Nữ Tổng Thống


[b]Trans: Xiêu Xiêu[/b]
Đường Uyển nhìn về phía Hạ Lâm, nũng nịu cất tiếng, “Điện hạ, ngài lại trêu người ta, em nào có”
Trình Ngôn Khoản liếc trộm Dạ Tư Hàn.

Khuôn mặt của đại úy góc cạnh rõ ràng, thần sắc không để lộ ra chút thông tin nào.

Hắn không cho rằng vị này là cô Đẹp, hơn nữa còn có kết quả xét nghiệm ADN.

Hai người chỉ có quan hệ huyết thống, chứ tuyệt đối không phải cùng một người.
Cô Đường này là người Đường gia nhận nuôi.

Điều này, cả nước A đều biết.

Vậy… Vị tiểu thư họ Đẹp kia thì sao?
Hắn nhìn Đường Uyển, lại nhìn Hạ Lâm.

Không biết chuyện này có liên quan gì đến Điện hạ hay không.
Theo lý mà nói, chuyện này có sự tham dự của Tam thiếu, lẽ ra phải không dính dáng gì đến Điện hạ mới đúng.

Nói cách khác căn bản chính là sự đối lập về mặt lợi ích.
Nhưng chuyện này lại dùng phương thức lặng lẽ chấm dứt, không hề có tình thế bành trướng.
Dạ Tư Hàn đứng một hồi, sau đó nhìn về phía Trình Ngôn Khoản, “Đi”

“Rõ” Vừa dứt lời, Trình Ngôn Khoản liền đi trước giúp Dạ Tư Hàn mở cửa phòng.
Ánh mắt Dạ Tư Hàn liếc qua Hạ Lâm.
Hạ Lâm, “Tứ thiếu đi thong thả.

Ta trưa nay còn có hẹn, không tiễn”
Nghe thấy lời này, con ngươi của hắn lập tức mang theo sự lạnh lẽo vô cùng, âm trầm đến cực điểm.
Hắn tức giận rồi! Hắn tức cái gì chứ? Cô rất khó hiểu.

Chẳng lẽ hắn tức vì cô quyến rũ em gái hắn sao?
Dạ Tư Hàn đáp lại, “Nếu cậu muốn dùng cách này để ngồi yên ổn vị trí kế nhiệm tổng thống, thì xin lỗi, Hạ Lâm điện hạ, tôi không phải người cậu có thể bài bố.”
Hạ Lâm trầm mặc.

Phải, cô đang muốn vậy đấy.

Nhưng nếu mua bán không thành, cũng đâu cần tuyệt tình thế? Làm như cô đã gây ra tội ác tày trời gì với hắn không bằng!
Giọng nói của tên Dạ gay này quá lạnh, mỗi chữ hắn nói đều mang theo băng, bắn vào mặt người đối diện, mặt mũi chỗ nào cũng đau.
Dạ Tư Hàn, “Hạ Lâm”
Hạ Lâm không hiểu nhìn hắn.

Hắn gọi tên cô làm gì, chẳng lẽ bản thân cô còn không biết tên mình sao?
Đối diện với ánh mắt của hắn, lời nói chuẩn bị ra khỏi miệng đột nhiên không thể phát ra.
Dạ Tư Hàn, “Tôi sẽ khiến cho cậu biết hai chữ Hối Hận viết thế nào”
Nói xong hắn liền dứt khoát bước ra khỏi phòng.


Trình Ngôn Khoản lập tức theo sau.
Dạ Tư Hàn gằn giọng, “Đem bộ đồ kia về”
“Rõ, đại úy”
Nói xong, Trình Ngôn Khoản liền quay lại phòng của Đường Uyển, “Cô Đường, xin lỗi, đây là quần áo của cô Năm nhà chúng tôi, mong cô cởi ra trả lại.”
Đường Uyển túng quẫn.

Cô không dám nhìn về phía Hạ Lâm.

Lẽ nào cô đã bị lộ ra mình là đồ giả rồi sao? Lời thoại vốn đã chuẩn bị sẵn, nay chẳng dùng được chút nào cả.

Bởi vì Tứ thiếu căn bản không hỏi gì cả, anh ta chỉ nhìn cô một hồi mà thôi.
Trình Ngôn Khoản, “Cô Đường, chẳng lẽ cô muốn phiền tôi ra tay sao?”
Hạ Lâm đứng một bên nhìn cảnh này.

Hừ, Dạ Tư Hàn kiêu căng thì thôi đi, vậy mà ngay cả một tên phó quan bên người cũng hống hách như vậy, thật quá đáng.
“Phó quan Trình, nơi này không phải Dạ gia.

Chỉ là một bộ đồ mà thôi”
Trình Ngôn Khoản nhìn cô, lạnh nhạt đáp lại, “Điện hạ, xin lỗi, đây là bộ đồ cô Năm rất thích”
Cô Năm? Nói vậy Dạ Tư Yên hẳn cũng biết chút gì đó?
Tên Dạ Tư Hàn này tạm thời không chọc vào được.

Nỗi uất ức này, cô chỉ đành nhịn vậy.

Hạ Lâm nhìn Đường Uyển gật gật đầu, không nói gì thêm nữa.
“Đường Uyển” sắc mặc trắng bệch cởi đồ ra.
Đợi Trình Ngôn Khoản cầm đồ đi rồi, Hạ Lâm mới hít sâu, mặt trầm xuống.
Hạ Thiên thấy vậy liền lên tiếng, “Lâm Nhi, theo ta đến thư phòng một chuyến”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui