Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Lam Nhiễm có chút đau đầu.
Nàng vừa mới vào bồn tắm thì nghe tiếng gõ cửa.
Dung Khanh nôn nóng gõ cửa.
Trong đầu chàng tưởng tượng ra hình ảnh Lam Nhiễm cô đơn.
Chàng mím môi: "Nếu mình không nói chuyện rõ ràng với A Nhiễm thì chỉ sợ là mình cũng không an lòng được."
Bấy giờ Lam Nhiễm cảm thấy thật khó để làm dịu tâm trạng.
Ánh mắt Lam Nhiễm trầm xuống.
Nàng đứng dậy.
Tay nhẹ nhàng hất nước lên, tạo ra gợn sóng long lanh.
Nàng ngồi khá lâu nên có chút mệt.
Dung Khanh đứng ngoài cửa không thấy động tĩnh thì nghĩ là Lam Nhiễm đã ngủ.
Chàng chuẩn bị rời đi thì nghe thấy trong phòng có tiếng động.
Bất chấp lễ nghi, chàng đẩy cửa ra tìm kiếm hình bóng của Lam Nhiễm.
Chàng chưa nhìn thấy nàng mà chỉ thấy lư hương có khói lượn lờ mà thôi.
Lam Nhiễm ăn đau mà đứng dậy.
Cả người nàng đều ngập trong nước.
Mặt nàng đỏ bừng, lắc đầu:
- Đây là xảy ra chuyện gì vậy?
Lam Nhiễm vừa mới chạm đến áo ngoài để trong tủ thì cứng đờ.
Nàng thấy Dung Khanh đỏ mặt mà nhìn chằm chằm mình.
Vành tai Dung Khanh hồng hồng.
Chàng hô hấp dồn dập mà nhìn Lam Nhiễm ướt sũng đứng trước mặt.
Nước đọng trên tóc theo da thịt mà chảy xuống, xương quai xanh tinh xảo lả lướt, vai trắng nõn, có lẽ ngâm trong nước nên có chút ửng hồng.
Dung Khanh không biết làm sao mà chảy máu mũi.
Chính Dung Khanh còn phát hiện ra điều đó.
Chàng vẫn cứ thế mà nhìn Lam Nhiễm, mắt không chớp lấy một lần.
Lam Nhiễm cảm thấy bầu không khí cứng nhắc vô cùng.
Mặt nàng trầm xuống.
Lam Nhiễm đã đem quần áo mặc vào người, nhưng áo ngoài lại có chút mỏng, ngấm nước nên khiến cho dáng người của nàng như ẩn như hiện.
Cũng may nước đã che lại hai vai nàng.
Hơi nước quanh quẩn hai mắt Lam Nhiễm khiến cho nàng trở nên câu hồn nhiếp phách.
Bấy giờ, nàng cảm thấy vô cùng nóng.
Nàng chưa bao giờ bị người khác nhìn như vậy.
Dung Khanh si ngốc nhìn Lam Nhiễm trong nước như phù dung thì liếm môi, hai mắt mơ màng:
- Giai nhân tắm thật sự là quá đẹp.
Lam Nhiễm giật giật khóe miệng: "Sao lại nói trắng ra như thế chứ? Xem như mình không nghe thấy à?"
Lam Nhiễm cũng có tâm tình của con gái mà khi bị người nhìn lâu như vậy, tất nhiên nàng cũng sẽ giận.
Sắc mặt Lam Nhiễm cứng nhắc.
Ánh mắt lạnh lẽo.
Nàng đem quần áo treo trên bình phong che lên người Dung Khanh, giọng nói lạnh lùng:
- Điện hạ, tối rồi còn đến chơi là muốn xem ta tắm rửa sao?
Đột nhiên Dung Khanh bị quần áo che mất tầm mắt nên đỏ mặt quay người, ấp úng nói:
- Mỹ nhân, không phải, là ta tìm ngươi có việc.
Lam Nhiễm mặc quần áo xong xuôi, nghe được Dung Khanh nói "mỹ nhân" thì không kìm được mà bật cười: "Mình có phải là quá may mắn khi sinh ra là người xinh đẹp không?"
