Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Dung Khanh rất đẹp.
Nhưng trước đây Lam Nhiễm không nghĩ nhiều về phương diện này.
Bấy giờ nàng thông suốt rồi.
Nàng cảm thấy Dung Khanh điểm nào cũng tốt.
Dung Khanh cao hơn Lam Nhiễm không ít, có nét thanh niên ngây ngô, cũng có nét trưởng thành hơn.
Lam Nhiễm buông quyển sách.
Nàng chống cằm nhìn Dung Khanh.
Dáng người Dung Khanh đĩnh bạt như một cây trúc xanh đứng thẳng.
Vành tai ửng đỏ của chàng đập vào mắt Lam Nhiễm.
Lam Nhiễm giật mình cười khẽ: "Gương mặt này của mình xem ra cũng có vài phần tác dụng."
Lam Nhiễm lấy mâm đưa đến trước mặt Dung Khanh, giọng nói nhu hòa:
- Buổi sáng mà không ăn thì có hại cho dạ dày.
Ăn một chút đi.
Dung Khanh chớp chớp mi mắt.
Chàng nhìn Lam Nhiễm có chút mê mang nhưng vẫn nhận điểm tâm, nhẹ nhàng cắn một miếng.
"Vui quá! Nhiễm Nhiễm đưa đồ ăn cho mình.
Nàng quan tâm mình.
Mình dùng cơm lần này thực sự quá đỉnh rồi.
Hoàn mỹ."
Lam Nhiễm nhìn cái miệng nhỏ của Dung Khanh ăn xong thì đột nhiên cười ra tiếng.
- Khanh Khanh, ngươi trông giống một chú thỏ nhỏ nhỉ?
Giọng nói dễ nghe của Lam Nhiễm nhẹ nhàng mà bay vào tai Dung Khanh.
Không biết có phải vì những lời này hay không mà Dung Khanh đột nhiên cứng đờ, kinh ngạc không thôi.
Dung Khanh như vậy thì cảm thấy rất đáng yêu.
Cuối cùng nàng đã hiểu vì sao mà những học sinh tiểu học lại thích trêu đùa nữ sinh mình thích rồi.
Bởi vì nó rất thú vị mà.
Dung Khanh ngẩng đầu lên thì liền chạm mắt với Lam Nhiễm.
Lam Nhiễm chạm nhẹ ngón tay Dung Khanh, thầm nghĩ: "Gầy như vậy sao? Sau này phải bồi bổ nhiều."
Dung Khanh có tính tình hướng ngoại nhưng với chuyện tình cảm thì chàng chỉ là một tờ giấy trắng.
Lam Nhiễm chạm ngón tay Dung Khanh là muốn thử xem chàng có thể ẩn giấu đến mức nào.
Nàng không nghĩ tới là Dung Khanh không có dấu hiệu bài xích nào cả.
Khóe miệng Lam Nhiễm cong lên.
Dung Khanh rất tò mò chuyện Lam Nhiễm lên kinh.
Trong nhất thời, chàng nhịn không được mà hỏi:
- A Nhiễm, vì sao ngươi phải lên kinh vậy?
Lam Nhiễm chớp chớp mắt, vô tội nói:
- Ta lên kinh tất nhiên là vì đi lãnh chỉ rồi.
Dung Khanh trợn mắt, giọng nói có chút run run:
- Ngươi đã biết ư?
Khóe miệng Lam Nhiễm cong lên, nàng ngơ ngác nhìn Dung Khanh nghĩ thầm: "Ngày thường thông minh như thế vậy mà lại không hiểu chuyện này."
- Ta là truyền nhân của Y Thánh.
Dung Khanh đột nhiên cứng đờ, rồi gương mặt chuyển sang mừng rỡ như điên.
Chàng nắm chặt tay Lam Nhiễm vui mừng nói:
- A Nhiễm, vì sao ngươi không nói?
- Biểu tỷ ngươi sớm đã biết rồi.
Ta nghĩ rằng nàng ấy đã sớm nói với ngươi rồi.
Sắc mặt Dung Khanh trầm xuống.
Chàng nhìn Lam Nhiễm thấp giọng hỏi:
- A Nhiễm, có phải ngươi đã sớm biết chuyện ngươi phải lên kinh một chuyến?
- Tất nhiên là biết.
Lam Nhiễm rũ mắt, nhẹ nhàng nói.
- Là ta liên lụy ngươi.
Ta mà hồi kinh thì chắc chắn sẽ có biến cố, đến lúc đó ngươi..
Lam Nhiễm đặt ngón trỏ lên môi Dung Khanh.
Đôi mắt nàng tràn ngập dịu dàng tình cảm.
Nàng nhẹ giọng nói:
- Đừng nói chuyện, ta mệt lắm.
Cho ta dựa một chút.
Dung Khanh ma xui quỷ thế nào mà bị Lam Nhiễm mê hoặc liền gật gật đầu.
Lam Nhiễm nắm lấy tay Dung Khanh.
Nàng dựa đầu vào vai Dung Khanh, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cả người Dung Khanh cứng đờ.
Chàng cảm thấy hương thơm nhàn nhạt từ người Lam Nhiễm bao bọc lấy mình.
Dung Khanh cúi đầu nhìn mặt Lam Nhiễm đang ngủ say.
Môi mỏng đỏ ửng, hai mắt nhắm chặt.
Đây không phải lần đầu tiên chàng thấy Lam Nhiễm ngủ say.
Dung Khanh nhẹ nhàng vén tóc cho Lam Nhiễm, trong mắt chàng đều là tình yêu: "Nhiễm Nhiễm, sớm nói thích ta được không?"
Lam Nhiễm vốn dĩ giả bộ ngủ để thử Dung Khanh.
Nhưng nàng chờ lâu mà vẫn không thấy Dung Khanh có bước tiếp theo: "Chẳng lẽ trong phim truyền hình diễn đều là giả cả? Hôn trộm đâu?"
Dung Khanh nhìn xuống ngọc bội đeo treo cổ Lam Nhiễm thì vô cùng thỏa mãn.
Chàng cúi xuống hôn lên trán Lam Nhiễm.
Mấy ngày này Dung Khanh vẫn ngủ đủ giấc, không biết có phải chàng lây bệnh từ Lam Nhiễm hay không mà cũng dựa vào thùng xe nhắm mắt ngủ.
Lam Nhiễm mở mắt thì nhìn thấy Dung Khanh dựa vào thùng xe mà ngủ.
Lam Nhiễm không biết nên nói gì nữa: "Vậy là lực hấp dẫn của mình vẫn chưa đủ sao?"
Lam Nhiễm ôm lấy đầu Dung Khanh.
Nàng chỉnh lại một tư thế thoải mái để Dung Khanh gối lên đùi nàng mà ngủ.
Lam Nhiễm chạm qua sợi tóc của Dung Khanh.
Nàng tỉ mỉ vẽ lại mặt mày Dung Khanh.
Lam Nhiễm nắm lấy tay Dung Khanh.
Nàng trộm lấy trong người ra một cây đao nhỏ, cẩn thận cắt đi sợi tóc của Dung Khanh.
Nàng đem tóc mái của mình cùng đặt vào trong túi tiền.
Như thế xem như lòng kết lại, đầu bạc không xa nhau.
Đây là lần đầu tiên Lam Nhiễm rung động với một người.
Lam Nhiễm nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve môi Dung Khanh.
Có lẽ là nàng dùng sức hơi mạnh mà khiến cho môi Dung Khanh có chút sưng đỏ.
Đôi mắt Lam Nhiễm thâm sâu.
Nàng trầm mê nhìn đôi môi sưng đỏ của Dung Khanh.
Nó có một sức hấp dẫn không thể cưỡng nổi.
Lam Nhiễm ép mình dời tầm mắt đi.
Xe đi qua đường núi chênh vênh nên thùng xe có chút xóc nảy.
Lam Nhiễm giơ tay bảo vệ Dung Khanh.
Dung Khanh như bị người đánh thức.
Đôi môi đóng mở.
Chàng đưa tay ôm lấy eo Lam Nhiễm, nhẹ giọng nói:
- Thơm quá.
