Tô Tố Thu lắc lắc cánh tay của Uông Thị, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, trước đó mẹ cũng đã nói với Tố Thu rồi, đây là nâng rồi giết, Tố Thu đều hiểu hết, chỉ là trong lòng của Tố Thu rất ấm ức.”
“Đứa nhỏ ngốc nghếch này, sinh thần của thái hậu sắp tới rồi, dựa vào thân phận của con không đủ trình độ để vào cung, nhưng mà có nó ở đây thì đã không giống như vậy rồi.
Nó chính là người trong quả tim của thái hậu, nếu như con có thể theo nó vào cung, được thái hậu hoặc là vị nương nương đó để ý tới, đó mới chính là sự thay đổi lớn của con.”
Tô Tố Thu mím môi cười nói: “Đúng vậy ạ, Tố Thu hiểu rồi, đây là dựa thế, dẫm lên con tiện nhân đó mà thượng vị.
Tố Thu đều hiểu hết mà, yên tâm đi, Tố Thu sẽ làm tốt, vì vị trí tương lai đó, Tố Thu có thể chịu nhục.”
Ban đầu Uông Thị còn lo lắng vào một lúc nào đó Tô Tố Thu sẽ quá nóng nảy, căn bản không thể kiềm chế được.
Nhưng mà nhìn thấy biểu hiện lúc này của Tô Tố Thu, Uông Thị cũng đã thấy yên lòng, hài lòng gật đầu nói: “Bất cứ một quân cờ gì đều phải tận dụng hết sức mình, có hiểu chưa?”
Tô Tố Thu xinh xắn kéo lấy cánh tay của Uông Thị làm nũng, thấp giọng nói: “Nương, lúc nãy là do nữ nhi nhất thời không hiểu rõ ràng mà thôi, bây giờ đã suy nghĩ rõ ràng rồi, đương nhiên sẽ biểu hiện tốt hơn một chút, nương cứ yên tâm đi.
Tỷ tỷ vừa mới trở về, Tố Thu lập tức trả lại lụa Hương Vân mà lúc trước ca ca đã tặng, chia sẻ với tỷ tỷ.”
Uông Thị cười nói: “Đây mới là con gái tốt của mẹ, đi nhanh lên đi, bây giờ điện hạ đã đi rồi, một lát nữa kêu nó đi ra đây ăn cơm, người một nhà chúng ta đoàn tụ một chút mới là chuyện chính.
Tô Tố Thu giòn giã đáp ứng một tiếng.
Lúc xoay người, khuôn mặt dữ tợn: “Tô Hạ Y, ngươi thật sự cho là ngươi vẫn là Quận chúa Vinh Hoa hô phong hoán vũ như lúc trước nữa? Phủ tướng quân này đã sớm đổi chủ rồi, ngươi vẫn còn chưa biết?”
Tô Tố Thu đi về phía Đinh Hương Thủy Tạ rửa mặt trang điểm một phen, sau đó mới phân phó cho tỳ nữ Á Tang và Mộc Nhan mang theo lễ vật đến Phương Nghi Các.
Tô Hạ Y đang tắm, Đậu Đỏ canh giữ ở cửa.
Vừa nhìn thấy là Tô Tố Thu tới vội vàng mời vào trong sảnh chờ đợi.
“Tiểu thư nhà ngươi đâu rồi, sao lại không ra đón khách?” Trong lòng của Tô Tố Thu biết là phải lấy lòng Tô Hạ Y, nhưng mà đối mặt với hạ nhân thì vẫn là bộ dạng kiêu căng như cũ.
Đậu Đỏ vội nói: “Hồi bẩm Thu tiểu thư, tiểu thư nhà nô tỳ đang tắm rửa thay quần áo, mong Thu tiểu thư đợi một chút.”
Á Tang đi theo Tô Tố Thu từ trước đến nay phách lối đã quen rồi, tức giận nói: “Thật lớn gan, cũng dám để cho tiểu thư nhà ta chờ đợi, ngươi cũng đã biết từ trước đến nay chỉ có người khác chờ tiểu thư của ta chứ chưa bao giờ có đạo lý tiểu thư nhà ta chờ người khác.”
Đậu Đỏ thản nhiên nói: “Tiểu thư nhà ta có phẩm cấp Quận chúa Vinh Hoa, ở toàn bộ phủ đại tướng quân này ngoại trừ phu nhân đã mất ra thì không có nữ quý nào được tôn vinh như thế, chẳng lẽ là Thu tiểu thư chờ đợi không được mà chiếm nhà của tỷ tỷ, hay là chờ không được Quận chúa Vinh Hoa vậy?”
Trong nháy mắt sắc mặt của Tô Tố Thu liền thay đổi.
Nếu như chờ đợi không được mà chiếm nhà của tỷ tỷ, đó là tỷ muội không hòa thuận, nói ra người ta chỉ cho rằng Tô Tố Thu không đúng.
Nếu như chờ không được Quận chúa Vinh Hoa, vậy thì càng không được rồi, xem thường thái hậu, tội chết ở trên đầu.
Á Tang thì bị dọa run rẩy một trận, nhìn Tô Tố Thu theo bản năng.
Khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tô Tố Thu, trong nháy mắt đầu gối trở nên mềm nhũn, liền quỳ xuống: “Nô tỳ biết sai rồi, mong tiểu thư tha lỗi.”
Tô Tố Thu lạnh nhạt nói: “Tạm thời cứ chờ đó đi, chờ tỷ tỷ ra rồi lại trừng phạt ngươi.”
Sau khi Tô Hạ Y tắm rửa đi ra nhìn thấy Á Tang mang một tấm vải Hương Vân quỳ ở một bên, thân thể đang run rẩy, tay cũng bắt đầu run.
