng buồn cười nào đó.
"Tiểu Từ...!Cô nương...!Bộ quần áo này, ta...!Tại hạ, thật sự là không quen, nếu mặc không tốt......!Không bằng liền thay bộ cũ đi."
Đôi mắt Tiểu Từ sáng lấp lánh, chính cái gọi là thực sắc tính dã, vô luận nam nữ, đối với những thứ đẹp đẽ luôn nhiều hơn vài phần thương tiếc cùng thiên vị, Tiểu Từ cũng không thể ngoại lệ.
Đặc biệt là đối mặt ánh mắt Lâm Phi Tinh tràn đầy kích động cùng lo lắng, càng làm cho Tiểu Từ không thể cầm lòng.
Ngữ điệu Tiểu Từ nói chuyện với Lâm Vãn Nguyệt càng thêm hòa nhã, nàng đi đến trước mặt Lâm Vãn Nguyệt, ngẩng đầu nhìn, ôn nhu nói: "Như thế nào không tốt! Lâm Doanh Trưởng mau theo ta đi tham kiến công chúa đi."
Lý Chiêu phân phó chuẩn bị cung yến liền hồi cung trước.
Lý Nhàn nói rất đúng, làm thiên tử, làm hoàng đế, Lý Chiêu vô luận yêu thương Lý Nhàn như thế nào, cũng không có khả năng ở chính sảnh đợi Lý Nhàn tắm gội thay quần áo.
Nếu để ngôn quan ghi lại, không chỉ có uy nghi đế vương của hắn hoàn toàn biến mất, lại có thể liên lụy nữ nhi của mình bị hậu nhân lên án.
Lúc này chỉ có Lý Châu chờ ở chính điện, đang uống trà.
Tiểu Từ đi bên cạnh Lâm Vãn Nguyệt, thấp giọng dặn dò nói: "Công chúa còn đang thay cung trang, vị này chính là Thái Tử điện hạ."
Lý Châu vừa ngước mắt, liền thấy được Lâm Vãn Nguyệt.
Lý Châu nhướng mày, thầm nghĩ: Không nghĩ tới nho nhỏ doanh trưởng này lại có tư thái phong lưu như vậy, hạ nhân không phải nói dung mạo bình thường sao....
"Tiểu nhân Lâm Phi Tinh, tham kiến Thái Tử điện hạ."
"Lâm Doanh không cần đa lễ, ban ngồi."
"Tạ Thái Tử điện hạ." Lâm Vãn Nguyệt thấy Lý Châu giơ tay liền ngồi xuống.
Lý Châu nhấp một ngụm trà, hỏi: "Cô nghe nói là ngươi một đường bảo hộ trưởng công chúa điện hạ hồi kinh?"
"Đúng vậy."
"Cô cảm ơn ngươi."
"Thái Tử điện hạ không cần như thế, đây đều là bổn phận thần tử của tiểu nhân."
"Dọc theo đường đi có từng gặp phiền toái gì không?"
"Hồi Thái Tử điện hạ, dọc theo đường đi tiểu nhân cùng trưởng công chúa điện hạ tổng cộng gặp được một đám sơn tặc, du côn lưu manh sáu lần, ăn trộm hai lần."
Nghe được Lâm Vãn Nguyệt trả lời, Lý Châu nhịn không được cong cong khóe miệng: Người này có ý tứ, có nề nếp nghiêm túc, hắn thích.
Mà Tiểu Từ cũng đứng ở một bên nở nụ cười, Tiểu Từ và Lý Nhàn, Lý Châu cùng nhau lớn lên.
Tuy rằng chủ tớ có khác biệt, nhưng bởi vì hai người Lý Nhàn cùng Lý Châu cũng không giống như những chủ tử khác, cho nên thời điểm không có người ngoài Tiểu Từ có vẻ thực tùy ý.
"Châu nhi, đang nói cái gì vậy?"
Sau tấm màn che, Lý Nhàn cùng cung tì vây quanh từ phía sau đi ra.
"Tỷ tỷ!"
"Công chúa điện hạ."
Lý Nhàn đã tắm gội xong, thay một thân cung trang hoa lệ đối với chính mình đệ đệ Lý Châu cười cười, sau đó quay đầu, liền thấy được Lâm Vãn Nguyệt!
Lý Nhàn đã từng quan sát Lâm Phi Tinh ở khoảng cách rất gần, nàng biết Lâm Phi Tinh kỳ thật cũng không khó coi, ngược lại ngũ quan Lâm Phi Tinh kỳ thật lớn lên đều rất đẹp.
Chỉ bởi vì màu da quá đen làm người khác không nhìn kỹ.
Hơn nữa bởi vì lí do phải hành quân đánh giặc, y phục Lâm Phi Tinh mặc hoặc là rách nát cũ kỹ, hoặc là một thân đầy mùi máu tươi.
Chỉ là Lý Nhàn không nghĩ tới, thay một thân áo vải thô sơ kia ra, mặc vào bộ thường phục dành cho hoàng tử này, Lâm Phi Tinh cư nhiên sẽ có biến hóa lớn như vậy.
Editor có lời muốn nói: Mấy ngày nay deadline đã bớt dí tui nên tui quyết định đi minh họa nhân vật, cụ thể là bắt đầu vẽ Lâm Doanh Trưởng của chúng ta trước (tui vẽ Lâm Vãn Nguyệt khi lần đầu được khoác hàng hiệu brand cung đình :v).
Tui đã sketch sơ một chút, có ai hóng thành phẩm khum ???img.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...