Nữ Tôn Chi Sủng Phu

Tác giả: Bổ Hứa Hồ Lai

Nguồn convert: Athanh (WIKIDICH)

Editor: YUMIAO

- ----------------------

Tôn thị đứng ở cửa tiễn Lý Băng Nhân ra ngoài, đang chuẩn bị xoay người đi vào nhà thì thấy Ngụy Liên đã dắt nhi tử trở về.

Ngụy Lạc 4 tuổi đúng là đang ở độ tuổi hoạt bát hiếu động, nhìn thấy cha lập tức buông tay mẫu thân ra chạy qua, dang tay ôm chặt chân Tôn thị, ngửa đầu ngọt ngào kêu một tiếng, "Cha."

Tôn thị cười rũ mắt nhìn hắn, tùy ý hỏi vài câu buổi chiều hắn chơi thế nào.

Ngụy Lạc hỏi gì đáp nấy, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn ngập chỉ thiếu viết hai chữ vui mừng.

Ngụy Liên nhìn hai cha con trước mặt, lại nhìn phương hướng Lý Băng Nhân rời đi, do dự chớp mắt một cái, mới hỏi nói: "Vừa rồi ai đến vậy?"

Tôn thị cầm khăn lông ướt khom lưng lau tay cho Ngụy Lạc, nghe vậy động tác cũng không hề dừng, đầu cũng không ngẩng lên, "Lý Băng Nhân thôn cách vách. A Mẫn năm nay cũng đã mười bảy rồi, ta nhờ Lý Băng Nhân đến làm mai cho nàng."

Ngụy Liên nghe vậy cau mày, trong giọng nói rất có vài phần không tán đồng, "A Mẫn hiện tại phải lấy học hành làm trọng."

Tôn thị không quan tâm nàng, chỉ cúi đầu lau sạch hai bàn tay nhỏ của Ngụy Lạc, đứng dậy sờ sờ nhi tử đang ngẩng đầu, nói: "Đi làm bài tập của hôm nay đi, buổi tối nương con sẽ kiểm tra."

Ngụy Lạc nhìn mẫu thân trầm mặc ở kế bên, lại nhìn qua nụ cười ôn nhu nhàn nhạt của cha, chớp chớp hai mắt, ngoan ngoãn "Vâng" một tiếng, xoay người vào buồng trong.

Chờ sau khi bóng dáng nhỏ của nhi tử biến mất, Tôn thị mới nói: "Đọc sách thì không thể thành thân sao? Chẳng lẽ A Mẫn thi không đậu Trạng Nguyên thì đời này sẽ không cưới phu?"

Thấy Ngụy Liên không nói chuyện, Tôn thị đem khăn lông vắt lên thành chậu rửa mặt, nói tiếp: "Nàng nhìn mấy người cùng tuổi A Mẫn trong thôn đi, hài tử cũng đã có hết rồi. Chúng ta lại không phải nhà có tiền gì, nếu A Mẫn lại kéo dài, chờ tuổi tác lớn, càng cưới không được phu lang."


Biết Tôn thị nói có lý, Ngụy Liên mím môi, thỏa hiệp ngồi xuống bàn bên cạnh, hỏi hắn, "Chàng nói là công tử nhà ai? Là tiểu nhi tử Trần gia sao?"

Nhắc tới Trần gia, Tôn thị không biết nhớ tới cái gì, hừ lạnh một tiếng, "Không phải, cha người ta mắt cao hơn đỉnh đầu, làm sao nỡ bỏ nhi tử gả đến nhà ta được."

Bộ dáng Ngụy Mẫn lớn lên rất đẹp, lại là người hàng năm đọc sách, trên người dính mùi giấy mực, người chỉ cần đứng ở đó, dù có nói nàng là quý nhân trong thành cũng không ai nghi ngờ.

Đúng là như thế, chẳng sợ Ngụy Mẫn là một tú tài nghèo, cũng có người chỉ cần nhìn thấy gương mặt kia đã muốn gả cho nàng, Trần gia tiểu nhi tử chính là một người trong số đó.

Trong sách có từ đọc là tú sắc khả xan, nhưng cuộc sống củi gạo dầu muối, chỉ nhìn mặt thì sẽ ăn không đủ no.

Trần gia không tỏ ra ngoài mặt, trong lòng thì vẫn là ghét bỏ Ngụy gia nghèo, cảm thấy nhi tử gả qua đó khẳng định phải chịu khổ, đến lúc đó còn phải dựa nhà mẹ đẻ tới tiếp tế.

Nghĩ như vậy, Trần gia càng không muốn gả tiểu nhi tử cho Ngụy Mẫn.

Vì chấm dứt tình cảm của nhi tử, khi phu lang Trần gia cùng Tôn thị nói chuyện phiếm, cố ý vô tình nói tương lai khi nhi tử gả thê chủ, không nói đến nhiều tiền, nhưng khẳng định không thể là một tên mọt sách chỉ biết đọc sách không biết kiếm tiền nuôi gia đình.

Tôn thị không phải là người có thể nhịn, nghe Trần thị phu lang nói như vậy, không chút khách khí liền mạnh bạo đáp lại.

Hai người hiện tại gặp mặt thì một câu cũng không nói, nhìn nhau là ghét, Tôn thị sao có thể kết thân với Trần gia.

Chuyện này Ngụy Liên thật ra không hiểu lắm, nhưng khi thấy Tôn thị nhắc tới Trần gia thì khịt mũi tức giận, thì biết khẳng định không phải tiểu nhi tử Trần gia.

"Đó là công tử nhà ai?"

Tôn thị thấy nàng lại hỏi thêm một lần, ánh mắt lóe lên, mơ hồ nói: "Là ở thôn cách vách, bộ dáng thanh tú đẹp người lại ôn nhu hiền huệ, ta thấy nam tử như vậy vừa vặn xứng với A Mẫn."

Tôn thị đem chuyện A Nguyễn nhất nhất nói cho Ngụy Liên nghe, một số chuyện có hơi mơ hồ, thậm chí còn không nhắc đến chuyện A Nguyễn là một người câm.

Chỉ là nói nhà đó không thích nhi tử này, muốn dọn vào trong huyện sống, liền vội vã đem nhi tử nhặt được này gả ra ngoài.


Ngụy Liên sau khi nghe xong hết thì cảm thấy có chuyện gì đó, có chút không yên tâm, nhưng từ miệng Tôn thị lại không thấy được tật xấu nào, liền nói: "Nếu muốn kết thành thông gia, hai chúng ta đến Trương gia xem thử đi?"

Tôn thị thấy nàng dễ dàng bỏ qua, thở dài nhẹ nhõm một hơi, gật đầu nói: "Đây là đương nhiên."

Ngụy Mẫn cha mẹ qua đời nhiều năm, hắn và Ngụy Liên cũng xem như trưởng bối của Ngụy Mẫn, việc thành thân tất nhiên phải qua tay hai người.

Người nhà bình thường thành thân, vốn nên là cha mẹ nhà trai tới nhà gái xem, nhưng Trương gia căn bản không coi trọng nhi tử này, cũng không để bụng sau khi hắn gả qua nhà người ta sẽ như thế nào, hiện giờ biến thành Ngụy Liên cùng Tôn thị đến Trương gia.

Cùng ngày Ngụy Liên viết một phong thư, ngày thứ hai nhờ người đi vào trong huyện mang cho Ngụy Mẫn đang ở trong huyện đọc sách, gọi nàng trở về.

Ngụy Mẫn sau khi xem qua thư của Ngụy Liên thật ra cũng sửng sốt một chút, khi nàng nhận được thư còn tưởng rằng trong nhà có việc gấp, thì ra là muốn cưới phu cho nàng, muốn nàng trở về xem thử.

Tuy nói bản thân mình cũng tới tuổi nên cưới phu rồi, nhưng tình huống trong nhà Ngụy Mẫn cũng biết, làm gì có tiền cưới phu.

Phu lang biết nóng biết lạnh thơm tho mềm mại, trong đêm khuya tĩnh lặng Ngụy Mẫn cũng không phải chưa từng nghĩ tới, chỉ là ý niệm mới vừa bật dậy, nàng đã chặt đứt, đem tâm tư đặt vào quyển sách trong tay.

Nhưng hôm nay nghe đại tỷ nói tỷ phu làm mai cho nàng, Ngụy Mẫn vốn dĩ miễn cưỡng duy trì tâm tình bình tĩnh, giống như mặt hồ bị gió thổi qua, tạo nên tầng tầng gợn sóng.

Trong tay tuy rằng còn cầm thư, nhưng tầm mắt Ngụy Mẫn lại không dừng ở bên trên mặt giấy. Trong lòng ngăn không được nghĩ, phu lang chưa qua cửa này, sẽ có hình dáng thế nào đây?

Thư viện Ngụy Mẫn ở gọi là thư viện Lạc Vũ, trong thư viện các học sinh bốn người ở một phòng.

Lúc này trừ bỏ Ngụy Mẫn ở bên ngoài, còn lại ba người đều đang đọc sách, hai người ngồi ghế trên đầu giường, một người ngồi đối diện Ngụy Mẫn.

Ngẩng đầu thoáng nhìn Ngụy Mẫn cầm thư sững sờ, người cùng trường ở đối diện nàng dùng tay chạm chạm nàng, hạ giọng nhướng mày hỏi nàng, "Có chuyện gì tốt à? Sao lại làm ngươi sững sờ thế."

Lời này của nàng lời này hỏi ra, Ngụy Mẫn liền hoàn hồn, đồng thời thoáng nhìn hai người vốn dĩ ngồi ghế trên đầu giường đọc sách kia, tuy không quay đầu lại, nhưng lỗ tai đều đã dựng lên hết rồi.


Khóe miệng Ngụy Mẫn cố nén ý cười, đem thư gấp mấy lượt rồi cất vào trong lòng ngực, đứng dậy đi ra cửa trước rồi để lại cho nàng hai chữ, "Chuyện tốt."

Mấy người tới cùng trường kia hứng thú, muốn giữ chặt Ngụy Mẫn hỏi một chút là chuyện tốt gì, nhưng Ngụy Mẫn chưa cho nàng cơ hội đã nhấc chân đi ra ngoài.

Ngụy Mẫn biết mấy người trong phòng đối với thành tích tốt của nàng trong lòng hoặc nhiều hoặc ít đều có chút khúc mắc ghen ghét, bên ngoài mặt không thể hiện, nhưng trong lòng vẫn luôn âm thầm so bì. Nếu nàng không buông sách nghỉ ngơi, ba người bọn họ mặc kệ bao lâu cũng sẽ không chịu đi ngủ trước.

Hiện giờ thấy trên mặt nàng lộ ra ý cười, lại nghe nàng nói là chuyện tốt, kia ba người chỉ sợ đến sách cũng không đọc nổi, chính mình vừa đi, nhất định sẽ suy đoán là chuyện tốt gì.

Ngụy Mẫn không có hứng thú đem chuyện của mình nói cho bọn họ nghe, sau khi nhấc chân ra khỏi cửa, liền trực tiếp đi đến nhà của nhóm phu tử ở.

Nhóm phu tử khác với học sinh, các nàng người một cái nhà nhỏ, có thể dẫn người nhà đến ở cùng.

Ngụy Mẫn phải về nhà, tất nhiên phải đến tìm phu tử xin nghỉ.

Vệ phu tử năm nay 40 tuổi, dưới gối chỉ có một tử, năm trước mới vừa gả thê, hiện giờ phu lang hai người ở trong tiểu viện. Ngày thường không có việc gì nàng thích chơi chút hoa cỏ, cho nên mới vừa vào cửa, Ngụy Mẫn đã thấy nàng đang đào đất cho một cái chậu hoa rỗng.

"Phu tử." Ngụy Mẫn giơ tay gõ gõ cửa.

Vệ phu tử ngẩng đầu thấy người tới là nàng, động tác tay vẫn chưa dừng, cười nói: "Chậu đất này của ta múc thêm chút nữa là xong rồi, ngươi cứ ngồi trên ghế tre chờ ta một lát."

Vệ phu tử rất thích đứa nhỏ Ngụy Mẫn này, đã từng nghĩ tới đem nhi tử hứa gả cho nàng, chẳng qua bị phu lang ngăn cản, nhưng chuyện này vẫn như cũ không ảnh hưởng đến việc nàng xem trọng Ngụy Mẫn.

Ngụy Mẫn hôm nay không phải tới thỉnh giáo học vấn, cho nên không ngồi ở một bên chờ Vệ phu tử làm xong, mà nói thẳng ra mục đích đến, "Phu tử, ta muốn xin ngài cho nghỉ năm ngày."

Vệ phu tử nghe vậy mày không khỏi nhíu lại, trong tay cũng không vội làm nữa, mà là thẳng lưng dậy, quan tâm nhìn về phía Ngụy Mẫn, lo lắng hỏi: "Trong nhà xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Ngụy Mẫn chăm chỉ hiếu học, nếu không phải trong nhà xảy ra chuyện, nàng ngàn vạn sẽ không xin nghỉ nhiều ngày như thế.

Ngụy Mẫn lắc đầu, "Là trong nhà cho muốn cưới phu lang cho con, gọi con quay về." Dù sao thì tuổi tác còn nhỏ, Ngụy Mẫn ở trước mặt trưởng bối quan tâm mình nhắc tới việc này, da mặt vẫn là có chút mỏng.

Vệ phu tử thấy nàng đỏ lỗ tai, không khỏi cười, vỗ vỗ đất trên tay mình, nói: "Đây là chuyện tốt, chuyện tốt, tất nhiên là sẽ cho ngươi về."

Kêu Ngụy Mẫn trước chờ một chút, bản thân trở về phòng, không lâu sau lại đi ra, chỉ là trên tay cầm theo một cái rổ, mặt trên còn có một miếng vải đỏ, mơ hồ có thể nhìn ra bên trong là trứng gà.


"Phu tử cũng không có thứ gì khác có thể cho ngươi, sư huynh ngươi mấy ngày trước vừa trở về thăm ta, tặng hai rổ trứng gà, hôm nay cho ngươi một rổ, xem như tâm ý của người thầy đi, ngươi cũng đừng chê ít."

Vệ phu tử nói xong, đem trứng gà đẩy vào tay Ngụy Mẫn.

Thứ này Ngụy Mẫn tất nhiên không thể nhận.

Vệ phu tử thấy nàng khách khí với mình, mặt hơi trầm xuống, cuối cùng Ngụy Mẫn không còn cách nào, đành nhận lấy trứng gà. Rũ mắt nhìn rổ trứng nặng trĩu trong tay, nửa ngày sau cũng không nói được lời nào.

Trứng gà này đối với Ngụy Mẫn mà nói, tuy không phải thứ hiếm lạ gì, nhưng ngày thường cũng không thể ăn thường xuyên.

Nếu là ở trong nhà, có trứng gà tất nhiên sẽ phải nhường cho Ngụy Lạc còn nhỏ ăn trước. Nếu là ở trong thư viện, nàng càng không nỡ thêm tiền ăn trứng gà.

Vệ phu tử biết Ngụy Mẫn này không phải là người có một cái miệng linh hoạt, nếu đổi lại người khác nhận được đồ, không chừng sẽ bảo đảm với nàng. Sau này có tiền đồ, nhất định sẽ không quên nàng.

Vệ phu tử đã sớm phiền chán nghe những lời hay kia, chẳng sợ Ngụy Mẫn không nói câu nào, nàng cũng biết đứa nhỏ này không phải là người không có lương tâm.

"Trở về đi." Vệ phu tử giơ tay vỗ vỗ Ngụy Mẫn cánh tay, cố ý xụ mặt nói: "Phu lang ôn hương nhuyễn ngọc tất nhiên rất mê hoặc, nhưng ngươi tuyệt đối đừng bị sa vào cái tổ ấm kia xao nhãng học hành, chờ ngươi trở về, nếu bị ta phát hiện học vấn của ngươi thụt lùi, xem ta có đánh gãy chân của ngươi không."

Nàng mỗi lần nói đều nói như vậy, nhưng Ngụy Mẫn trước nay chưa cho nàng cơ hội cầm lấy thước.

Ngụy Mẫn cầm rổ, về viện tùy ý thu dọn vài món đồ, tắm rửa thay quần áo.

Từ trong huyện đến thôn, đường đi cũng khoảng một canh giờ, Ngụy Mẫn không ở trong thư viện ăn cơm trưa, mà là trực tiếp quay về.

Ngụy Liên biết muội muội hôm nay sẽ trở về, dặn Tôn thị để lại cơm cho nàng.

Về đến nhà, Ngụy Mẫn một bên ăn cơm, một bên nghe Tôn thị nói phu lang chưa qua cửa kia là bộ dáng như thế nào. Chỉ vừa nghe, đã ăn được nhiều thêm một chén cơm.

______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ngụy Mẫn: Càng nghe càng đói, muốn ăn ⊙▽⊙


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận