Đơn Dĩ Đình bưng lên, biểu cảm khốn khó, dưới ánh nhìn soi mói của nàng y chậm chạp đưa lên miệng, căng từng miếng nhỏ một.
Miếng bánh vừa vào trong miệng, bởi vì y cắn nhỏ quá không cảm nhận được vị gì.
Đơn Dĩ Đình nghiêm mặt đợi một lúc, không hề có phản ứng gì cả.
…Hình như không có độc?Đơn Dĩ Đình thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Gia Linh cười khẩy, nàng quay đầu cầm lấy ly rượu mới mà Hân Hoan đã thay, tiếp tục uống rượu.
Lá gan của y cũng có chút xíu, còn dám khiêu khích nàng?Đơn Dĩ Đình nghe hơi buồn bã, mím môi chớp chớp mắt.
…Nàng đang cười nhạo y.
Đơn Dĩ Đình cắn từng chút một… miếng to hơn chút, y đợi một lúc không thấy độc phát tác, y mới chầm chậm ăn hết ba phần bánh ngọt.
Nàng chế giết thì chế giết đi.
Y nhìn dáng vẻ trúng độc của Đoan quân hầu vừa này, người trúng độc thật nhất định rất thống khổ.
Y không sợ chết, nhưng lại sợ đau.
Đang trong yến tiệc Đoan Ngọ, Trịnh Gia Linh lại chẳng liếc Đơn Dĩ Đình lấy một cái.
Sau khi yên tiếc tan, Đơn Dĩ Đình trở lại Chiêu An Cung, thị vệ sau lưng lập tức mở cửa Chiêu An Cung ra.
Nó vẫn giống như bốn năm về trước.
Đơn Dĩ Đình đứng xoay lưng về phía cửa cung, nhắm hai mắt lại.
Ỷ Vân thấy vậy, khó khăn khuyên nhủ y: "Hôm nay vì sao Quân Hậu người lại nói như vậy… Rõ ràng không có chuyện… Hoàng thượng cũng không phải là người vô tình, Quân Hậu lại muốn bắt đầu như bốn năm trước? Quân Hậu đừng buồn bã quá, lần này không giống như bốn năm trước đâu, chỉ có nửa tháng mà thôi…"Trong lòng Đơn Dĩ Đình nói nàng không còn vô tình nữa, trên đời này người lương thiện đều hiền lành như thỏ con sao.
Đơn Dĩ Đình nói: "Ta không phải buồn rầu gì, lần này quả thật không giống với bốn năm trước.
"Không phải thời gian trong cung dài ngắn, mà là y không giống trước nữa.
Hôm nay Đơn Dĩ Đình chính thức mặc lên cung trăng, trên đầu đội rất nhiều đồ trang sức quý giá, y đi đến chình điện: "Giúp ta thay đồ, ta muốn nhanh chóng đến thăm Nhu Nhu.
"Yến tiệc cung Đoan Ngọ là yến ngọ, sau khi kết thúc đã đến giờ ngọ rồi, Đơn Dĩ Đình thay quần áo xong, lại đi dỗ Trịnh Ngọc Nhu, chơi với hắn hơn một canh giờ, khi trời tối rồi y mới quay về điện ngủ, sai tất cả Tiểu Thị lui xuống, một mình ngồi ngây ngô trước bản trang điểmChuyện hôm nay y gây lên, y cũng không tâm trí, toàn bởi vì tác động xung quanh kích thích, y vốn dĩ còn tưởng rằng lúc này tỉnh táo y nghĩ lại, y sẽ hối hận rằng mình đã nói những lời đó với Trịnh Gia Linh.
Nhưng lại không có điều này, y chỉ hối hận, hối hận rằng lúc ấy tại sao y không dũng cảm hơn, nổi giận hai câu với nàng, có lẽ nàng sẽ không thể nhịn được mà thẳng thừng xử lý y.
Đơn Dĩ Đình nhìn thấy nàng thật sự tức giận, nàng sẽ không bỏ qua y.
Nửa tháng đại khái cũng giống như việc mùa thu đó "phạt vào mùa thu", cũng chính là nửa tháng y sống cuối cùng.
Vậy lần sau nếu như y còn có thể gặp được nàng, y chắc hẳn lại quá đáng hơn chút, nói không chừng nàng sẽ không để lại "thời hạn thi hành án" mà hành hạ y.
Tâm trạng ngồi chờ chết thật sự không dễ chịu chút nào.
….
Y lại hơi sợ hãi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...