Nữ Tử Tranh Hùng


Đậu Đỏ khẩn trương không thôi, nhưng Tô Hạ Y lại không vội, không những không vội, còn lấy ra đồ thêu, chọn chỗ có ánh sáng tốt để ngồi, bắt đầu thêu.

Đậu Đỏ xoa xoa bàn tay lớn giọng nói: “Aiya, đại tiểu thư của ta ơi.

Ta vừa mới nói rồi, chúng ta phải đi sớm chút thì tốt hơn.

Nhưng mà người, người còn ở đó thêu thùa...!cái này...!chúng ta đây là sắp không kịp rồi.”
Tô Hạ Y nhàn nhạt nói: “Không vội, bây giờ đi, không phải thời điểm tốt.

Một canh giờ nữa, chúng ta sẽ đi.”
Đậu Đỏ vốn tưởng Tô Hạ Y là nhìn thấy phủ tướng quân ở ngay trước, sợ rồi.

Hiện nay nghe thấy Tô Hạ Y nói gãy gọn lại thâm ý như vậy thì cũng yên tâm, ngồi ở bên cạnh Tô Hạ Y, nhìn đôi tay khéo léo của Tô Hạ Y, đâm lên chọc xuống, một đóa mẫu đơn diễm lệ dần dần lộ hình.


Đậu Đỏ không khỏi cảm thán: “Lúc phu nhân còn sống, không chỉ một lần cảm thán với ta, nói là tiểu thư không hứng thú với nữ công gia chánh, tương lai chỉ sợ sẽ chịu rất nhiều khổ sở.

Nhưng hiện nay, ta thấy thủ pháp và ý cảnh của tiểu thư, rõ ràng là bản lĩnh thêu thùa cấp đại sư.

Nô tỳ tò mò rồi, lúc đầu khi học thêu thùa, nô tỳ dụng tâm hơn tiểu thư nhiều.”
Vế sau, Đậu Đỏ không có nói ra, có điều nhìn dáng vẻ bực tức bất bình đó, Tô Hạ Y biết trong lòng nàng ta đang nghĩ cái gì.

Chỉ nhàn nhạt mỉm cười, cũng không giải thích.

Nàng có thể có khí độ phong nhã như hiện nay, có nhiều bản lĩnh như hiện nay, cũng phải cảm tạ Mạc Hình Nhiên.

Lúc đầu, nàng vì để Mạc Hình Nhiên nhìn trúng nàng, dốc hết sức khiến mình trở thành nữ tử đều tinh thông thơ từ ca phú hạ bút thành văn, nữ công gia chánh trù nghệ.

Nhưng không ngờ...!
Nhưng, Tô Hạ Y một chút cũng không hối hận mình được học những thứ này.

Theo nàng thấy, những thứ này đều là nàng của hiện nay, vốn liếng yên thân gởi phận.

Chỉ là, để Mạc Hình Nhiên biết, nàng dùng những kỹ năng học vì hắn đến đối phó hắn, không biết biểu cảm của trên mặt sẽ đặc sắc cỡ nào.

Tô Hạ Y vừa nghĩ vậy, lúc đâm kim thì trở nên mạnh tay, một chiếc khăn tay đang bình thường không khỏi nhiều thêm vài phần lệ khí!
Mẫu đơn vốn dĩ mang vẻ đẹp kinh diễm vạn vật.


Dưới sự lăng lệ hiện nay, đóa mẫu đơn này càng trở nên bức người, cực giống như Mạc Hình Nhiên của kiếp trước.

Tô Hạ Y cuối cùng là không thích, đâm vài ba mũi thì bỏ xuống, thuận tay ném ra ngoài cửa sổ.

“Aiya, tiểu thư, chiếc khăn tay đang yên đang lành, việc gì lại vứt đi, rơi trúng người khác không hay lắm.”
Lời của Đậu Đỏ vừa dứt, dưới lầu vang lên một trận ồn ào: “Ai, là ai dám vứt khăn tay bừa bãi, rơi trúng Vương gia nhà chúng ta.

Thần thánh phương nào, cút ra đây cho ta!”
Đậu Đỏ sững ra, Tô Hạ Y cũng sững ra.

Đậu Đỏ nhăn nhó sắp khóc kéo Tô Hạ Y: “Tiểu thư, phải làm sao đây.

Rơi trúng Vương gia rồi.”
Trong kinh thành, chỉ có một Vương gia chân chính, Đoan Vương, Mạc Hình Nhiên.

Sắc mặt của Tô Hạ Y hơi tái đi trong nháy mắt, đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng, xuất hiện gợn sóng, nhanh như vậy thì đã gặp mặt rồi!
Mạc Hình Nhiên, ta chính là rất mong chờ!

Tô Hạ Y không lên tiếng, Đậu Đỏ cho rằng Tô Hạ Y bị dọa ngốc rồi, nhanh chóng chạy tới, kéo tay áo của Tô Hạ Y: “Tiểu thư, bọn họ xông vào rồi!”
Thủ hạ của Mạc Hình Nhiên rầm rầm xông vào, động tĩnh lớn đến mức kinh động người trong cả khách điếm!
Cửa bị gõ, Tô Hạ Y ngồi ở cạnh bàn, vô cùng thản nhiên nói: “Đậu Đỏ, khách quý tới, còn không mở cửa?”
Đậu Đỏ nghi hoặc trong lòng, theo lý mà nói, loại chuyện này, Đoan Vương tuyệt đối sẽ không đích thân xuất mã, chắc chắn là để thủ hạ bên cạnh tới.

Nhưng nhìn dáng vẻ chắc nịch đó của Tô Hạ Y, Đậu Đỏ bán tính bán nghi đi tới mở cửa.

Quả nhiên nhìn thấy thiếu niên hiên ngang mặc áo bào màu xanh đen, đội mũ ngọc bằng vàng đứng ở cửa.

Phong tư trác tuyệt, ngọc thụ lâm phong đó chiếu sọi vào mắt của Đậu Đỏ!
“Tô Hạ Y, ngươi có biết tội?”
- ---------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui