Sau kì thi, cũng sắp nghỉ hè. Trương Linh bàn với Trương Mục chuyện đến thành phố A.
Trương Linh liên hệ với ban điều hành bên kia, chuẩn bị mở họp báo. Luật sư cũ của cô ông Hứa cũng đã nhận điện báo. Tuần trước cô còn gặp ông. Mặc dù rất xúc động nhưng cô vẫn phải kiềm nén cảm xúc. Trông ông ấy có vẻ tiều tụy đi nhiều. Biết được cô chính là người được ủy thác còn cố ý dò hỏi. Sau khi xác nhận mới xúc động một hồi.
Cô trở về thăm khu nhà cũ. Mọi vật được bảo quản. Căn nhà này trong di trúc để lại cho ông Hứa. Nhưng ông ấy cũng chỉ thay cô dọn dẹp lại mà thôi. Một chút cũng không động đến. Đây là nơi cô đã ở nhiều năm, cũng có rất nhiều kỉ niệm. Trương Ái Nhi muốn động đến số tài sản này? Thật xin lỗi, khiến cô ta thất vọng rồi.
“Linh, em muốn ở đây sao?”
“Có lẽ em sẽ chuyển sang đây. Anh cũng vậy đi.”
“Căn nhà này…. Chẳng phải cảnh sát muốn niêm phong sao?”
“Anh trai à, anh học luật để làm gì?” – Cô khinh bỉ hỏi.
“Trương Ái Linh không còn người thân họ hàng ngoài Trương Ái Nhi. Về cơ bản, Trương Ái Nhi hoàn toàn có khả năng tranh chấp căn nhà này với em.”
“Chuyện đó không xảy ra đâu.” – cô cười lạnh
“Rốt cục em đóng vai trò gì trong chuyện này?” – Trương Mục nhíu mi. – “Linh, anh không muốn em lần nữa gặp nguy hiểm.”
“Em biết.” – cô cụp mắt xuống. – “anh yên tâm, em chỉ là muốn dành lại công bằng cho Trương Ái Linh mà thôi.”
“Được, anh sẽ luôn ủng hộ em.”
Sau khi sắp xếp lại nhà cũ, cô cũng bắt đầu làm đơn chuyển trường. Chyện này dễ giải quyết hơn. Trong khi chuyển nhà, Trương Ái Nhi có đến nháo một lần. Đương nhiên cô ta bị khí thế nữ đại ca của Trương Linh dọa cho chạy mất dép. Mặc dù không cam lòng về mách Tô Hàn Viễn, Trương Ái Nhi còn bị anh ta mắng một trận ngu xuẩn làm cô thấy thật ủy khuất.
Đáng ghét, anh ta từng hứa hẹn những gì?
Bây giờ ngay cả căn nhà cũng không lấy được cho cô, còn già mồm nói cô ngu xuẩn?
Vì vậy, Trương Ái Nhi tiếp tục làm ra hành động siêu cấp ngu xuẩn: Thuê người đến dạy cho Trương Linh một bài học.
Trương Linh đến nộp hồ sơ ở khu trường mới ra thì đụng một lũ “tai to mặt lớn”. Cô bình tĩnh nhìn chúng. 5 tên con trai choai choai khoảng mét 8. So với cô, trông cô nhỏ nhắn hơn hẳn, có hơn mét 6. Tên cầm đầu trái lại rất dễ nhìn. Nếu không muốn nói là đẹp trai. Hắn ét 8, bộ dạng cực kì thư sinh. Ánh mắt hoa đào cười đến vui vẻ.
“Cô em, chúng ta chơi đùa chút.”
Chỗ này cũng không vắng vẻ mà chúng ngang nhiên như vậy. Học sinh nhìn thấy cũng đi đường vòng. Không ai dám ra tay bảo vệ cô.
Đây chính là tình người?
Trương Linh cười nhạt.
“Anh là ai?”
“Không cần biết. Vào năm học chúng ta còn vui vẻ nhiều”
“Ai thuê anh”
“Ái chà, nhóc con thật cứng đầu” – một tên khác cười dâm tà nhìn cô “cũng không biết đã đắc tội với ai sao?”
“Chị đây đắc tội rất nhiều người” – cô cười.
Trương Linh là ai? Chính là chị cả của đại học X. Chỉ có cô không tìm người để đánh chứ không ai dám tìm cô gây chuyện cả. Còn Trương Ái Linh? Mặc dù cô làm tổng giám đốc của Trương thị một thời gian nhưng cũng chưa quên thời cấp ba nổi loạn của mình như thế nào đến nỗi bị tống đi du học. Là ba cô không chịu nổi mới bắt cô đi tu dưỡng. Chẳng ngờ, là không kịp gặp ông lần cuối. Từ đó mà Trương Ái Linh cố hết sức mà học hành. Những hành động trước vốn là cái vỏ bọc mạnh mẽ mà thôi. Tất cả sụp đổ khi cha cô mất. Cô đã bị suy sụp một thời gian dài.
Còn bây giờ, chỉ vài tên côn đồ mà muốn nghĩ đối phó với cô? Trò này chỉ có Trương Ái Nhi nghĩ ra mà thôi.
Bọn côn đồ thấy cô không nói gì nghĩ cô sợ, rất nhanh tiến lên chuẩn bị tóm lấy tay cô. Nhanh như cắt, Trương Linh tránh thoát ma trảo ấy, đá cho tên mắt híp đấy một cái khiến gã đau đến gập bụng.
“Thì ra là một con mèo hoang.” – gã cầm đầu liếm môi. – “loại này càng vui. Anh em, lên…”
3 gã còn lại tiến lên vây Trương Linh lại. Cô mặt lạnh nhìn. Thật tốt! Ngày đầu tiên đến trường mới liền nổi tiếng như vậy. Trương Linh đương nhiên không phải người dễ bắt nạt rồi. Cô nhanh chóng tiến lên vung nắm đấm rất hăng say. Thật lâu không có hoạt động gân cốt.
Vòng ngoài, học sinh cũng tụ lại. Ai mà ngờ cô gái nhìn nhỏ con này lại giỏi thế chứ. Không ai dám ra giúp. Bởi vì tên cầm đầu kia không những là đại ca của trường này, mà thế lực sau lưng nhà hắn cũng lớn nữa. Mục Nhã Nam – tên nhã nhặn như thế thực hợp với kẻ kia. Mục Nhã Nam không những là đại ca của trường, còn là một trong 3 mĩ nam trên bảng bình chọn của đại học L. Mục gia chính là gia tộc liên quan tới xã hội đen nha. Như thế nào mà cô gái kia không may vậy?
Nhưng chỉ năm phút sau, bốn tên kia bị đánh ngã trên mặt đất còn Trương Linh lông tóc vô thương đứng nhìn Mục Nhã Nam với ánh mắt khiêu khích. Thật sảng khoái!
“Tốt!” – ánh mắt Mục Nhã Nam trở nên vui vẻ “Nhóc con, trở thành người của tôi đi”
“Vậy còn phải xem cậu có bản lãnh đó không” – Trương Linh khiêu khích nhìn. – “lên đi”
Vậy là, người ta lại toát mồ hôi nhìn hai bóng dáng một to một bé cuốn vào nhau. Học sinh phía bên ngoài cổ vũ nhiệt tình. Oa, không đánh được người ta thì đương nhiên đứng ngoài cổ vũ rồi. Trương Linh không ngờ tên này lại rất nhanh nhẹn. Hắn đánh nhau không phải là đánh linh tinh mà hoàn toàn là có tập luyện.
Đáng giận là, Trương Linh là nữ. Hạ 4 tên kia cũng mất kha khá sức lực rồi. Nay tên này lại cũng không dễ đối phó. Đánh một lúc đã toát mồ hôi rồi. Lại còn bị tên kia trêu chọc như mèo vờn chuột. Thật là quá vũ nhục.
Trương Mục Nam kẻ này là một hoa hoa công tử nổi tiếng trong trường. Vụ này là do đàn em hắn làm. Hắn vốn nghĩ đi theo góp vui. Cũng lâu rồi chưa có hoạt động nha. Nhưng không ngờ người ta là một mĩ nhân nhỏ bé. Lại càng không ngờ mĩ nhân là một tiểu mèo hoang móng vuốt sắc nhọn. Hắn thực muốn trêu đùa cho đến khi từng móng vuốt của cô nàng này gãy hết, rồi phục tùng dưới chân hắn.
“Ố là la. Trương mĩ nhân tại sao lại xuống dốc như vậy chứ?”
Giọng điệu trêu tức này khiến cho Trương Linh trượt một nhịp suýt ngã, bổ nhào về phía Mục Nhã Nam. Mục Nhã Nam vươn tay ôm trọn cô vào lòng, cười cười.
“Mĩ nhân thật nhiệt tình”
Cô đen mặt đẩy gã ra, phủi phủi lại quần áo. Đằng sau lưng, hai khuôn mặt giống nhau theo lối tách của học sinh đi đến.
“2 cậu làm gì ở đây?” – Trương Linh nhíu mày
“Trương Linh, cô đừng tưởng chạy trốn. Chúng ta còn chưa tái đấu đâu”
“Bị đánh thành như vậy vẫn không phục?” – cô khinh bỉ
“Cô… cô… Dù gì cô đi đâu tôi cũng phải quyết tìm được. Tôi muốn làm đại ca…”
“Ấu trĩ!” – đây là giọng nhàm chán của Lưu Băng.
“Băng à, hai cậu không phải cũng chuyển trường chứ?”
“Đúng vậy.”
“woa”
Cô bó tay rồi… 2 kẻ này…
“Mục Nhã Nam, tại sao cậu lại ở đây?” – Lưu Phong nhìn thấy người bên cạnh cô, trợn mắt há mồm
“Chào người quen cũ” – Mục Nhã Nam cười
“Anh, chuyển trường. Em không muốn học ở đây nữa.” – Lưu Phong tái mặt
“Ấu trĩ”
“Băng ca, xin chào”
Bây giờ đến lượt đầu cô mòng mòng rồi. Mọi người thấy hết chuyện cũng tản đi. Còn lại bốn người mắt trợn nhìn nhau.
Đây có lẽ chính là oan gia ngõ hẹp đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...