Nữ Tướng Quân Bị Bắt Làm Nô Lệ





Bùi Ngọc xoa bóp đùa giỡn hai bầu nhũ của Mạc Tiệp, hưng thú dâng trào, nghe bẩm báo xong, chàng không kiên nhẫn nói: "Hàng thì hàng, lui xuống đi.

”  

"Nhưng...!Thái tử điện hạ.

Vương thượng Dịch quốc phái sứ giả tới đàm phán muốn chuộc lại tướng quân của bọn họ." Biết Bùi Ngọc tính tình nóng nảy, người đó nơm nớp lo sợ nói.

Trong lòng Mạc Tiệp khẽ động, nàng bỗng cười nhạt —— hắn (vương thượng) sao có thể để ý đến nàng cơ chứ, chẳng qua cái hắn để ý chỉ là thiếu mất một thủ hạ chiến tướng đắc lực mà thôi.


Bùi Ngọc chú ý tới biểu cảm thoáng qua của Mạc Tiệp, cố ý dương cao giọng điệu, lười biếng nói:
"Nói cho bọn họ biết, vị tướng quân của họ đã bị ta chơi đến dục tiên dục tử, sướng đến quên trời quên đất rồi.

Nói chung là nàng sống ở đây rất tốt.”

"Vâng." Người kia bước nhanh vội vàng lui ra, hắn ta sợ quấy nhiễu đến chuyện tốt của Bùi Ngọc.

 Mạc Tiệp hung hăng trừng mắt nhìn chàng, nếu không phải trúng độc, nàng hận không thể thiên đao vạn quả* tiểu tử trước mắt này.

*chém ngàn vạn nhát đao.

Bùi Ngọc lại rót cho nàng một chén trà.

Tầm mắt chàng tiếp tục nhìn hai bầu vú của nàng —— đôi nhũ này cao vút, đầy đặn lại không mất đi độ đàn hồi, đầu nhũ phấn nộn như hạt anh đào điểm xuyết, dưới sự xoa bóp của hắn đã hưng phấn đứng thẳng từ lâu.

Chàng hưng trí bừng bừng đùa bỡn, nắm đôi vú ở trong tay biến hóa đủ hình dạng, yêu thích không muốn buông tay.


Bùi Ngọc từ nhỏ đã đọc qua nhiều sách vở, chỉ cần đọc qua là nhớ ngay, mấy vị huynh đệ trong hoàng thất đều không thể theo kịp.


Hơn nữa chàng đặc biệt đam mê y học và độc dược.
Ngày ngày, chàng tập trung nghiên cứu chưa từng lười biếng, cũng chưa bao giờ gần nữ sắc.

Mặc dù có biết về chuyện tình cảm nam nữ, nhưng cũng chỉ biết được số ít qua sách vở.


"Tỷ tỷ, thì ra vú của nữ nhân lại mềm mại như vậy, còn đàn hồi co dãn nữa.

Khó trách các ca ca lại yêu thích phụ nữ như vậy."

Ánh mắt Bùi Ngọc lúc này vô cùng ngây thơ hồn nhiên, nhưng lời nói lại đặc biệt dâm tà, "Nhưng mà bây giờ ta lại muốn nhìn tiểu huyệt của tỷ tỷ hơn, có phải cũng xinh đẹp mê người như vậy hay không! ”

Mạc Tiệp vô cùng nhục nhã, nàng cả đời chiến công hiển hách, không nghĩ tới mình lại bị hạ nhục đến mức này.


Vương thượng của bọn họ, Nam Cung phủ, giờ phút này chắc chắn đang mơ mơ màng màng được 'oanh oanh yến yến' vờn quanh.

Hắn ta có từng đau lòng cho nàng chút nào không? Có từng...!nhớ đến nàng không?  

Vừa nghĩ tới đây, nàng liền cảm thấy dưới hạ thân lạnh lẽo.

Bùi Ngọc đang thích thú xé rách tiết khố của nàng.

