Nữ Tướng Quân Bị Bắt Làm Nô Lệ



Đội quân Chiêu quốc chiến thắng trở về, tinh kỳ (cờ đỏ) bay phần phật trong tuyết giống như ngọn lửa thiêu đốt màu đỏ thẫm.

Thắng trận, chiến thắng đã được kỳ vọng từ lâu.


Thời tiết vào đầu mùa đông, cái rét lạnh bức người.

Vó ngựa đạp trên băng tuyết, tiếng thở phì phì không ngừng phát ra từ mũi ngựa.

Cánh cổng lớn sơn son đỏ nặng nề chậm rãi mở ra, sau đó đồng loạt truyền đến giọng nói cung kính: 
- Cung nghênh Thái tử điện hạ!

Tin tức về chiến thắng biên cảnh sớm đã truyền khắp kinh đô thành Lương Phù, hoàng đế tự mình ra nghênh đón Thái tử Bùi Ngọc.


Mạc Tiệp lúc này đã tiết dâm dịch được mấy lần, hoa huyệt còn bị bắn tinh hai lần, mà cự long trong huyệt vẫn đang ngang ngược hiên ngang.


"Tỷ tỷ...!Cảm thấy rất thoải mái?" Bùi Ngọc vuốt ve gò má lấm tấm mồ hôi của nàng, dịu dàng nói: "Tỷ tỷ sau khi bị nam nhân đùa bỡn tiểu huyệt thay đổi nhiều thật, nhìn bộ dáng mị hoặc quyến rũ này, đâu còn giống tướng quân oai phong lừng lẫy trên chiến trường chứ."

Mạc Tiệp không còn chút sức lực nào, cũng không muốn để ý tới chàng.

Dù sao lúc này nàng chính là thịt cá, chàng là dao thớt, chút phản kháng nhỏ bé sẽ chỉ làm tăng thêm niềm vui của chàng mà thôi.

"Tỷ tỷ sao lại không để ý tới ta vậy?" Bùi Ngọc hơi không vui, nâng cằm nàng lên, một bên đùa bỡn tiểu huyệt của nàng, một bên chăm chú nhìn vào đôi mắt ngập nước của nàng nói, "Là nàng trách ta tối hôm qua không thương hương tiếc ngọc sao?”


Mạc Tiệp dứt khoát nhắm mắt lại.

Bùi Trĩ nhíu mày, nhìn nàng.

Mạc Tiệp có ngũ quan thâm thúy xinh đẹp, đôi lông mày đậm, mắt to, không trang điểm chút phấn son nào cũng đã rất xinh đẹp động lòng người rồi, dáng người nàng hoàn toàn không mảnh mai tinh tế như những nữ tử Chiêu quốc.


"Được rồi được rồi, ta biết, tối hôm qua là lần đầu tiên tỷ tỷ bị nam nhân cắm vào tiểu huyệt, lại là lần đầu tiên bị nam nhân bắn tinh vào trong tiểu huyệt, lẽ ra phải được yêu thương thật tốt mới đúng." Bùi Ngọc vừa đùa giỡn với hai bầu nhũ trước ngực nàng, vừa bất cần đời nói.

Đôi sữa trắng nõn bởi vì trải qua những cơn cực khoái liên tục mà hưng phấn căng phồng, so với bình thường càng thêm no đủ đầy đặn.

"Ngươi câm miệng." Mạc Tiệp cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng —— haiz mẹ nó, sao nàng lại tức giận vì những việc này chứ?

Nói xong, nàng liền cảm nhận được rõ ràng thanh thịt đang cắm vào huyệt càng thêm cứng rắn như sắt.

"Suỵt, nghe nói phụ hoàng cùng quần thần ở ngoài điện nghênh đón ta, nếu tỷ không muốn ở trước mặt nhiều nam nhân như vậy bại lộ bộ dáng bị chơi của mình, nhất định phải an tĩnh, không nên phát ra âm thanh."

Ngón tay thon dài của Bùi Ngọc đặt lên đôi môi đỏ của Mạc Tiệp, cẩn thận dặn dò, "Tiểu huyệt lúc nào cũng cần phải kẹp chặt, tinh dịch bên trong nếu chảy xuôi ra, cũng sẽ bị người phát hiện đấy.

Mấy thị vệ phía sau ta, ai nấy đều rất nhạy bén, bất luận chuyện nhỏ nào cũng không thoát khỏi ánh mắt bọn họ đâu...!À, ta quên mất, tỷ tỷ cũng là người tập võ, tất nhiên cũng hiểu được những thứ này mà nhỉ.”  

“Ngươi!”

Mạc Tiệp nghe vậy, lo lắng đến mức thịt trong huyệt vừa co rút lại, vừa tiết dâm dịch.

Nàng bi phẫn (đau buồn, phẫn nộ), nói, "Bùi Ngọc.

Lúc này nếu ngươi không giết ta, một ngày nào đó nếu ta tìm được cơ hội, những sỉ nhục hôm nay, nhất định ta sẽ hoàn trả gấp trăm lần cho ngươi.


”  

Bùi Ngọc hơi ngẩn ra, sau đó cười to: "Tỷ tỷ thật uy vũ khí phách.

Ta quả nhiên là cực kỳ yêu thích bộ dáng cương mãnh sắc bén này của tỷ tỷ, rồi lại không thể không mặc cho ta đùa bỡn cặp mông trơn bóng, tiểu huyệt non nớt mặc cho ta thao túng, bộ dáng tiết âm tinh liên tục..."

"Ngươi! Bắt nạt phụ nữ, thật sự là không bằng cầm thú!" Mạc Tiệp tức giận, hốc mắt nàng đỏ lên, ăn mặc xộc xệch, lại bị nhục bổng to lớn đâm sâu vào trong cơ thể, giọng nói đặc biệt mềm mại kiều mị.

"Tỷ tỷ nói sai rồi.

Người mà ta đang đùa bỡn lúc này chính là Mạc Tiệp - tướng quân đứng đầu của quân địch, không phải là một nữ nhân." Bùi Ngọc ung dung nói, "Chiêu quốc thờ phụng lễ giáo, cho dù là nữ tử của địch quốc, cũng sẽ không tùy tiện bắt nạt.”

Bùi Ngọc nói xong liền sửa sang lại vạt áo, rồi bước xuống xe.

Mạc Tiệp nín thở, vội vàng kẹp chặt huyệt thịt trơn ướt, không thể tin nổi mà ngửa mặt lên nhìn chàng —— rõ ràng lăn qua lộn lại thao túng nàng một trận, nhưng sắc mặt chàng vẫn thản nhiên như cũ, cử chỉ nho nhã, phảng phất nhẹ nhàng như quân tử, ôn nhuận như ngọc.


"Nhi thần tham kiến phụ hoàng." Bùi Ung làm bộ muốn quỳ.


Trái tim Mạc Tiệp như muốn vọt lên cổ họng —— tư thế như vậy, khẳng định không có chỗ nào có thể để nàng trốn được.


- "Miễn lễ miễn lễ!" Hoàng đế đỡ lấy hai tay chàng, "Con ta khải hoàn trở về, mấy lễ nghĩa dư thừa này đều miễn cả đi! ”


Mạc Tiệp vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền nghe được giọng nói của Hoàng đế Chiêu Quốc gần trong gang tấc, thanh âm hùng hồn hữu lực, nàng trong nháy mắt cảm thấy tiểu huyệt của mình bởi vì khẩn trương càng lúc càng mẫn cảm, mật dịch không ngừng tuôn ra.

Nàng không ngừng co rút tiểu huyệt cũng không thể ngăn cản mật dịch theo từng bước chân Bùi Ngọc đi lại mà chảy xuống từ miệng huyệt của nàng.

Lúc này quần thần bá quan đều cúi đầu nghênh đón trước điện, phụ hoàng cũng đứng trước mặt.

Tường đỏ ngói xanh đặc biệt nghiêm trang, mà trong lớp áo lông cừu Bùi Ngọc lại dùng bước chân để trêu chọc nữ tướng quân, mà vị nữ tướng quân chiến công hiển hách này đang liều mạng co rút hoa huyệt, ý đồ dùng thịt trai giấu kín mật dịch tràn đầy trong cơ thể —— càng hoang đường là chàng cảm thấy rất thú vị, dần dần lộ ra ý cười bất cần đời.

"Là một trận chiến nhỏ thôi, mới chỉ đánh hơn nửa tháng đã đại thắng.

Phụ hoàng khoa trương như vậy, sẽ làm cho người ta cho rằng đường đường là Thái tử Chiêu quốc chỉ có chút bản lĩnh này." Bùi Ngọc không nhanh không chậm bước đi, thần thái tự nhiên nói ——

Mạc Tiệp vẫn đang cố gắng co bóp tiểu huyệt, xoắn hơi chặt, nếu chàng đi quá nhanh, thịt mềm trong huyệt càng ma sát mạnh với côn thịt hơn, sợ là chàng sẽ sảng khoái đến mức bắn ra mất.