Dung Khanh nghe được tiếng Lam Nhiễm mặc xong quần áo thì trộm quay đầu lại.
Chàng thấy Lam Nhiễm không biết từ khi nào đã ngồi xuống giường, quần áo rộng để lộ xương quai xanh.
Mà hình ảnh đó lại phản chiếu vào mắt Dung Khanh.
Có thể vừa tắm xong nên đôi mắt Lam Nhiễm hơi ửng hồng nhìn rất mị hoặc, mắt cá chân nhỏ nhắn trắng nõn dưới váy.
Đôi mắt Dung Khanh lập tức ngừng ở mắt cá chân của Lam Nhiễm.
Chàng thầm nghĩ: "Thì ra mắt cá chân của nữ tử lại đẹp như vậy."
Lam Nhiễm ngước mắt nhìn Dung Khanh.
Nàng đặt khuỷu tay lên người, nghiêng mình ngó Dung Khanh:
- Không biết điện hạ đến chỗ này của Lam Nhiễm là vì chuyện chi?
Tai Dung Khanh ửng hồng: "Mình đang tràn đầy khí thế muốn tỏ rõ tâm ý cơ mà.
Sao bây giờ lại nói không nên lời rồi? Mình đường đường là hoàng tử một nước.
Người yêu mình đếm không hết.
Mình sẽ không thành thật mà bày tỏ với Lam Nhiễm đâu."
Lam Nhiễm nhớ tới người nào đó giấu giếm bản thân nhiều chuyện thì trong lòng nổi lên ý xấu.
Nàng nghĩ tới phim truyền hình cổ đại có nam chính luôn giữ phép tắc.
Lam Nhiễm nhẹ nhàng đứng dậy.
Vì nàng mới tắm gội xong nên trên người có nhàn nhạt dược hương.
Dung Khanh ngửi được mùi hương trên người Lam Nhiễm thì đột nhiên ngừng thở.
Chàng nhìn Lam Nhiễm băng cơ ngọc cốt trước mắt như hoa tuyết vừa chớm nở, như giữa vườn hoa đào xuất hiện một người có dung mạo thiên tiên.
Tâm Dung Khanh rối loạn.
Dung Khanh cứ thế mà nhìn Lam Nhiễm: "Người này, sao có thể lại đẹp như vậy chứ?"
Dung Khanh nhìn Lam Nhiễm cách mình ngày càng gần.
Mặt mày nàng như họa, tràn ngập dịu dàng, quyến luyến, nhu tình.
Dung Khanh cứng đờ, nhớ tới cuốn sách trước kia chàng từng xem: "Nữ quân chớ có phụ lòng ta."
"Đêm nay mình cùng với Nhiễm Nhiễm cũng giống với cái kia sao?"
Dung Khanh đứng yên nhắm mắt lại.
Nhưng lâu rồi mà không thấy Lam Nhiễm có động tĩnh gì thì chàng lại mở to mắt ra.
Chàng thấy Lam Nhiễm mỉm cười nhìn mình.
Nàng cầm khăn tay lau mũi cho chàng.
Lúc này, trên chiếc khăn trắng đã có vết máu loang lổ.
Dung Khanh nghĩ trong lòng: "Vừa rồi mình đã làm gì vậy?"
Khóe miệng Lam Nhiễm nhẹ cong lên, tâm trạng nàng rất tốt.
Giọng nói dễ nghe truyền vào tai Dung Khanh:
- Điện hạ, sao lại ngây ngẩn cả người vậy? Gần đây, thời tiết oi bức, điện hạ phải cẩn thận hỏa khí.
Dung Khanh đỏ mặt lên, hận không thể đào một cái hầm mà chui vào.
Lam Nhiễm cảm thấy vẫn không đủ, cười khẽ ra tiếng:
- Điện hạ, chẳng lẽ vừa rồi ngươi nghĩ là Lam Nhiễm sẽ đối với ngươi làm ra chuyện gì sao?
Dung Khanh run run bả vai vì bị người chọc thủng tâm tư nhỏ.
"Chẳng lẽ tâm tư nhỏ xấu xa của mình thật sự bị Nhiễm Nhiễm phát hiện rồi.
Không được, mình nhất định phải cắn răng không nhận mới được."
- Điện hạ sợ hãi như vậy làm chi? Chẳng lẽ điện hạ thích ta sao?
Dung Khanh không thể tin tưởng nâng mắt nhìn Lam Nhiễm.
Trong mắt nàng có hình ảnh nho nhỏ của chàng phản chiếu.
Dung Khanh lắp bắp nói:
- Ai..
ai thích ngươi chứ? Ta là thích mặt của ngươi.
Đúng, là mặt của ngươi.
Dung Khanh nhìn thoáng qua Lam Nhiễm.
Chàng hít vào mấy hơi liền: "Không thể để Nhiễm Nhiễm thấy được mình thích nàng.
Nếu không thì thật là mất mặt."
"Phụ hậu thường nói, bên ngoài nữ tử không chỗ nào trói buộc.
Nam tử phải lễ phép mà đi.
Mình có thân phận hoàng tử nên từ nhỏ không bị lễ giáo trói chặt.
Nam tử thổ lộ tâm ý rất dễ bị người xem nhẹ.
Mình phải tìm đúng thời cơ khiến cho Nhiễm Nhiễm thổ lộ với mình mới được.
Nhưng phải làm sao mới có thể làm cho đối phương mở miệng trước đây?"
Sắc mặt Lam Nhiễm hơi trầm xuống, tay nàng cầm khăn nhẹ nhàng lau vết máu trên mũi Dung Khanh.
Giọng nói nàng réo rắt:
- Giờ đã không còn sớm, nếu điện hạ không có việc gì thì mời phòng về nghỉ ngơi.
Dung Khanh ngơ ngác bị nàng đẩy ra ngoài cửa.
Tay chàng nắm chặt khăn: "Ban nãy có phải là mình đã lừa gạt Lam Nhiễm rồi không? Hẳn là lừa dối rồi."
Lam Nhiễm xoa xoa giữa mày.
Nàng bất đắc dĩ nhìn ngọc bội trên bàn.
Tuy nàng biết Dung Khanh có tính trẻ con nhưng nàng không ngờ rằng Dung Khanh thích vậy mà là mặt của mình.
Lam Nhiễm giơ tay sờ mặt của mình.
Từ khi đi vào dị thế, nàng đối với dung mạo này là hoàn toàn không để ý đến.
Nhưng bấy giờ, nàng đột nhiên cảm thấy may mắn khi mình sinh ra xinh đẹp.
Lam Nhiễm nói với bản thân: "Không cần gấp, Dung Khanh cũng mới mười sáu tuổi.
Còn mình thì đã hai đời làm người.
Phải từ từ, nếu không sẽ dọa Dung Khanh chạy mất."
Lam Nhiễm ngồi trên ghế, giơ tay cầm ngọc bội.
Nàng nhớ tới bộ dáng Dung Khanh ngốc ngốc thì nhẹ nhàng cười: "Thật sự chỉ là hũ nút."
Dung Khanh choáng váng, mặt mày ửng hồng về phòng.
Chàng nằm trên giường mà trong đầu toàn là hình ảnh Lam Nhiễm ướt sũng, mặt mày như tiên, ánh mắt như thần.
Dung Khanh cảm thấy người như thiêu như đốt.
Chàng giơ tay sờ mặt mình, không kìm được mà đỏ bừng si ngốc, cười ngây ngô.
Dung Khanh ngồi dậy, mặt mày trắng bệch: "Mình đang làm cái gì vậy? Nhìn lén Lam Nhiễm tắm rửa, lại còn chảy máu mũi.
Thể diện của nam tử đều vứt cả rồi."
"Xong rồi, bây giờ Nhiễm Nhiễm chắc là xem mình là một nam tử tùy tiện rồi.
Nữ tử không thích nhất chính là nam tử tùy tiện, chủ động.
Làm sao mới phải đây? Hôm nay thế là mất hết thể diện."
"Thời gian này mình vẫn là không nên ở trước mặt Lam Nhiễm.
Chờ khi Lam Nhiễm quên mọi chuyện sạch sẽ thì mình sẽ lấy bộ dáng hoàn mỹ nhất xuất hiện.
Ừm, mệt quá.
Ngủ thôi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...