Nữ Tù Nhân 14146
Lâm Tây ngẩn ra, đây là ý gì?
Trái với cô, Giang Nhược Phong đang nở nụ cười đắc ý, chị ấy nhìn về phía Hồng Tĩnh, nói: “Ai làm đội trưởng thì phải biểu quyết thông qua bỏ phiếu chứ nhỉ? Ba người bọn tôi đều chọn Lâm Tây, ba nhiều hơn hai nên Lâm Tây được làm đội trưởng rồi phải không?”
Sắc mặt Hồng Tĩnh rất khó coi, cô ta trợn mắt nhìn Giang Nhược Phong, giễu cợt: “Cô thông minh đấy, nhưng cô có biết chọn sai đội trưởng có thể hại chết mọi người không? Nếu cô chọn một người mới làm đội trưởng, cô ta sẽ hại chết cô.”
Giang Nhược Phong nhướng mày một cái, chị ấy nhận ra chuyện này không đơn giản đến vậy.
Chị ấy đã thành lập công ty riêng từ khi còn trẻ, điều này đã chứng tỏ năng lực của chị.
Thấy Hồng Tĩnh nhấn mạnh tầm quan trọng của chức đội trưởng chị đã cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Mặc dù Hồng Tĩnh biểu hiện không hề rõ ràng nhưng chị đã nhìn ra Hồng Tĩnh rất muốn làm chức đội trưởng này.
Cô ta là tiền bối nên biết nhiều hơn.
Cô ta muốn làm đội trưởng chứng tỏ lên làm đội trưởng nhất định sẽ có chỗ tốt.
Nhưng nếu bắt buộc phải có một người làm đội trưởng thì thà để ba người họ làm còn hơn là để một người không quen biết làm.
Được thì chị ấy cũng muốn nhận chức đội trưởng này nhưng Giang Nhược Phong lại lo mình không đủ năng lực.
Lâm Tây là bà đồng, trong hoàn cảnh này năng lực của cô mạnh hơn nên chị ấy quyết định chức đội trưởng này phải thuộc về Lâm Tây.
Lâm Tây và chị ấy đã ngồi chung từ lúc còn ở trên xe lửa đến giờ, họ cùng nhau trải qua nguy hiểm.
Tuy thời gian ít ỏi nhưng dù gì cũng có chút tình nghĩa.
Lâm Tây làm đội trưởng còn có lợi với chị ấy, đây chính là nguyên nhân khiến chị ấy nghĩ cách để Lâm Tây được làm đội trưởng.
Lâm Tây không hiểu sao mình lại được bầu làm đội trưởng, cô đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra thì đột nhiên có tiếng kèn lệnh vọng tới từ bên ngoài.
“Chuyện gì vậy?” Diệp Miêu mơ màng: “Đây là kèn báo giờ ngủ à?”
Hứa Dư Dung ngồi trong góc im lặng từ nãy đến giờ yếu ớt nói: “Đây là kèn nhắc chúng ta… Đến thời gian giải trí rồi.”
“Thời gian giải trí?”
Khi ba người kia vãn còn mơ hồ, phòng giam bỗng dưng sáng lên, tiếp đó một giọng nói xuất hiện.
“Ai sống dưới lòng đại dương Pineapple?”
Chú bé bọt biển!
Thứ màu vàng co giãn tự nhiên!
Chú bé bọt biển!
Nếu khám phá mọi nơi là sở thích của bạn…”
Lâm Tây: ".
.
."
Giang Nhược Phong: ".
.
."
Diệp Miêu: ".
.
."
".
.
."
Sau một trận im lặng quỷ dị, ba người họ nhận ra trên tường phòng giam có một cái tivi nhỏ.
Tuy nó nhỏ nhưng từ khi tỉnh lại đến giờ họ lại không phát hiện ra.
Bấy giờ tivi đã tự động bật lên, đang chiếu chú bé bọt biển…
“Ha…” Một hồi lâu sau Diệp Miêu chỉ vào tivi nói: “Thời gian giải trí là dùng để xem Chú bé Bọt biển à?”
Hứa Dư Dung ngồi trong góc quẳng hết mặt mũi đi, vô cùng xấu hổ nói: “Có thể đổi kênh…”
Lâm Tây tinh mắt nhìn thấy cái điều khiển từ xa nằm lặng thinh dưới chân giường.
Cô lấy điều khiển từ xa tới đổi kênh khác.
Hình ảnh thay đổi, màn ảnh xuất hiện cổ phục.
Trong hình là một người phụ nữ với bím tóc đôi sam đang đứng co quắp trong đám đông, tay đong đưa một cách dị thường.
“Con ơi! Con ta! Con ta đâu rồi?”
Người phụ nữ đứng cạnh bực bội gọi tên cô ta: “Khả Vân! Khả Vân!”
“...”
Lại là một hồi im lặng, Lâm Tây vội vàng đổi sang kênh khác.
Hình ảnh lại thay đổi, màu sắc mãn nhãn, có trời xanh, có đất xanh.
Một con chó sói đội cái mũ rách bị đánh văng lên cao, trước khi biến mất khỏi màn ảnh nó tru lên những tiếng thê lương: “Nhất định ta sẽ trở lại —”
“...”
Hứa Dư Dung ngồi trong góc không chịu nổi nữa, cô lên tiếng nhắc nhở: “Kênh một là kênh tin tức.”
“À…” Lâm Tây vội vàng đổi sang kênh một.
Đúng như dự đoán, hình ảnh thay đổi khác hẳn, họ nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc.
“Dang dang dang dang dang dang…”
Quả thật tiếng nhạc này quá quen thuộc với họ.
Đó là tiếng nhạc phát sóng lúc bảy giờ tối hằng ngày ở tivi mọi gia đình.
Sau khi tiếng nhạc kết thúc, có hai người ngồi trong phòng livestream tối tăm.
Nói chính xác thì đó cũng không phải hai người.
Một người mặc lễ phục đầu đội mũ cao bồi.
Răng nanh người nọ rất dài, dài từ môi trong xuống đến tận cằm.
Một người khác là nữ mặc váy lolita… Cô ta có sắc mặt u ám, vành mắt đen thui, môi đỏ như máu.
Bấy giờ người đàn ông lên tiếng: “Hôm nay là ngày mười hai tháng bảy năm tù thứ hai nghìn hai trăm hai mươi ba.”
Tiếp đó người phụ nữ mặc váy lolita nói: “Nội dung chính của bản tin hôm nay gồm có: Một nhóm tù nhân mới đã thuận lợi đến khu giam giữ số 14.
Chúng ta mòn mỏi đợi chờ giám ngục mới của khu giam giữ số 14 xuất hiện.”
Người đàn ông: “Khu giam giữ số 11 có thêm hai giám ngục, số giám ngục còn thiếu là một, tỉ lệ cạnh tranh rất khốc liệt.”
Người phụ nữ: “Khu giam giữ số 4 có thêm đội phó khu giam giữ, cơ cấu nhà tù lại thay đổi.”
“...”
Ba người nhóm Lâm Tây ngây ngốc xem tin tức.
Tách riêng từng chữ trong bảng tin ra thì các cô hiểu nhưng ghép lại thì các cô không hiểu.
Cuối cùng người phụ nữ nói: “Sau đây là bài phát biểu quan trọng dài nửa phút của giám ngục khu 4.
Biệt danh 0432.”
Vừa dứt lời hình ảnh lại thay đổi, sau đó hình ảnh một người đàn ông mặc áo tù xuất hiện trên màn ảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...