Lâm Tây còn trẻ đã được kế thừa một nghề cổ đầy hứa hẹn và có tương lai, cái nghề này có liên quan mật thiết tới bà nội của cô.
Bà nội của cô là một bà đồng.
Bà nội của Lâm Tây rất nổi danh ở quê nhà, tiếng tăm của bà thậm chí còn vang ra cả thành phố.
Hồi bé Lâm Tây thường xuyên theo bà nội chạy khắp nơi, lúc ấy cô còn bé nên chưa hiểu gì, cũng chẳng rõ bà đồng là sao.
Khi ấy bà nội sẽ cho cô một viên kẹo đường rồi dùng giọng điệu dỗ trẻ con để hỏi cô: “Tây Tây, sau này trưởng thành cháu có muốn làm bà đồng không?”
Lâm Tây mới mấy tuổi thì biết cái gì? Cô chỉ biết mọi người rất kính trọng bà, cho bà tiền rồi còn cho cô đồ ăn ngon, vậy nên làm bà đồng hẳn cũng không tệ lắm.
Bởi vậy cô sẽ dùng giọng điệu ngọt ngào trả lời: “Vâng ạ! Sau này lớn cháu sẽ làm bà đồng!”
Những lúc như thế bà nội sẽ nở nụ cười rạng rỡ.
Sau này khi lớn dần lên, Lâm Tây hiểu chuyện, cô đã biết bà đồng là nghề nghiệp sót lại từ thời phong kiến.
Song cô lại không có thành kiến với nghề nghiệp này, chẳng qua cô hoàn toàn không có suy nghĩ kế thừa nó nữa thôi.
Cam kết của cô với bà nội hồi bé cô chỉ xem là con nít chưa hiểu chuyện, người lớn cũng không xem là thật.
Cô mải mê suốt với việc học, cho đến mùa hè tốt nghiệp người nhà đột nhiên gọi điện thoại tới nói bà nội bệnh nặng, bà muốn cô về nhà ngay lập tức.
Khi về nhà, cô thấy bà nội dù yếu ớt nhưng vẫn rất có tinh thần.
Bà nội già rồi nhưng bà vẫn dùng giọng điệu dịu dàng quen thuộc hỏi Lâm Tây: “Tây Tây, cháu có nhớ chuyện hồi bé cháu đồng ý với bà không?”
Biết bà nội muốn cô làm bà đồng, Lâm Tây từ chối.
Cô khổ sở học tập mười mấy năm không phải để tương lai trở thành bà đồng.
Nhưng người lớn cũng khuyên cô, họ bảo thì giờ của bà không còn nhiều, cô giả bộ đồng ý dỗ bà mấy tháng cho bà ra đi thanh thản.
Chính vì thế Lâm Tây đã theo bà nội học làm thầy đồng, học khiêu đại thần.
Lâm Tây càng học càng cảm thấy cái này chẳng qua chỉ là trò gạt người mà thôi.
Song cô vẫn học hành nghiêm túc vì bà.
Mãi cho đến trước hôm bà mất, bà gọi cô tới cạnh giường nói cho cô hay nghề bà đồng này của nhà họ Lâm cô đã có lịch sử mấy trăm năm.
Nghề này chỉ truyền cho nữ chứ không truyền cho nam.
Năm đó lúc bà nội sinh bố Lâm Tây cơ thể bà đã chịu tổn thương nên không thể sinh sản được nữa, vì việc này mà bà đã từng vô cùng tuyệt vọng.
Cho đến khi Lâm Tây ra đời mới có bước ngoặt xảy đến.
Bà nội hấp hối nằm trên giường, bàn tay gầy khô như que củi của bà nắm chặt cổ tay Lâm Tây.
Bà cứ mãi dặn dò Lâm Tây phải nối nghiệp nhà họ Lâm, đem cái nghề này truyền lại cho thế hệ sau.
Việc này khiến một Lâm Tây đã định đi tìm việc làm ngay sau khi bà mất cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Sau khi bà nội qua đời Lâm Tây vốn đã định nghỉ ngơi một đoạn thời gian rồi đi tìm việc làm nhưng khách quen cũ của bà nội cứ lục tục đến mời cô xuống núi, tiêu tiền mời cô khiêu đại thần.
Lâm Tây cũng rảnh mà lòng lại có áy náy với bà nội nên cũng đồng ý.
Làm mãi cũng được một năm, một năm này lương tâm cô liên tục bị hành hạ.
Cô biết mình là một tên lừa đảo, mỗi lần khiêu đại thần thỉnh thần phụ thể đều là diễn trò lừa tiền hết.
Có lúc cô còn nghĩ hay có ai phát hiện ra cô là tên lừa đảo đi để cô mượn cơ hội này rửa tay gác kiếm luôn.
Nhưng sự nghiệp làm bà đồng của cô rất thuận lợi, kiếm được không ít tiền, liên tục có khách hàng chủ động tìm đến cô.
Hôm nay vừa bước ra từ nhà một vị khách, đang băng qua đường đột nhiên cô bị một chiếc xe chở hàng vượt đèn đỏ tông phải.
Nghĩ tới đây Lâm Tây nhíu mày, rõ ràng lúc đó cô đã bị chiếc xe chở hàng kia đụng trúng, cơn đau kịch liệt lúc ấy cũng không phải là giả.
Tại sao cô không ở bệnh viện mà lại xuất hiện trên cái xe lửa quỷ dị này?
Ngay lúc cô đang chìm nổi với mớ suy nghĩ thì đột nhiên từ buồng xe bên cạnh truyền tới tiếng kêu thảm thiết cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
“A a!!”
Tiếng thét vô cùng thê lương, như thể người thét lên vừa gặp phải chuyện đáng sợ nhất trên đời.
Tiếng thét ấy khiến người trong buồng xe rợn hết tóc gáy.
Lâm Tây quay đầu nhìn về phía cửa sau.
“Bộp bộp bộp…”
Những tiếng bước chân hỗn loạn và nặng nề truyền tới, ngay khi cửa xe mở ra, một người mặt đầy máu vọt vào, té lăn lộn trên đất.
Lâm Tây nhìn qua, đó là người phụ nữ trung niên vừa nãy bảo phải về nhà nấu cơm cho con.
Người phụ nữ trung niên lăn lộn trên đất, bất chấp đau đớn trở mình, hoảng sợ chỉ vào cửa mà hét lớn: “Đóng cửa! Mau đóng cửa!”
Không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng người ngồi trong xe đều bị dáng vẻ này của bác gái đó dọa sợ, người đàn ông mặc âu phục lập tức đóng cửa và cài chốt lại.
Vừa cài chốt xong thì lại có một bóng người ở ngoài gõ cửa toa xe, tiếng gõ cửa rất lớn.
“Cứu mạng!!” Người đứng ngoài cửa là một người đàn ông, ông ta kêu gào thảm thiết: “Mở cửa! Mở cửa đi!”
Nghe thấy tiếng kêu của ông chú bụng bia kia, cậu trai mặc áo T-shirt trắng định tiến lên mở cửa nhưng lại bị người phụ nữ trung niên lăn lộn trên đất ôm chân cản trở: “Không được mở cửa! Tuyệt đối không được mở cửa!”
Mọi người ngạc nhiên, chuyện gì đã xảy ra, tại sao bác gái này lại sợ đến vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...