Trans: Xiêu Xiêu
Lọt vào trong mắt Hạ Lâm là trầm nhà mái vòm có đường nét ưu mỹ, bên trên còn có bích họa thiên sứ.
Dạ Tư Hàn đứng dậy quan sát. Trước mặt anh là một người phụ nữ có gương mặt tinh xảo. Lướt xuống dưới, trên người cô đang mặc chiếc áo của đàn ông. Lại xuống dưới nữa, phát hiện chỉ có đôi chân trần không hề có một mảnh vải. Dưới ánh đèn, đôi chân hiện ra càng trắng, nhưng mà...
Ánh mắt Dạ Tư Hàn rơi trên bàn chân Hạ Lâm, nhìn thấy chân cô đã lấm đất đen xì, ánh mắt anh đột nhiên lạnh đến đáng sợ.
Hạ Lâm, "..."
Hạ Lâm theo ánh mắt anh cũng phát hiện ra chân cô rất bẩn. Vừa rồi trực tiếp ngã từ trên xuống, cô không hề dẫm lên giường anh, huống hồ còn bị anh ném xuống dưới thảm. Anh trách cô gì chứ?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ cô đẹp thế này, anh tức giận đúng là không hợp tình hợp lý tí nào!
Hạ Lâm ngẩng đầu lên lại nhìn Dạ Tư Hàn.
Vừa rồi cô không để ý, hiện giờ nhìn kỹ lại khiến cô không thể hô hấp.
Trước mắt cô là một người đàn ông vai rộng eo nhỏ, trên người là một bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen. Anh đứng trước bức bích họa mang phong cách Ba Rốc, thân hình thon dài thẳng tắp được phản ánh qua áo ngủ tơ tằm. Đường nét khuôn mặt rõ ràng dường như nối liền thằng tắp với khuôn hàm rắn rỏi. Đôi đồng tử của anh rơi trên người cô vô cùng áp bức, phảng phất ngay cả dưỡng khí trong lồng ngực cũng bị dồn nén toàn bộ, không còn lại chút nào.
Cho dù là Dạ Cận cũng không thể có khí tràng như vậy được.
Người đàn ông này là ai mà lại có thể sống được ở đây?
Hơn nữa vừa rồi... Cô hình như đã sờ vào "em trai" của anh!
Dạ Tư Hàn nhìn chằm chằm Hạ Lâm.
Hạ Lâm cũng nhìn anh, nhất thời quên mất dời đi ánh mắt. Bất kể nhìn từ góc độ nào, người đàn ông này đều lãnh tuấn đến cực điểm. Để hình dung Dạ Tư Hàn, dùng xuất trần thoát tục, kinh động tiên nhân cũng không quá, thậm chí vẫn còn chưa đủ.
Dường như các bức bích họa trang nhã, cổ điển xung quanh, tính cả căn phòng ngủ xa hoa lộng lẫy, cũng chỉ thành phông nền cho anh.
Dạ Tư Hàn vẫn nhìn Hạ Lâm, bởi vì ánh mắt trắng trợn của cô đang lướt trên người anh mà đôi mày kiếm nhíu lại, đồng tử sắc bén, vẻ mặt trở nên vô cùng lãnh miệt.
Chống lại tầm mắt của anh, ánh mắt kia quá có sức xuyên thấu, dường như muốn đâm xuyên qua cả người cô.
Thật lâu sau, Dạ Tư Hàn đột nhiên cười thành tiếng, giọng nói lạnh thấu xương, "Rất khác người!"
Hạ Lâm, "..."
Cô hiển nhiên đã phát hiện đây không phải là một lời khen.
Dạ Tư Hàn thu lại tầm mắt không nhìn cô nữa. Bỗng anh vươn tay nắm lấy bờ vai cô, xách cả người cô dậy ấn vào tường, "Cho rằng thế này là có thể bò lên giường tôi ư?"
Hạ Lâm, "..."
Cô vẫn nhìn Dạ Tư Hàn, người này cô chưa bao giờ từng găp ở thành Cẩm!
Huống chi còn bị đối đãi thế này, dường như trong chớp mắt, bên môi đã cô đã buông ra một lời mỉa mai, "Nếu như thật sự muốn bò lên giường, thì giờ tôi muốn bò lên giường xử nam nhất. Xin hỏi, anh có phải là xử nam không?"
Cánh tay thon dài của Dạ Tư Hàn mở ngăn tủ trên đầu giường, anh lấy một chiếc súng ra bằng động tác thanh tao, dí lên ngực cô, nơi mềm mại vừa nãy đã đè lên mặt anh.
Hạ Lâm cụp xuống hàng mi vừa dày vừa đen nhìn vào chiếc súng đang đặt trên ngực mình.
Lúc này, rõ ràng là một động tác mờ ám như vậy, nhưng đối với việc anh có tâm tư với cô lại bị phủ định một cách chắc chắn.
Họng súng lạnh băng cũng như anh vậy, không hề có chút độ ấm.
Ánh mắt Dạ Tư Hàn rơi trên mặt Hạ Lâm, "Ai đưa cô đến?"
Hạ Lâm liếc Dạ Tư Hàn, nghĩ đến lời nói của anh, lẽ nào có rất nhiều người đưa phụ nữ đến đây ư?
"Anh... anh buông súng xuống rồi tôi nói"
Dạ Tư Hàn dời họng súng, tay buông khỏi vai cô.
Đến khi hai lòng bàn chân Hạ Lâm cảm nhận được mặt đất cô mới thở phào. Cúi đầu nhìn thấy nơi vừa rồi bị họng súng ấn vào đã in hằn một vết tròn đỏ ửng.
Nhưng giây phút này, nhiệt độ trong phòng ngủ đột nhiên hạ xuống cực thấp.
Thuận theo ánh mắt của người đàn ông, cô cúi đầu nhìn lần nữa, phát hiện tấm thảm trắng muốt dưới chân.
Thần kinh!
Một tên đàn ông to xác thế mà đi trải thảm trắng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...