"Đúng, đúng, con ta nói đúng." Hoàng đế sủng nịch liên tục phụ họa.

Vốn dĩ chuyện Bùi Ngọc ra chiến trường, ông cũng không đồng ý.

Mặc dù đứa con trai út bảo bối này của ông văn võ song toàn, nói về tài dụng binh thì đứng đầu cả Chiêu quốc, nhưng dù sao chàng cũng mới chỉ 15 - 16 tuổi, vạn nhất chàng mà bị sao, ông sẽ đau lòng chết mất.

Nhưng Bùi Ngọc đã tự mình viết một lá thư mong muốn tự mình xuất chinh trị loạn, cảm thông tình cảnh khó khăn nơi biên ải, từng câu từng chữ đều được viết bằng huyết lệ (máu và nước mắt), văn võ bá quan đều bị lay động.

Do vậy nên ông mới đồng ý, còn phái hơn mười thị vệ hàng đầu đi theo bảo vệ chàng.

Nhưng mà, Bùi Ngọc cũng không phải hạng người đàm binh trên giấy (lý luận suông).

Chàng đã đánh bại được tướng quân Mạc Tiệp trăm trận trăm thắng ngay lần đầu ra quân.

"Ngọc Nhi đã mệt mỏi rồi, mẫu hậu còn đang ở tẩm cung chờ con, còn chuẩn bị yến tiệc đón gió tẩy trần cho con đấy." Hoàng đế cười nói, "Mẫu hậu con lo lắng lắm rồi đấy.

”  


"Được ạ.

Đa tạ phụ hoàng." Bùi Ngọc khom lưng hành lễ, rồi đi về phía tẩm cung của mình.


"Tỷ tỷ, tỷ kẹp nhẹ thôi, kẹp đến mức ta sắp bắn rồi.

Nếu lúc này ta bắn, sẽ không thể cắm sâu vào trong nhục huyệt của tỷ được nữa, toàn bộ sẽ trào ra ngoài đấy." Bùi Ngọc chậm rãi nói.

Mạc Tiệp nghe vậy thì giận dữ, nhưng càng như thế, huyệt thịt dường như càng mẫn cảm hơn, còn không ngừng tiết ra mật dịch bôi trơn.


Sắc trời dần tối, trong điện Ngọc Lâm đèn đuốc sáng trưng.

"Ngọc Nhi!" Hoàng hậu Chiêu quốc Lâm Lâm lau nước mắt nghênh đón Bùi Ngọc, "Nhìn con xem, gầy đi rồi.

Từ nhỏ đến lớn, con đều sống an nhàn sung sướng, luyện võ thì đều có một đống người hầu hạ đưa kiếm đến tận tay, lần này đi đánh giặc đao thật kiếm thật, làm sao có thể chịu nổi?”

"Mẫu hậu, con đã trưởng thành rồi! Sao người vẫn còn xem con như một đứa trẻ vậy?" Bùi Ngọc hơi bực nói, sợ nữ nhân trong ngực nghe thấy sẽ xem thường chàng, dừng một chút lại nói thêm, "Hơn nữa con vừa thắng trận! ”  

Lâm Lâm hoàng hậu nghe vậy thì nín khóc, bà mỉm cười, mặt mày hớn hở nói nhỏ: "Đúng vậy, con ta đã lớn rồi...!Mẫu hậu đã sắp xếp vài tuyệt sắc giai nhân ở trong phòng con đấy, để con đón phong tẩy trần.”  

"Mẫu hậu! Sao người lại cho con một người phụ nữ?" Bùi Tranh càng bực mình.

"Lần này người mẫu hậu chọn, đều là tuyệt sắc giai nhân, con không phải luôn nói mình đã lớn rồi sao? Làm lễ hợp hoan mới được coi là trưởng thành, mấy vị tỷ tỷ sẽ dạy con cách..." Lâm Lâm từng bước dụ dỗ.


"Không cần." Sắc mặt Bùi Ngọc nặng nề, ngược lại khóe môi chàng lại hiện lên ý cười, liền thay đổi chủ ý, "Nhưng mà xem một chút cũng được.”

Lâm Lâm nghe vậy thì mừng rỡ, vội vàng nói: "Trưởng thành trưởng thành, con ta thật sự đã trưởng thành rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận