Trans: Xiêu Xiêu
Tư Đồ rót thêm cốc nước rồi uống một ngụm, cậu ta nhấc điện thoại gọi điện cho đầu bếp gia đình của Dạ gia, “4:50 phút chuẩn bị một phần cơm sáng cho hai người, tôi sẽ tới đó lấy”
Vừa cúp điện thoại, cậu ta liền quay sang bắt đầu bàn giao tài liệu cho Trình Ngôn Khoản.
..........
Năm giờ sáng, Tư Đồ cầm theo cơm sáng lên lầu.
Trình Ngôn Khoản liếc mắt một cái, nghĩ đến bản thân vẫn còn chuyện cần báo cáo, liền bước theo.
Hai người vừa đến trước cửa phòng đã nghe thấy âm thanh huyên náo vọng ra từ phòng ngủ.
“Anh có còn biết thương hương tiếc ngọc là gì không?”
“...”
“Dạ Tư Hàn, tôi muốn dùng hàng ngàn hàng vạn tư thế để đè chết anh”
“...”
“Trên giường, dưới đất, phòng tắm, nhà vệ sinh, ban công, phòng khách, sô pha, phòng bếp,...”
..........
Tư Đồ vững vàng cầm lấy hộp cơm, cố gắng hết sức để không đánh đổ đồ ăn xuống mặt sàn đá hoa. Cậu ta liếc mắt sang nhìn Trình Ngôn Khoản.
Trình Ngôn Khoản vẫn thẳng lưng, quả nhiên là gương mặt tượng sáp, phảng phất như đã biến thành kẻ điếc.
Hai người cứ như vậy đứng đó, không một ai dám gõ cửa.
Tư Đồ cầm điện thoại không ngừng nhìn đồng hồ. Cậu chắc hẳn đã không nhớ lộn giờ, bây giờ là năm giờ không phút không giây, chính là thời điểm Tứ thiếu dặn cậu đưa đồ ăn tới.
Nhưng mà...
Cậu thực sự không có dũng khí gõ cửa mà o(╥﹏╥)o
Đúng vào giây tiếp theo, cửa phòng đột nhiên mở ra. Dạ Tư Hàn nhìn Tư Đồ cùng Trình Ngôn Khoản đang đứng đực ra ở trước cửa, vẻ mặt âm u có chút đáng sợ.
Giọng nói của Tư Đồ bị khí thế trên người Tứ thiếu đè xuống, “Tứ... Tứ thiếu, cơm sáng cửa huynh đây”
Dạ Tư Hàn, “Mang vào trong đi”
Tư Đồ cầm hộp cơm, thấp tha thấp thỏm bước vào trong. Cậu đặt cơm lên trà kỷ, ánh mắt không dám liếc xiên liếc dọc. Vừa định quay người đi, liền nghe thấy lời phân phó từ ông chủ nhà mình, “Cởi cà vạt trên tay và chân cô ta xuống đi”
Lúc này Tư Đồ mới dám quay sang nhìn cô Đẹp, phát hiện hai tay và hai chân cô đều đang bị trói, người ngồi trên giường, khuôn mặt xinh đẹp sát khí đằng đằng.
“Tôi... Tôi cởi trói giúp cô nhé?”
Hạ Lâm nhìn Tư Đồ, miễn cưỡng phun ra hai chữ, “Cám ơn”
Tư Đồ cởi cà vạt trên tay Hạ Lâm ra, nhìn thấy những chỗ bị trói trên người cô đã hằn đỏ, có những chỗ còn bị tróc da. Làn da này, cũng thực là yếu ớt!
Tứ thiếu cũng thật không biết thương hương tiếc ngọc, loại chuyện này mà cũng làm ra được. Nếu là cậu, mỹ nữ bậc này dâng tới cửa, nhất định sẽ hết mực chiều chuộng, nâng niu.
Hạ Lâm nhìn vết hằn nơi cổ tay, mũi chợt cay xè, lệ nóng trào ra. Từ nhỏ đến lớn, cô còn chưa từng phải chịu đựng loại vũ nhục thế này, cũng chưa từng có tên đàn ông nào dám làm như thế!
Tư Đồ ngẩn người, “Tôi... tôi giúp cô cởi nốt”
Hạ Lâm ừ một tiếng, thút tha thút thít nấc lên, “Tư Đồ, cậu thực sự là xử nam sao?”
Tư Đồ, “...” Đứng đằng sau chính là Tứ thiếu và Trình Ngôn Khoản, vấn đề này... bảo cậu trả lời thế nào!!!
Hạ Lâm nhìn Tư Đồ, đôi mắt ngấn lệ: “Rốt cuộc có phải không hả?”
Tư Đồ khẽ ho khan, “Hình như phải”
Đúng vào giây phút này, cậu nghe thấy tiếng nói của ông chủ nhà mình, “Tư Đồ, cậu ra ngoài”
Tư Đồ lúc này mới phản ứng lại, cô Đẹp chẳng lẽ đã thay đổi kế hoạch, không muốn ngủ với Tứ thiếu nữa mà chuyển sang cậu sao? Mà giọng nói của Tứ thiếu vừa rồi...
Quả nhiên là như thế!
Dạ Tư Hàn bước đến nhìn Tư Đồ, ánh mắt khóa chặt trên người cậu.
Tư Đồ chỉ liếc mắt một cái đã bị dọa đến kinh hồn bạt vía. Đây không phải chuyện của mình! Không liên quan đến mình!! Nghĩ đến bản thân cậu đã từng chảy máu mũi với cô Đẹp không chỉ một lần, Tư Đồ liền vội vàng nói, “Tứ thiếu, đệ đi ngay đây”
Dưới cái nhìn chằm chằm của Dạ Tư Hàn, Tư Đồ bước nhanh như gió phi ra khỏi phòng ngủ.
Trình Ngôn Khoản, “...”
Dạ Tư Hàn quay đầu, “Có chuyện gì nói sau”
Trình Ngôn Khoản, “Rõ, đại úy”
Anh ta vừa định khép cửa lại, chợt nghe thấy giọng nói của Dạ đại úy vọng ra, “Trình Ngôn Khoản!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...