Ngửi thật thích.
Cả người Lam Nhiễm cứng đờ.
Lam Nhiễm đỏ mặt, quay đầu, ngăn cản tim mình đang đập không ngừng.
"Đứa nhỏ dễ thương này là từ nơi nào tới vậy không biết."
Dọc theo đường đi thật ra cũng bằng phẳng chỉ là đường hồi kinh phải qua núi.
Trời tối, đường núi lại không dễ đi nên bọn họ đành phải dừng ở tại chỗ để nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại lên đường.
Khi đoàn xe dừng lại thì Họa Thư nghĩ Dung Khanh ở trở xe hẳn là bị đè nén khó chịu nên hắn vén rèm lên.
Hắn thấy Dung Khanh thân mật ôm eo Lam Nhiễm.
Toàn bộ đầu chàng đều vùi vào lòng Lam Nhiễm.
Lam Nhiễm cưng chiều vén tóc mái trên trán Dung Khanh.
Nàng còn cầm quyển sách quạt cho Dung Khanh.
Lam Nhiễm nhìn Họa Thư thì có chút ngạc nhiên.
Nàng mỉm cười:
- Nhỏ giọng một chút, Khanh Khanh hơi mệt.
Họa Thư chấn động, chậm rãi lui ra.
Thật ra khi đoàn xe dừng lại, Dung Khanh đã tỉnh rồi.
Chàng chỉ là tham lam sự ôm ấp của Lam Nhiễm nên luyến tiếc rời đi.
Chàng nghe giọng nói nhẹ nhàng của Lam Nhiễm thì trong lòng mềm nhũn.
Chàng mơ màng mở mắt, làm bộ như là muốn tỉnh nhìn Lam Nhiễm.
- A Nhiễm, thật xin lỗi.
Ta không phải cố ý ngủ say như thế.
Dung Khanh vô tội nhìn Lam Nhiễm.
Tay Lam Nhiễm luôn ôm Dung Khanh nên có chút tê mỏi.
Mất đi xúc cảm từ Dung Khanh chàng có chút buồn bã, mất mát.
Lam Nhiễm cảm thấy Dung Khanh mới tỉnh ngủ rất đáng yêu.
Nàng giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu Dung Khanh.
Nàng giấu đi vẻ mặt không vui, đôi mắt trầm xuống.
Nàng thấp giọng nói:
- Chớ ngại.
"Bây giờ không phải là lúc tỏ rõ tâm ý.
Mình muốn Khanh Khanh có những thứ tốt nhất.
Dù mình muốn tỏ tình thì cũng phải chuẩn bị mọi thứ thật hoàn hảo mới được."
Dung Khanh nhìn Lam Nhiễm, tỉ mỉ đánh giá như muốn phát hiện thứ gì đó.
Chàng nhìn nửa ngày thì biểu cảm của Lam Nhiễm vẫn như trước đây không có biến hóa gì.
Chàng cảm thấy có chút thất vọng.
Trong lúc nghỉ ngơi, Dung Khanh lại thường ngắm Lam Nhiễm.
"A, a! Dung Khanh, ngươi thật ngu ngốc quá.
Ban nãy có cơ hội tốt như vậy mà lại không nắm lấy."
Hoàng hôn buông xuống, Lam Nhiễm đứng dưới gốc cây.
Nàng mặc một bộ bạch y.
Gió thổi tốc lên tà áo của nàng.
Lam Nhiễm đặt tay lên thân cây mà nhớ về kỉ niệm trước đây.
Nàng nhớ mình đã vào thế giới này khoảng mười năm rồi.
Dung Khanh nhìn Lam Nhiễm, chàng cảm thấy Lam Nhiễm như cách mình rất xa, bản thân không nhìn thấu được suy nghĩ của nàng.
Chàng thấy bây giờ chàng và Lam Nhiễm như là người không cùng một thế giới.
Dung Khanh buồn bã.
"Quả nhiên, nàng vẫn không cam tâm tình nguyện lên kinh sao?"
Màn đêm phủ kín.
Chân trời là một màu ráng vàng.
Bầu trời ẩn hiện sao và một chút ánh sáng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...