Trans: Xiêu Xiêu
“Dạ!” Dạ Tư Yên vội vã quay người, dáng lưng thẳng tắp. Có lẽ do anh tư thường ngày đều ở quân khu nên giọng nói giống như quân lệnh, mang theo khí tràng khó nói thành lời, khiến người ta lập tức chấp hành mệnh lệnh.
Có điều, cô đâu phải lính của anh tư?
Dạ Tư Hàn lau xong, khuôn mặt u ám cầm lấy chiếc bỉm sạch bên cạnh. Anh giữ hai chân Hạ Lâm, kéo phần trước của tã lên giữa hai chân, cố định xong, lại lật người cô lại, vuốt phẳng phần phía sau, “Quần áo đâu?”
Dạ Tư Yên “Dạ” một tiếng, nghĩ đến việc anh tư không cho cô nhìn, không biết hiện giờ có được quay mặt lại không đây?
“Thế em quay mặt lại nhé anh tư!”
Dạ Tư Hàn, “Ừm”
Dạ Tư Yên quay người bước đến, đưa túi đồ trong tay cho Dạ Tư Hàn, “Đây nè”
Dạ Tư Hàn nhận lấy mở ra, bên trong là một bộ quân phục rằn ri màu xanh lục.
Dạ Tư Yên liếc nhìn Dạ Tư Hàn, “Anh tư, đây có coi như là trang phục bình thường không?”
Dạ Tư Hàn gật gật đầu, cầm lấy cái quần mặc vào cho Hạ Lâm.
Quả nhiên! Cô sớm đã lường được chỉ có thứ quần áo này mới là “bình thường” trong mắt anh tư! Cũng may cô không mang váy đến.
Dạ Tư Yên lén lút nhìn một cái. Hóa ra trên đời này thật sự có loại phụ nữ đến tháng đóng bỉm cơ đấy! Hơn nữa còn là người phụ nữ của anh tư!
Nghĩ đến những lời mình từng nói, cô bất giác rụt rụt cổ, trong lòng chợt cảm thấy số mệnh u ám.
Dạ Tư Hàn quay đầu liếc nhìn Dạ Tư Yên. Cô vội vàng lên tiếng, “Anh tư có cần em giúp gì không?”
Dạ Tư Hàn rủ mắt, cầm chiếc áo rằn ri lên, “Không cần”
Dạ Tư Yên, “Thế em đi nhá?”
Dạ Tư Hàn, “Ờ”
Cô nuốt nước miếng chạy biến. Về đến phòng ngủ cô mới giật thót vì bản thân đã quên mất chính sự. Chuyện của Đường Uyển còn chưa hỏi được!!!
Anh Tư đúng là gian trá, quần áo cô đã đưa đến rồi, thế mà chuyện Đường Uyển cũng không thèm nói với cô một chữ. Nhưng mà lúc này, cô không dám quay lại đó nữa.
…………..
Dạ Tư Hàn mặc quần áo cho Hạ Lâm xong mới tự mình thay quân trang, cả người anh tuấn. Anh quay đầu nhìn Hạ Lâm, tay nhấc cô lên vai, chân bước ra khỏi cửa.
Tư Đồ đang đỗ xe đợi ngoài cổng, nhìn thấy Tứ thiếu mặc quân trang khiêng bà cô kia xuống…
Lạ, không phải nên ôm sao? Lòng nghĩ thế, nhưng tay lại chẳng chút chậm chạp, Tư Đồ đã mở sẵn cửa chờ hai người lên xe.
Dạ Tư Hàn lên xe liền đặt Hạ Lâm lên ghế, cố định thân người, cẩn thận giúp cô thắt đai an toàn, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh.
Tư Đồ ngồi vào vị trí ghế lái, lái xe về phía Tổng viện quân y.
Xe đến nơi liền đỗ tại vị trí chuyên dụng dành cho thượng khách của Dạ gia, Trình Ngôn Khoản cũng bác sĩ Phong đã đứng đợi ở đó.
Trình Ngôn Khoản bước lên phía trước, đưa tay mở cửa ghế sau.
Dạ Tư Hàn ôm Hạ Lâm xuống xe, đi theo bác sĩ Phong vào lối đi riêng, trực tiếp lên tầng chuyên dụng dành cho người nhà họ Dạ.
Sau khi giao Hạ Lâm cho bác sĩ Phong, anh mới nhìn Trình Ngôn Khoản đang đứng một bên, “Lấy được chưa?”
Trình Ngôn Khoản nhìn Dạ Tư Hàn, “Đã lấy được, mẫu máu được lấy từ kho máu mà ba năm trước cô Đường hiến”
Dạ Tư Hàn ngồi xuống ghế, không nói gì thêm.
Trình Ngôn Khoản, “Ngày nghỉ của ngài sắp đến rồi, có cần kéo dài thêm không?”
Dạ Tư Hàn, “Không cần”
Trình Ngôn Khoản đứng một bên, “Ba ngày sau, quân khu sắp xếp cho ngài thi hành một nhiệm vụ khẩn ở nước ngoài, trên danh nghĩa là duy trì hòa bình liên hợp quốc”
Trên danh nghĩa?
Dạ Tư Hàn nâng mắt nhìn Trình Ngôn Khoản, “Có nhiệm vụ đặc biệt?”
Trình Ngôn Khoản, “Vâng”
Dạ Tư Hàn, “Biết rồi, cậu ở lại chịu trách nhiệm về chuyện của cô Đường đi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...