Ngay cả hoa huyệt mà nàng chưa từng thấy qua cứ như vậy mà bại lộ trước mắt người khác —— còn là một nam nhân, kẻ thù của nàng.


Bùi Ngọc lần đầu tiên nhìn thấy âm vật của nữ nhân chân chính, chỉ thấy giữa bụi cỏ um tùm, hai cánh thịt trai phấn nộn kẹp một viên hồng châu mượt mà, ẩm ướt tinh tế.

Huyệt khẩu (miệng huyệt) hình như có chút mật dịch, chưa ướt át dầm dề, nhưng lại khiến người ta mơ tưởng.

"Tỷ tỷ đã chinh chiến liên tục nhiều năm, làn da không được mềm mại như các nữ tử khác, nhưng tiểu huyệt lại mềm mại yếu ớt, nhất định là do không có nam nhân đùa bỡn với nó rồi."

Bùi Ngọc nhận xét xong, lại đem hai chân của nàng kéo rộng ra, để nhìn rõ ràng hơn.

"Đừng..." Mạc Tiệp kinh hô một tiếng, nhưng đã quá muộn, tiểu huyệt tư mật dưới thân đã bị mở rộng ra hết cỡ, bại lộ trước ánh mắt của một người xa lạ.


Bùi Ngọc còn cảm thấy như vậy là chưa đủ nên đã dùng tay kéo hai miếng thịt trai của nàng sang hai bên, lập tức nhìn thấy thịt non bên trong tiểu huyệt càng phấn nộn, càng mềm mại hơn —— vách tường nhăn nheo quanh co khúc khuỷu, mật dịch nhỏ giọt, màng trinh trong suốt như ẩn như hiện che lấp ở cửa vào, làm cho người ta mê mẩn.

Chàng tấm tắc khen ngợi, mở to hai mắt cẩn thận ngắm nghía.



"Tướng quân thật là tuyệt vời, huyệt thịt bên trong mềm mại như này, nếp gấp lại chín khúc mười cong, đút vào nhất định rất thoải mái, mỹ huyệt như vậy chắc chắn là cực phẩm nhân gian." Bùi Ngọc nhịn không được cố ý trêu chọc vuốt ve hai cái, lòng bàn tay trong nháy mắt ướt một mảng lớn.

Chàng nhíu mày, nói, "Trong y thư viết, tiểu huyệt của nữ nhân chảy nhiều nước như này, chính là muốn bị nam nhân hung hăng chơi."

Bùi Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt nàng lúc đỏ lúc trắng.

Chàng nhướng mày, rồi dùng ngón tay thon dài lột thịt sò phấn nộn, tỉ mỉ vuốt ve viên trân châu mềm mại trong huyệt thịt, dịch tình trong âm hộ lập tức tràn ra ướt dầm dề.

Mạc Tiệp đã từng được nếm qua khoái cảm sung sướng như này đâu, nàng nhất thời thất thần, phát ra từng tiếng rên rỉ nũng nịu mê hoặc.


"Tỷ tỷ còn là xử nữ, yêu dịch dồi dào như thế, chảy ướt đẫm tay tôi rồi này....!Tỷ cứ như vậy mà vội vàng muốn bị kẻ thù phá tấm thân xử nữ này sao?”

Bùi Ngọc đưa hai ngón tay thon dài trắng nõn của mình lắc lắc trước mắt Mạc Tiệp, trên đó quả thật dính đầy mật dịch trong suốt, chàng thở dài, "Quả nhiên nữ nhân ngực to, đều thích làm tình, y thư đúng là không lừa ta.



"Ngươi..." Mạc Tiệp tức giận, nói không nên lời.

"Nhưng mà tỷ tỷ đừng sốt ruột, lát nữa tiểu huyệt xử nữ của tỷ bị làm sẽ không còn giữ được bộ dạng thế này nữa, trước tiên ta sẽ vẽ cho tỷ một bức tranh thật đẹp." Bùi Ngọc không nhanh không chậm lấy dụng cụ vẽ tranh ra, bày ở trên giường, cười nói, "Tỷ tỷ yên tâm, tay nghề của ta ngay cả họa sư giỏi nhất của Chiêu quốc cũng phải cam bái hạ phong*, ta nhất định có thể vẽ ra bộ dáng tỷ tỷ lúc chưa bị đàn ông thao túng một cách rõ nét nhất.”
*cam tâm tình nguyện bái phục, tâm phục khẩu phục.