“Có chuyện gì vậy?”.
||||| Truyện đề cử: Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài |||||
Tô Tố Thu vội vàng đứng dậy, cười vô cùng dịu dàng: “Tỷ tỷ tha tội cho nha đầu của muội muội không có quy cũ, xúc phạm nha hoàn của tỷ tỷ, muội muội cũng chỉ có thể giao nàng ta cho tỷ tỷ xử lý.
Nhắc tới thì cũng là do người ở bên cạnh của muội muội quá yếu ớt, mới chỉ quỳ có ba chung trà mà đã không chịu nổi rồi, thật sự đáng giận mà.”
Tô Hạ Y biết là Tô Tố Thu đang móc méo trách móc mình.
Cũng không biết nói thêm cái gì, chỉ nhàn nhạt cười nói: “Đậu Đỏ, đỡ người ta dậy đi, lần đầu tiên muội muội đến Phương Nghi Các của ta, sao lại có thể phạt người của muội muội được chứ, mau dẫn xuống dưới xem có bị thương hay là không?”
Tô Tố Thu vô cùng khinh thường mà nói: “Chỉ là cái mạng thấp hèn mà thôi, cho dù có chết có thể để cho tỷ tỷ nguôi giận đó cũng là phúc phần của nàng ta.”
Nhìn Á Tang đứng bất động ở bên đó, Tô Tố Thu lại càng nổi nóng hơn nữa: “Ngươi là người chết à? Còn không biết nhanh tay tặng lễ vật cho tỷ tỷ?”
Á Tang và Mộc Nhan nhanh chóng cầm vải Hương Vân đặt ở một bên.
Tô Hạ Y kinh ngạc nói: “Vải Hương Vân quý báu như thế, muội muội không giữ lại mà sử dụng, đưa tới chỗ ta làm cái gì.”
Tô Tố Thu cười nói, cũng chỉ tấm vải mà thôi, thường ngày muội muội ở trong phủ cũng thường có, nhớ đến tỷ tỷ mới trở về từ nông thôn, sau đó phải tham gia bữa tiệc sinh thần của thái hậu, cho nên mang hai tấm vải đến để tặng cho tỷ tỷ, cũng thuận tiện mai phục cho tỷ tỷ.”
Tô Hạ Y lại cười nói: “Vậy đa tạ muội muội.
Đậu Đỏ, trước tiên nhận lấy đi, đem lễ vật mà ta đã chuẩn bị đến cho muội muội đi.”
Tô Tố Thu ngoài miệng thì từ chối nhưng mà trong lòng vẫn rất muốn xem một chút, bọn người nhà quê như là Tô Hạ Y còn có thể tặng lễ vật gì đây.
Nhìn thấy một cây trâm cài ở trên đầu của nàng nhỏ đến nỗi không thể nhìn thấy, chỉ cảm thấy khó coi muốn chết đi được.
Một lát sau Đậu Đỏ liền mang ra một cái khăn tay cung kính đưa qua cho Tô Hạ Y.
Tô Hạ Y cầm trong tay vuốt ve, nụ cười trên mặt vẫn nhạt như cũ: “Ngày hôm trước mua được một một tấm tuyết gấm, sau khi may y phục thì còn lại một chút vải, nghĩ đến nhóm muội muội trong phủ cho nên đã làm cho mỗi người một cái khăn, hi vọng là muội muội sẽ không ghét bỏ nó.”
Vừa nghe thấy hai chữ tuyết gấm, nụ cười trên mặt của Tô Tố Thu liền cứng ngắc lại, ngượng ngùng cười nói: “Tuyết gấm này là đồ tốt, đông ấm hè mát, mùa hè vừa đến nắm ở trong tay có cảm giác lạnh lạnh, nếu như kéo căng thành cái quạt, làn gió phát ra cũng giống như vậy, ngày bình thường đừng nói là có một bộ y phục bằng tuyết gấm, cho dù có một cái khăn bằng tuyết gấm thì cũng để cho người ta rất hâm mộ.”
“Cũng không phải là đồ vật hiếm có gì, ngày hôm đó ngoại công cho người đến thăm ta đã thuận tiện đưa tới, sớm biết muội muội thích như vậy thì đã không may y phục rồi.”
Sắc mặt của Tô Tố Thu lúc xanh lúc trắng: “Tỷ tỷ cứ nói đùa, có thể có được một cái khăn tuyết gấm, đó đã là phút khí của muội muội.”
Tô Hạ Y chỉ vào chén trà trước mặt của Tô Tố Thu rồi nói: “Muội muội uống trà đi, trà này là u lam hiếm có, nghe nói là cống phẩm chắc có lẽ là Đậu Đỏ thấy muội muội là lần đầu tiên đến đây, sợ là lạnh nhạt cho nên mới pha trà tốt như vậy.”
Tô Tố Thu không hiểu về trà, nhưng cũng biết tới tên tuổi của trà u lam.
Nụ cười trên mặt của nàng ta không thể kìm chế được nữa rồi: “Quả thật muội muội không phải là người tao nhã gì, không nghe ra được mùi vị, lãng phí trà ngon của tỷ tỷ.”
Tô Hạ Y chỉ nhìn một chút rồi thuận miệng nói: “Chén trà nhỏ này của muội muội đã được pha nước thứ tư rồi, bởi vậy có thể nhìn thấy được muội muội rất thích nó, nếu như thích rồi, uống vào trong bụng cũng không tính là lãng phí.
Muội muội nói xem có phải đúng không?”
Trong lòng của Tô Tố Thu rất tức giận, Tô Hạ Y đang móc méo mắng nàng ta nhưng mà nàng ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...