Nữ Tổng Giám Đốc Trùng Sinh
Chưa kịp gặp Tô Thiên Vũ, Tô Hàn Viễn đã dẫn tới cửa.
Đối mặt với hạng người này, Trương Linh thực sự rất kiềm chế mới không ra tay đánh người. Tô Hàn Viễn hắn còn coi như không thấy, nở nụ cười tự cho là mê người quyến rũ tặng cho cô một bó hồng.
- Trương tiểu thư còn nhớ tôi chứ?
- Thật trùng hợp, Tô thiếu. Anh có việc gần đây à?
Trương Linh cố tình bỏ qua bó hoa, cười nhìn hắn.
- Tôi đến tìm em. – Hắn rất nhã nhặn đưa bó hoa lên – có thể cho tôi một cuộc hẹn chứ?
- Ha ha ha… Tô thiếu gia, anh đây là có ý gì?
- Một bữa cơm với tư cách bạn bè.
Bạn bè cái p nhà anh ấy. Suýt chút nữa Trương Linh chửi ra miệng. Thì ra đối với phụ nữ nào hắn cũng có thể mỉm cười mê hồn như vậy. Cái gì mà anh chỉ đối với em đặc biệt. Nụ cười của anh chỉ để riêng mình em. Giả dối, phù vân. Vậy mà trước đây cô có thể tin được.
- Đương nhiên có thể. Nhưng là bây giờ tôi có hẹn rồi. Khi khác nhé.
- Em cần phải đi à? Ở đâu? Nếu tiện đường tôi có thể đưa đi.
Trương Linh ác độc mà suy nghĩ. Tốt. Như vậy tôi chưa cần chiến 2 anh em nhà anh đã bắt đầu trước rồi. Tốt nhất là ngay tại cửa gặp nhau đi. Cô mỉm cười ngọt ngào.
- Vậy phiền Tô thiếu rồi.
- Đừng gọi như thế. Em có thể gọi tôi là anh Viễn.
- Ha ha… - Đây chính là cái gọi là đặc quyền chỉ mình cô có thể gọi ở kiếp trước. Trương Linh giận đến run người.
Mắt cô đúng là không có tròng. Lại đi thích loại cực phẩm này.
Trên xe, hai người tán dóc về một số vấn đề tình hình kinh tế. Tô Hàn Viễn tỏ ra là một người am hiểu và vui tính. Nhiều lần anh ta thử lái vấn đề sang chuyện Trương thị, lại bị cô bẻ ngoặt đi. Sau vài lần, hắn cũng tạm buông.
Đến nhà hàng Thương Á, hắn chủ động xuống mở cửa cho cô.
Cũng cùng lúc đó, cô thấy xe của Tô Thiên Vũ.
Ha ha ha, thật đặc sắc. Như vậy thực sự gặp.
Tô Hàn Viễn cười cứng đờ khi nhìn thấy Tô Thiên Vũ đi về phía này. Rất nhanh hắn lấy lại phong độ, tươi cười.
- Anh họ, thật trùng hợp.
Tô Thiên Vũ liếc nhìn hắn, hơi nhếch mép gật đầu. Sau đó hắn quay sang Trương Linh.
- Tôi tới muộn sao? Tô tổng?
- Không, còn 2 phút.
- Ha ha, 2 người quen có hẹn à? – Tô Hàn Viễn cứng nhắc cười.
- Đúng vậy. – cô gật đầu. – Tô tổng rất có hứng thú với dự án của tôi.
- Vậy sao? Là dự án độc quyền của Thái Thương sao? Lần trước xem nó tôi cũng rất có hứng thú. Vốn dĩ còn muốn nói đến chuyện hợp tác.
- Vậy phải xem thành ý của Tô thiếu rồi. Thật có lỗi, chúng tôi đi trước.
Nhìn vẻ mặt cứng ngắc của hắn, cô thực sự không nhịn được rất muốn cười to. Nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười cô cho là quyến rũ.
Dự án Thái Thương chính là dự án hợp tác để lên sàn. Thái Thương là công ty lớn đầu ngành về máy móc thiết bị. Đương nhiên phải khen Trương Linh này cũng thực có dã tâm và quyết tâm. Dự án hợp tác này có hơi không thực tế một chút. Cô muốn độc quyền sản phẩm bộ đàm mới nhất của Thái Thương. Một công ty còn chưa lên sàn, không danh tiếng và chưa biết đến quả thật khó khăn.
- Vậy cả ba chúng ta cùng ăn thế nào?
Lần này đến lượt Trương Linh cười cứng nhắc. A, thì ra hắn có thể mặt dày đến mức đó.
Là cô sai lầm rồi.
- Không phải cậu nói muốn giải quyết lỗi lầm sao? – Tô Thiên Vũ hỏi. – nhà máy phía bên kia đang đòi bồi thường tổn thất do lỗi kĩ thuật máy móc đấy.
- Người ta nói trời đánh còn tránh miếng ăn mà. – Tô Hàn Viễn cười. – anh Vũ, hay là anh có ý với tiểu Linh?
Tiểu Linh?
Nghe cái xưng danh này mà cô mọc một tầng da gà.
Rồi, cô đã lĩnh giáo được trình độ mặt dày của hắn rồi. Thân quen lắm sao mà gọi như vậy? Tiểu Linh? Thật buồn nôn.
- Có ý thì sao? Tôi chính là có ý đấy! – hắn thản nhiên
- Anh… được lắm! – Tô Hàn Viễn tức giận
Trương Linh tròn mắt.
Trước không nói đến có phải hắn cố tình chọc tức Tô Hàn Viễn hay không. Nếu hắn thực sự có ý đấy. Ờ mà ý đấy là ý gì cũng chưa nói rõ. Nhưng, chẳng lẽ hắn thích dạng con gái háo sắc nổi loạn như Trương Linh sao?
Thực đau đầu.
- Thì ra anh là loại như vậy. Không phải để ý Trương Ái Linh sao? Cô ấy mới mất, có vẻ như anh cũng đã tìm được niềm vui mới.
Tô Thiên Vũ hơi cứng nhắc, nhưng vẫn lạnh lùng cười nhìn Tô Hàn Viễn. Hắn nở nụ cười khiêu khích nhìn lại. Hiện trường hai người “liếc mắt đưa tình” và Trương Linh cứng ngắc đứng giữa khiến mọi người để ý.
Hắn nói Tô Thiên Vũ để ý Trương Ái Linh?
Này… Là sự thật sao?
Trương Linh chỉ cảm thấy ê ẩm cả lòng.
- Khụ khụ, tôi đói rồi. 2 người cứ việc tiếp tục mắt qua mày lại. Khi khác gặp.
Trương Linh lấy lại cảm xúc, cười hướng 2 người. Tô Hàn Viễn cười khiêu khích, còn Tô Thiên Vũ quay sang, thản nhiên nói
- Chúng ta đi.
A? Còn muốn đi?
- Anh….
- Khụ khụ, Tô thiếu à, chúng tôi còn có hẹn. Và về việc vừa rồi, tôi thấy…. Không phải nói anh là bạn trai của Trương cố tổng sao? Nói vậy anh đây cũng là có ý với tôi rồi…
- Sao nói thế được? Tôi có hứng thú với hợp đồng của em mà… - hắn cười
- Nha, vậy không phải lúc đầu tôi cũng nói Tô tổng có hứng thú hợp tác với tôi sao? Anh ta đương nhiên có ý với tôi rồi…
Mặt Tô Hàn Viễn cười đến cứng ngắc. Cô nhóc này còn tìm sơ hở trong lời nói của hắn nữa.
- Đi thôi Tô tổng. Tô thiếu gia, hẹn gặp lại.
Cô cũng không muốn diễn hiện trường 3P trước mặt nhiều người như vậy nha. Hai người không ngại nhưng cô ngại được không? Trương Linh dẫn đầu đi trước. Tô Thiên Vũ nhếch mép hướng Tô Hàn Viễn
- Tôi nghĩ mình muốn có câu trả lời thuyết phục cho bên công ty kia vào sáng mai.
F*ck
Tô Hàn Viễn tức giận xoay người.
Giỏi lắm! Trương Linh, không hổ là người do Trương Ái Linh chọn. Đều đáng ghét như nhau. Còn Tô Thiên Vũ nữa. Cứ cười đi. Hắn thực muốn xem khi Tô thị hoàn toàn thuộc về hắn thì Tô Thiên Vũ sẽ có biểu cảm gì.
Thời gian còn dài mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...