Dừng một chút, chàng lại lấy nến, đặt ở trước tiểu huyệt vẫn còn đang run rẩy của Mạc Tiệp, nói: "Trong trướng ánh sáng hơi tối, phải nhìn rõ như vậy mới vẽ chính xác được.”

Mạc Tiệp vô cùng xấu hổ, sống lưng lấm tấm mồ hôi lạnh.

Nàng biết Bùi Ngọc làm như vậy không phải chỉ vì muốn đùa giỡn nhục nhã nàng —— mà chàng dùng phương thức tự tra tấn bản thân này để tìm kiếm cực hạn kiềm chế của mình.



Nàng mơ hồ có thể nhìn thấy dục vọng dưới lớp áo trắng của chàng đã sưng trướng lên, mà biểu tình của chàng lại rất lạnh nhạt, bút vẽ vẫn ổn định —— ý chí cường đại như vậy, hoàn toàn không giống một thiếu niên huyết khí phương cương (tràn đầy khí lực).

Lần đầu tiên, nàng cảm thấy Bùi Ngọc rất đáng sợ.


"Tỷ tỷ tình ý miên man nhìn ta như vậy, có phải gấp gáp muốn bị ta làm không?" Bùi Ngọc mỉm cười ngẩng đầu nhìn nàng, liền bắt gặp ánh mắt của nàng.


Hơi nóng xung quanh ánh nến làm cho miệng huyệt Mạc Tiệp nóng dần lên.

Cảnh nàng khuất nhục co rút thịt trai, cũng bị Bùi Ngọc thu vào trong mắt.

"Ngươi làm thế nào để rút binh một trăm dặm trong vòng nửa giờ vậy?" Mạc Tiệp không giãy dụa nữa, nàng muốn dời lực chú ý của mình đi —— trước khi chết có thể hiểu được vì sao mình bại trận, coi như có thể an ổn mà nhắm mắt.


"Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, tỷ tỷ không cùng ta tán gẫu phong nguyệt, lại đi tán gẫu chút chuyện hành quân đánh giặc, thật mất hứng."

Bùi Ngọc cẩn thận nhìn chằm chằm tiểu huyệt đang mở rộng, nhìn thật kỹ, rồi lại đặt bút vẽ xuống, "Mỹ huyệt của tỷ tỷ thật là mê người, không có người vỗ về chơi đùa cũng mấp máy lúc đóng lúc mở, giống như đã sẵn sàng bị đâm, gấp không thể nhịn được.”  

"Ta đã từng nghĩ qua, chắc là do ảo giác.

Chúng tôi đều cho rằng đến Già Lăng cốc mới bị trúng độc, nhưng từ lúc bắt đầu giao chiến không lâu, đã bị trúng độc rồi, chỉ là chúng tôi trúng độc không sâu, không người nào phát hiện ra cả, cho nên không thể rút lui kịp thời.

Ngươi không ngừng dương đông kích tây, khiến chúng tôi cho rằng đã nhìn thấu mưu kế của ngươi, cho rằng ngươi chỉ là mãng phu hữu dũng vô mưu*, nhưng trên thực tế tất cả tiến công của ngươi đều là nghi binh**.

Ngươi cố tình khiến chúng tôi tiêu hao thể lực, chờ đợi thời cơ, chờ đợi chúng tôi rơi vào ảo giác.

*Hữu dũng vô mưu là câu thành ngữ nói lên mối liên hệ giữa sức mạnh và trí tuệ.

Có nghĩa là chỉ cậy vào sức mạnh, lòng dũng cảm nhưng lại thiếu đi sự mưu trí, tính toán.

“Người hữu dũng vô mưu, ắt khó thành đại sự”.

**Nghi binh là hoạt động lừa dối trong quân sự, gây lầm lẫn về địa điểm tấn công, dẫn đến quyết định sai về hướng tiến quân của quân bị tấn công.

Khi các lực lượng viện binh dồn đến điểm nghi binh, quân tấn công sẽ tấn công vào nơi khác vốn dĩ là mục tiêu chính yếu đã chọn.

Mạc Tiệp nhắm mắt lại tự hỏi, cố gắng không để bản thân nghĩ về tình cảnh của mình lúc này, "Không phí một binh một tốt nào, một chiêu dẫn dụ quân địch vào tròng."


"Tỷ tỷ rất thông minh..." Bùi Ngọc không hề giấu diếm mà đáp, "Các tướng sĩ đều là con dân của ta, bọn họ cũng có cha mẹ ở nhà, ta nhất định phải dốc toàn lực quý trọng mạng sống của bọn họ, không phải sao? ”  

Mạc Tiệp sửng sốt, nàng thuở nhỏ đi theo Nam Cung Phủ chinh chiến bốn phương, chỉ cần giết thắng là được, chưa bao giờ nghĩ đến những điều này.

"Nhưng mà tỷ tỷ nếu đã bại trận, thì hãy tận hưởng thật tốt tư vị của chuyện làm tình đi, tội gì đi nhớ lại những trận chiến không vui kia." Bùi Ngọc lại nói, đột nhiên chàng đi tới, ôm lấy nàng, bế lên và để hai chân mở rộng hướng về phía gương.


Mạc Tiệp đang nghi hoặc, liền nhìn thấy trong gương có một dòng nước tiểu từ trong tiểu huyệt của mình phun ra, mà nàng thì vô lực không thể khống chế được.

"Ngươi! Ngươi cứ cho ta uống trà chính là vì..." Mạc Tiệp bị chàng nhìn chằm chằm vào tiểu huyệt, cảm giác khuất nhục dâng lên, "Ngươi từ khi vừa vào doanh trướng đã..."  

"Không, không phải.

Khi ở Già Lăng cốc ta đã nhìn thấy bộ dáng trúng độc của tỷ, liền có ý định muốn chơi như vậy." Bùi Ngọc cười và dùng khăn lau tiểu huyệt ướt sũng của nàng, lại đem nàng đặt trở về chỗ cũ, tiếp tục vẽ tranh.

"Lúc ấy ta đã suy nghĩ, tướng quân oai hùng xinh đẹp như này, khôi giáp cứng rắn như vậy, vũ khí khiếp người như vậy, mà tiểu huyệt dưới thân lại rất mềm mại, không biết khi phun ra nước tiểu sẽ có bộ dáng động lòng người như nào.

Bây giờ thưởng thức cảnh đẹp này, nó thực sự tuyệt không thể tả! Cứ lâu lâu đút cho tỷ tỷ vài ngụm trà, lúc đi tiểu tất nhiên sẽ ra nhiều nước, phun xa hơn một chút, tiếng nước chảy lớn hơn một chút, ngẫm lại, lại thấy diệu kỳ.



"Ngươi hãy để ta chết luôn đi.

Ngươi thắng rồi, Dịch quốc cũng đã lui binh, ngươi còn muốn thế nào?" Mạc Tiệp cuối cùng đã chịu không nổi loại lăng trì tôn nghiêm của nàng này nữa.

"ừm..." Bùi Ngọc trầm ngâm một lát, cười tà khí.
"Nhưng mà ta không muốn như thế, muốn trách thì hãy trách mỹ huyệt của tỷ tỷ quá mức động lòng người.

Nếu tỷ tỷ chết, ta sẽ vô cùng luyến tiếc.

Bây giờ ta chỉ nghĩ, lát nữa phải chơi nhiều một chút, sau đó làm đến khi nào thấy đủ mới thôi.



"Ngươi..." Mạc Tiệp hung tợn trừng mắt nhìn chàng.


Thật là buồn cười, vừa rồi trong một nháy mắt, nàng còn đang cảm thán chàng có tấm lòng từ bi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận