Trans: Xiêu Xiêu
Dạ Tư Yên đúng lúc đó bắt quả tang, "Á à Trình Ngôn Khoản, anh dám nhìn lén chị dâu nhớ. Cẩn thận không tôi mách với anh Tư"
Trình Ngôn Khoản thu lại tầm mắt, yên tĩnh lái xe.
Dạ Tư Yên lại sát vào người Hạ Lâm nói thầm, "Hì hì, em đố tên đó dám mách lẻo"
Hạ Lâm cười cười, cô nhìn Trình Ngôn Khoản, khẽ vuốt cằm. Vừa rồi anh ta nhìn cô, cô cũng để ý đến. Có điều, cô không cho rằng đó là nhìn trộm, đúng hơn là ánh mắt đó mang rất nhiều thông tin.
Sĩ quan Trình bên cạnh vị Dạ đại úy đó bất phàm như vậy. Vậy thì con người anh ta... Cô càng cảm thấy hứng thú hơn với vị Dạ đại úy đã cùng cô trải qua một đêm xuân này.
Đáng tiếc, tối nay cô phải đi rồi.
Có điều... Hạ Lâm khẽ cắn móng tay, miệng nhếch lên. Nếu đã là đàn ông nhà họ Dạ, chắc chắn sau này còn gặp lại.
.........................
Sau một tiếng, Trình Ngôn Khoản đỗ xe trước cửa một cửa hàng tên LS.
Sau khi xuống xe, Dạ Tư Yên nói với Hạ Lâm, "Thương hiệu này hình như em chưa nghe đến bao giờ"
Hạ Lâm liếc mắt nhìn Dạ Tư Yên, "Không phải thương hiệu nổi tiếc quốc tế đâu, nhưng đây là cửa hiệu của nhà thiết kế nổi tiếng nhất trên thế giới. Người bình thường căn bản không đặt được đâu"
Dạ Tư Yên ồ lên, yên tâm hơn rất nhiều. Cô tràn đầy hưng phấn theo chân Hạ Lâm vào cửa hàng.
Trình Ngôn Khoản theo sát phía sau.
Những chiếc xe đi sau chiếc Lincoln cũng dừng lại, vài vệ binh mang theo súng bước từ trên xe xuống, đứng thẳng tắp trước cửa hiệu, cúi chào Trình Ngôn Khoản, "Trưởng quan Trình"
Trình Ngôn Khoản quét mắt, ra lệnh: "Hai người vào trong"
Hai vệ binh phía trước liền sải bước vào bên trong.
Trình Ngôn Khoản nhìn hai người này, "Đi kiểm tra xem có cửa sau không"
"Vâng, trưởng quan Trình" Hai người nhận được mệnh lệnh liền đi kiểm tra.
Dạ Tư Yên nắm chặt đấm tay. Cô nhìn chằm chằm Trình Ngôn Khoản. Anh ta có để cho cô mua quần áo được thoải mái không hả?
Hạ Lâm bên cạnh lại vô cùng bình tĩnh. Trước đây cô đi đâu cũng như vậy, cô đã quen với việc này rồi.
Cô nhìn các nhân viên cửa hiệu, nói tiếng xin lỗi.
Hạ Lâm ngồi xuống, nhàn nhã nhìn Trình Ngôn Khoản đang đứng đằng kia, vẻ mặt anh ta vô cùng tự nhiên.
Một lát sau, hai vệ binh kia đã quay lại, "Báo cáo trưởng quan Trình, không có cửa sau"
Trình Ngôn Khoản quét mắt một vòng quanh cửa hiệu, "Kiểm tra phòng thay đồ"
Dạ Tư Yên, "..." Tên họ Trình này quá đáng rồi đấy nhớ. Nơi này là chị dâu đưa cô đến, anh lục soát kỹ thế là có ý gì?
Hai vệ binh kia lập tức đi kiểm tra phòng thử đồ. Trình Ngôn Khoản ra ngoài cửa, đi một vòng kiểm tra xung quanh, mở điện thoại lên nhìn bản đồ.
Hạ Lâm nhìn bóng lưng anh ta, quả nhiên là một con hồ ly.
Ở đây cũng coi như là địa bàn của cô. Nhân viên nhìn thấy cô, chắc chắn đã nghĩ cách báo cho ông ngoại. Chuyện cô cần làm bây giờ là kéo dài thời gian.
Cô nhìn Dạ Tư Yên, "Bĩu môi làm gì? Thử nhìn xem có bộ nào em thích không? Lát nữa vào thử"
Dạ Tư Yên vâng một tiếng rồi đứng dậy đi xem quần áo. Đúng thật là có rất nhiều thiết kế độc đáo. Nhưng mà... Vì sao cô lại cảm thấy những bộ đầy này dường như không dành cho cô mà hợp với chị dâu hơn nhỉ!
Cô quay đầu nhìn Hạ Lâm, "Chị dâu, hay là chị chọn cho em vài bộ đi"
Hạ Lâm đảo mắt nhìn kỹ một lượt, sau đó nói với nhân viên cửa hàng, "Lấy bộ đó xuống giúp tôi"
"Vâng, xin quý khách đợi một lát"
Lúc nhân viên gỡ quần áo khỏi mắc, camera cũng đồng thời được mở ra.
Đúng lúc này, đột nhiên sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lùng của Trình Ngôn Khoản, "Cô đang làm gì?"
Cho dù đã quen với sóng to gió lớn, cô nhân viên lúc này cũng bị dọa giật mình, tay run lên, bộ đồ và mắc áo đều rơi xuống đất.
Hạ Lâm nhìn cô ta, "Vì sao lại mở camera?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...