Lâm Tường cười hào sảng: “Tiểu thư không cần lo lắng, Trụ tử tuy không phải là con trai ruột của nô tài, nhưng là nô tài một tay nuôi nấng.
Nó đối với tiểu thư, không có dị tâm.
Lúc đầu tiếp cận Thúy Nhi, đều là vì tiểu thư.”
Sợ Tô Hạ Y không tin tưởng, Lâm Tường còn nói: “Điền trang của chúng ta, nhìn trông là một khay cát rời, trên thực tế là thùng sắt, đều là công lao của Trụ tử.
Những năm nay, mặc kệ vì tiểu thư cũng là vì do di ngôn trước lúc lâm chung của Lâm phu nhân.”
“6 năm nay, vất vả cho Tường thúc rồi.”
“10 năm trước phu nhân lệnh cho nô tài đến nơi này, nô tài còn hiểu lầm phu nhân.
Sau này tiểu thư tới rồi, nô tài mới hiểu sự suy nghĩ sâu xa của phu nhân.
Vốn tưởng bộ xương già này chỉ có thể chôn ở đây, ở bên phu nhân.
Lại không ngờ còn có thể có một ngày xông pha giang hồ lần nữa.”
Tô Hạ Y xuýt xoa một trận, sau khi nói chuyện rõ ràng, Tô Hạ Y liền trịnh trọng nói: “Tháng sau là đại thọ 60 của Thái hậu, theo quy tắc, bọn họ nhất định sẽ đến mời ta.”
“Nô tài nhất định sẽ chuẩn bị hậu lễ cho tiểu thư!”
“Ý của ta chính là mời Tường thúc thu dọn một chút, theo ta về phủ.
Còn quà mừng thọ, ta có chủ kiến khác.
Số của hồi môn mà nương của ta để lại cho ta, không được phép động vào!”
Lâm Tường biết Tô Hạ Y sau khi vượt qua kiếp nạn sinh tử, nay không phải như xưa, tự nhiên không hỏi nữa, chỉ nhận lệnh đi làm.
Trong điền trang vốn dĩ cũng chỉ có Thôi Ma Ma và Thúy Nhi hai người hầu này.
Đều vì Lâm Tường và Trụ tử là nam, không tiện quản lý chuyện của nội viện, mới đành để Tô Hạ Y tự mình xử lý.
Nghĩ tới lúc ban đầu Lâm Thị vì Tô Hạ Y chuẩn bị nhân thủ, chính là có kế hoạch như này.
Truyện Đoản Văn
Nếu nàng có thể dựa vào sức một mình chỉnh đốn nội viện, vậy cả điền trang tự nhiên chỉ lấy nàng là đầu.
Nếu nàng ngay hai con bọ chét này của nội viện đều không dẹp yên được, cũng chính là không có phúc phận đó rồi!
Mấy ngày tiếp theo, Tô Hạ Y ngày ngày đều trốn trong phòng, không biết đang bận cái gì, Thôi Ma Ma và Đậu Đỏ hai người thu dọn trong ngoài một lượt, làm tốt chuẩn bị trước khi đi xa.
Lâm Tường đến mấy lần, đều là bàn giao sổ sách và các loại biên lai.
Đậu Đỏ biết, Tường thúc đem hết vốn liếng tích cóp được trong mấy năm nay bán hết đi rồi, định toàn lực ủng hộ tiểu thư về phủ!
Tối ngày thứ năm, Tô Hạ Y khi ở dưới ánh đèn tính toàn tài sản, Mạc Dực ở bên cạnh hừm hửm lên tiếng: “Hạ Y quả thật là một người giỏi quản lý, mắt nhìn của bản vương quả nhiên không tồi.”
Tô Hạ Y lườm xéo Mạc Dực, Mạc Dực lấy lòng từ trong ngực lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương được chạm khắc tinh xảo: “Chuyện nàng phân phó, ta làm ổn thỏa rồi.”
Tô Hạ Y chỉ nhàn nhạt liếc nhìn, thuận tay để ở một bên, tiếp tục tính sổ sách.
Mạc Dực khẩn trương rồi: “Đây chính là ngọc ấm Đông Hải vô cùng hiếm có, nàng không nhìn lấy một lần.”
“Ta lúc nhỏ chơi 6 năm, có gì hiếm chứ?”
Mạc Dực lập tức bị nghẹn rồi, trầm giọng nói: “Đây là tặng cho nàng.”
Sắc mặt của Tô Hạ Y ửng đỏ, mở miệng: “Xì, ai cần đồ của ngươi.”
“Không phải là cần, là ta tặng cho nàng.” Ánh mắt Mạc Dực ẩn chứa ý cười sau đó nhả ra hai chữ: “Sính lễ!”
“Ai muốn gả cho ngươi!”
“Cô nam quả nữ, cùng chung một phòng, chung giường chung chăn gối.
Hạ Y, đời này, ngoài ta ra, nàng còn muốn gả cho ai chứ?”
Thiếu niên 16 tuổi, vóc dáng đã rất cao ráo, khí thế từ trên cao nhìn xuống đó, ngược lại là khiến Tô Hạ Y ngây dại một trận.
Vòng ngọc ấm áp tiếp xúc với tay được đeo vào cổ tay, phản ứng đầu tiên của Tô Hạ Y là tháo ra, trả cho hắn!
“Nàng dám!”
Ánh mắt của Mạc Dực không mang theo bất kỳ tính công kích nào, lại khiến Tô Hạ Y vô thức buông tay ra.
Sắc mặt Mạc Dực trở nên hòa hoãn một chút, đem một chiếc hộp bằng gỗ tùng bình thường thuận tay ném lên bàn: “Đây mới là thứ nàng muốn.”
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...