Nữ Tiếp Viên Hàng Không Xuyên Không Thành Tiểu Phú Bà

Mã thị nghe Diệp Huyên đòi 2 mẫu ruộng cạn liền dậm chân, nào còn có thể giả trang hiền lương thục đức được nữa, chỉ biết nhảy đổng lên mắng chửi: "Ngươi là cái đồ tiện nhân bạc nghĩa còn bị bệnh điên khùng. Cha ngươi để lại 20 lượng, thì chúng ta trả lại 20 lượng, ở đâu ra 2 mẫu ruộng cạn chứ?"
"Ta nhớ là khi ngoại tổ phụ còn sống, có nhắc đến dùng 20 lượng bạc của cha ta mua 2 mẫu ruộng cạn cho tỷ đệ ta làm của. Nhưng không hiểu sao, khế ước hai mẫu ruộng cạn ngoại tổ phụ mua lại viết tên đệ đệ Mã đại của ngươi nha. Ngoại tổ phụ mất rồi, cả Lí gia cũng không truy cứu, đúng là thật khó hiểu. Có ai ở đây thông minh, giải thích dùm cho Diệp Huyên được không?" Diệp Huyên khinh miệt nói.
"Có gì khó hiểu đâu, là có người muốn chiếm riêng hai mẫu ruộng của Diệp gia. Cho nên, sẵn có trượng phu làm ở nha môn, sửa tên trên khế ước là chuyện dễ như trở bàn tay". Tiểu La thị liếc mắt nói.
"La Mễ, ngươi có thể ăn bậy nhưng lời nói không thể nói bậy. Dám vu khống trượng phu của ta chiếm đất, ta quyết không bỏ qua cho ngươi". Hứa thị gầm lên mắng chửi.
"Ai sợ ai. Ba năm trước, các ngươi muốn nở mày nở mặt với thiên hạ liền dỡ nhà tranh xây nhà ngói, phải đến họ hàng vay bạc, ngay cả nhà thím ta, các ngươi cũng đến vay 3 lượng. Các ngươi lúc đó túng tiền đến như vậy thì làm gì còn bạc mua ruộng chứ? Cứ cho là các ngươi có bạc mua ruộng đi, nhưng 3 lượng bạc của thím ta đến nay các ngươi chưa trả. Diếm riêng 20 lượng bạc tậu ruộng, lại không chịu trả nợ cho người khác, các ngươi ăn ở cũng có đức a". Tiểu La thị thâm ý nói.
"Ta cũng không thiếu nợ ngươi. Ngươi câm miệng lại cho ta". Hứa thị thẹn quá hóa giận nói.
"Không nhắc thì ta cũng quên. Đúng là thúc phụ ta bán hai mẫu ruộng cạn cho Lí lão thì ta có nghe Lí lão nói mua cho ngoại tôn. Ta thấy ba năm qua tiểu Huyên trồng trọt trên hai mẫu đất kia nên cũng nghĩ đất của nàng ấy thì nàng ấy canh tác là chuyện bình thường. Không nghĩ còn có chuyện lắc léo ở đây. Thúc phụ ta sang làng bên uống rượu mừng rồi. Nếu cần thì ta sẵn sàng mời thúc phụ về làm chứng rõ ràng". Một nam thôn dân nói.
Mã đại cùng Mã đại mụ bắt đầu lo lắng.
Cao thị cũng phi thường lo lắng, chuyện này nếu phanh phui ra thì e là "chuyện kia" mọi người đều biết nên đành cắn răng nói: "Hai mẫu ruộng cạn kia chúng ta không biết. Nếu ngươi muốn bạc như vậy, chúng ta dứt khoát trả 74 lượng cho ngươi. Sau đó đường ai nấy đi".
"Nương, ngươi sao đáp ứng ả chứ. Cha là do tỷ đệ ả khắc chết đó, nương quên rồi sao?" Lí Xảo Nhi nóng nảy nói.
"Đúng, hai đứa song sinh kia đúng là sao chổi, đại tỷ vì sinh chúng liền chết, tỷ phu nuôi bọn hắn lao lực đến chết, rước chúng về nhà thì chúng khắc cha chết, làm hại Hổ tử còn nhỏ đã mất nội tổ phụ. Tỷ đệ các ngươi là lũ quỷ ghê tởm, xui xẻo hại người". Trời ơi, 74 lượng đó, Mã thị không thể không gào thét nói.
Diệp Hiên, Diệp Huân nghe xong liền đỏ mắt khóc, hai đứa không phải lần đầu nghe bị mắng là sao chổi. Hầu như, mỗi ngày khi còn ở Lí gia đều bị Lí Xảo Nhi cùng Mã thị đay nghiến mắng chửi là khắc tinh, hại chết cha nương, hại chết ông ngoại.
"Bảo bối, không liên quan tới các đệ, nên không có việc gì phải khóc. Nương lớn tuổi sinh các đệ cộng thêm ở cử không tốt nên mới mất. Còn cha thì quá thương nương, không muốn nương cô đơn nên đi tìm nương trước thôi. Riêng ngoại tổ phụ mất là vì bị họ hại tức chết, không phải do bảo bối khắc chết đâu". Diệp Huyên ôm hai đệ đệ, an ủi dỗ dành nói.
"Tiện nhân ngươi còn dám chối, đổ lỗi cho chúng ta sao? Là do ngươi cùng hai đứa tiểu quỷ này khắc chết cha ta". Lí Xảo Nhi bất chấp hình tượng hét lên.
Diệp Huyên cười nhạt, chậm rãi nói: "Tuy lúc đó ta chỉ 12 tuổi, nhưng đủ hiểu cái gì là tình người, cái gì lòng lang dạ sói rồi. Tam ca Lí Mạnh ngươi mượn danh muốn nuôi dưỡng tỷ đệ chúng ta để hòng chiếm 20 lượng bạc nhưng ngoại tổ phụ không chịu. Hắn cũng không có ý định từ bỏ, thay tên đổi họ khế đất, biến hai mẫu ruộng ngoại phụ mua cho chúng ta thành của các ngươi. Biết được chuyện đó nên ngoại tổ phụ ôm hận mà chết. Còn ta thân cô thế cô, đành nhẫn nhịn Lí gia các ngươi 3 năm, đợi đủ tuổi lập môn hộ, tìm một vùng trời bình yên an cư cùng đệ đệ ".
Thật ra thực hư chuyện này như thế nào Diệp Huyên cũng không rõ ràng lắm.Diệp Huyên chỉ dựa theo một chút trí nhớ ít ỏi lúc "Diệp Huyên" lúc 12 tuổi, xâu chuỗi lại những sự kiện, nàng nghi ngờ Lí lão là bị Lí Mạnh làm tức chết. Từ đó nàng từ 1 suy 10, nói ra suy luận của mình.
Lí Mạnh run rẩy trong lòng, hắn đúng là thay đổi tên khế ước. Biến 2 mẫu ruộng cạn thành của riêng hắn. Nhưng sợ có người đàm tiếu hắn hám lợi nên tạm thời để "em vợ" Mã đại đứng tên.
"Diệp Huyên, ngươi hận chúng ta, ta cũng chẳng có gì để nói nhưng ngươi ngụy biện vu khống, hãm hại thanh danh ta. Ta quyết không nhẫn nhịn. Thôn trưởng, ngươi nên phân xử cho chúng ta". Lí Mạnh hùng hồn nói.
"Diệp Huyên, chúng ta ở đây là phân xử vụ việc con tách ra khỏi Lí gia. Còn việc liên quan đến Lí lão thì chỉ mỗi lời nói của con thôi không đủ bằng chứng, chúng ta không thể phân xử cho con được". Lí Thành thôn trưởng nói.
"Tiểu Huyên, ngoại tổ phụ con đã mất lâu rồi, chớ phiền nhiễu vong linh của người đã khuất. Hai mẫu ruộng cạn cùng 54 lượng, nhị cữu đền cho con là được. Mọi chuyện dừng ở lại đây hết đi con". Lí nhị gia Lí Bách rầu rĩ nói. Hắn là con trai trưởng Lí gia nhưng ở rể nhà người ta, đã làm cha hắn xẩu hổ lắm rồi, hắn không muốn cha đã mất vẫn bị phiền nhiễu.
Lí Tùng lại nghĩ khác hắn. Hắn là con riêng của Cao thị nhưng hắn thương Lí lão không khác gì cha ruột, nên hắn không thể để Lí lão chết có điều gì khuất tất.
"Tiểu Huyên, lúc đó ta cùng thẩm con ở ngoài đồng, không rõ chuyện gì lắm, con nói rõ ràng cho đại cữu biết đi. Cha ta sao lại mất a?" Lí Tùng lau nước mắt nói.
"Lí Tùng, ngươi bớt sàm ngôn đi. Ngươi muốn cha chết rồi không được yên sao?" Lí Mạnh nóng nảy nói.
"Cha, lúc nội tổ phụ mất, con chỉ có 6 tuổi bằng tiểu Hiên bây giờ, con đang bếp phụ Huyên tỷ chụm củi nấu cơm, thì nghe nội tổ phụ trong phòng tam thúc lớn tiếng nói cái gì đó súc sinh. Sau đó tam thúc chạy ra ngoài lớn tiếng hô cứu người, rồi bắt Huyên tỷ cùng con đi mời Lí đại phu. Nhưng lúc đại phu tới thì nội tổ phụ đã đi rồi. Cả nhà khóc hết nước mắt, rồi đổ lỗi cho tiểu Hiên, tiểu Huân khắc chết nội tổ phụ. Con khi đó còn nhỏ, không hiểu chuyện nên cũng rất hận hai đệ ấy nhưng sau khi bị cha rầy la, dạy dỗ thì con không như vậy nữa". Lí Khang mắt đỏ hoe nói.
"Ngươi cũng biết nói ngươi khi đó còn nhỏ, nên lời ngươi nói không đáng tin. Đại ca, ngươi nói đi, rốt cuộc tiện nhân kia hứa hẹn cho nhà các ngươi bao nhiêu bạc, mà các ngươi không nghĩ cho nương, cho chúng ta, chỉ biết cùng người ngoài khi dễ người nhà chứ?" Lí Xảo Nhi khóc lóc nói.
"Thôi thôi, chuyện đến đây chấm dứt, ta đưa bạc cho các ngươi, từ đây Lí gia cùng Diệp gia nước sông không phạm nước giếng". Cao thị tay chân run rẫy mệt mỏi nói.
"Chuyện này làm sao có thể kết thúc được? Ngươi là bình thê của Lí đệ, biết trượng phu mình chết không nhắm mắt, sao lại tùy tiện bỏ qua nguyên nhân được chứ?" Lí thôn trưởng tiền nhiệm nói.
Họp thôn đương nhiên không thể vắng mặt nhiều lão tiền bối kỳ cựu trong Lí gia thôn được, đặc biệt là thôn trưởng tiền nhiệm. Những vị này, từ nãy giờ đều im lặng, nhường mọi việc cho lớp trẻ cùng thôn trưởng giải quyết nhưng khi nghe đến việc có liên quan đến cái chết của Lí lão gia tử, biểu đệ của mình thì không thể không lên tiếng.
"A Thành, ngươi làm trưởng thôn càng ngày càng xuống dốc, chuyện tỷ đệ Diệp gia bị hãm hại, xém hủy hoại thanh danh cả thôn, chúng ta coi như do ngươi sơ suất nên không muốn truy cứu, nhưng nếu cái chết của Lí lão không minh bạch, ngươi cứ qua loa bỏ qua như vậy, chức trưởng thôn kiêm tộc trưởng Lí gia ngươi đừng làm nữa". Thôn trưởng tiền nhiệm tức giận nói.
"Lí thúc xin yên tâm, A Thành biết phải làm sao rồi". Lí Thành thôn trưởng chắp tay nói.
Lí Ngọc Yến nghe Lí thôn trưởng muốn truy cứu sâu hơn cái chết của nội tổ phụ, liền cắn răng bấm vào đùi, nước mắt chảy như suối nhưng điềm đạm nói: "Huyên tỷ ngươi hận Lí gia chúng ta cũng được nhưng xin hãy buông tha nội tổ phụ".
Lí Mạnh nghe hảo nữ nhi nói, liền giả vờ thở dài, chắp tay lễ độ nói: "Lí thúc cùng thôn trưởng xin nghe Lí Mạnh nói vài câu. Cục diện ngày hôm nay, Lí Mạnh biết các vị không hài lòng về chúng ta nhưng thê tử ta thật lòng là có ý tốt muốn tỷ đệ tiểu Huyên sống sung sướng hơn nhưng bị kẻ khác lừa gạt. Cũng may có đại tỷ phù hộ, kẻ xấu đã bị bắt. Còn tiểu Huyên trẻ ngươi non dạ bị người khác xúi giục nên mới hận chúng ta. Người chết đã chết, người sống phải sống, xin đừng vì lời nói một phía mà vội phán xét chúng ta. Diệp Huyên muốn rời khỏi Lí gia, chúng ta không cản. Muốn bạc chúng ta đưa. Mong các vị đừng lôi tiên phụ vào chuyện tranh đoạt này".
Hay cho hai phụ tử ngươi Lí Mạnh, chỉ vài câu đã thành công chụp lên đầu Diệp Huyên ta tội bất nhân bất nghĩa bất hiếu cùng tranh đoạt tài sản.
"Tỷ phu nói đúng. Lời nói một phía sao có thể đáng tin. Ta có bạc, ta đương nhiên có quyền mua ruộng. Sao lại vu khống ta ngụy ta khế ước. Muốn tìm người bán đối chứng cũng được, ta làm ăn ngay thẳng, sợ gì tiểu nhân". Mã đại tức giận nói. Tỷ phu Lí Mạnh trước kia đã nói thủ tục cùng người bán hắn đã thu xếp ổn thỏa, nên Mã đại không sợ, mỗi năm tỷ phu còn chia cho hắn 8 lượng bạc đó. Vì vậy, Mã đại hắn tuyệt không nhả 2 mẫu ruộng cạn kia ra.
"Trời đất ơi ngó xuống mà coi. Hiền tế ta một phen nguy hiểm tính mạng, bắt được bọn gian ác, không được khen ngợi thì thôi, chỉ vì có 20 mươi lượng bạc liền hủy hoại thanh danh hắn, vu khống cả nhi tử ta chiếm ruộng. Diệp Huyên ngươi tích đức cho bản thân đi, đừng nghĩ nữ nhi ta sai lầm một lần, ngươi liền như quỷ đói hút máu". Mã đại nương khóc lóc nói.
"Khang ca, ta biết ca rất muốn đến học đường như Hổ tử, nhưng biểu hiện của ngươi học hành lơ là, thường xuyên ngủ gật trong lớp nên tiên sinh tức giận, không cho ca đến nữa. Cha ta cũng đã làm hết sức rồi, là tiên sinh không muốn nhận ngươi làm học trò thôi. Đại cữu, biểu ca xin đừng oán giận cha ta nữa". Lí Ngọc Yến hận chết cha con Lí Tùng, nãy giờ luôn bênh vực tiện nhân Diệp Huyên kia, nên đừng trách ả chỉa mũi giáo về cha con họ.
"Khang ca, Hổ tử không đi học nữa, nhường cho ca đi học đó, ca đừng oán phụ thân nữa nha". Hổ tử thông minh hùa theo Lí Ngọc Yến nói. Thường ngày Hổ tử hắn cũng chả ưa Lí Khang là mấy.
Diệp Huyên nhíu mày nhìn tỷ đệ Lí Ngọc Yến giả dối nói, chúng đây là muốn thôn dân hiểu lầm Lí Tùng vì nhi tử Lí Khang không được đến học đường nên oán hận chống đối Lí Mạnh. Còn Lí Khang cũng vì vậy nên ngụy miệng nói dối hãm hại Lí Mạnh.
Thật độc ác!

"Chậc chậc, Lí Tùng cha con ngươi thật là. Tam đệ ngươi đã hết sức rồi, do nhi tử ngươi không có khiếu học hành thôi. Đừng vì tư thù mà huynh đệ tương tàn chứ". Một thôn dân nói.
"Hắn tuy mang họ Lí nhưng chung quy cũng là người dưng thôi, có lẽ hắn đúng là ném đá giấu tay, xúi giục tiểu Huyên đòi bạc nhà Lí tam, có lẻ sau lưng lại đòi tiểu Huyên chia bạc cho hắn". Một thôn phụ bĩu môi nói nhỏ.
"Tẩu nói có lý a. Nào giờ ta thấy tiểu Huyên nhu nhu nhược nhược, tự nhiên bây giờ cường hãn lên, chắc chắn có người xíu giục bày vẽ đây". Một thôn phụ khác bình luận.
Lí Tùng nghe được, tức giận run hết tay chân.
"Các người không được vu oan cho cha ta. Lời ta nói là sự thật, ta có thể thề". Lí Khang mắt đỏ hoe nói.
"Vậy ngươi có dám thề, ngươi không ghen tị với Hổ tử được đến học đường không?" Lí Ngọc Yến lớn tiếng quát lại. Nhưng khi ả vừa dứt lời thì nghe một tiếng "CHÁT".
Lí Ngọc Yến ngơ ngác ôm một bên mặt đau rát vì bị Diệp Huyên tát. Ả định lên tiếng phản bác thì Diệp Huyên cũng không cho ả cơ hội mở miệng, tát ả thêm một bạt tai nữa.
"Ngươi muốn thề, ta liền thề cho ngươi. Những lời Diệp Huyên ta nói sau đây, nếu nửa câu gian dối, xin chết không toàn thây, đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh". Diệp Huyên vừa tát vừa nói.
"Diệp Huyên, nàng điên rồi, sau lại thề độc như vậy". Mộc Khiết lần đầu lớn tiếng với Diệp Huyên.
"Khiết, ta không thể để đại cữu cùng Khang biểu đệ bị những kẻ súc sinh này vấy bẩn. Không có họ, tỷ đệ ta đã chết đói chết rét lâu rồi. Mà ta không nói dối thì làm sao phải sợ lời thề độc chứ". Diệp Huyên cười trấn an nói.
Diệp Huyên cầm bàn tay đang run rẩy của Lí Tùng, nói: "Đại cữu, tiểu Huyên xin lỗi đại cữu, là tiểu Huyên giận quá mất khôn, sao ta lại hồ đồ, ngu ngốc không nhận người là đại cữu chứ? Người mãi là đại cữu ta kính trọng nhất".
"Con cũng mãi là cháu ngoại gái ta thương nhất". Lí Tùng nghẹn ngào nói.
Sau khi định thần lại, Mã thị thấy hai gò má của nữ nhi bị sưng đỏ lên liền oán hận, vừa hét vừa nhào tới Diệp Huyên quyết ăn thua đủ: "Ngươi tiện nhân dám đánh con ta. Ta liền mạng với ngươi".
Nhưng Mộc Khiết nào để mụ ta có cơ hội hại hôn thê của mình chứ, nên vừa kéo Diệp Huyên ra sau lưng mình vừa nói: "Ai đụng hôn thê ta, đừng trách ta không nương tay lưu tình".
"Sơn tặc, khốn kiếp mau tránh ra". Mã thì xắn tay áo nói.
Mộc Khiết không nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm Mã thị như con rắn nhìn con ếch sắp chết.
"Ta nó Mã thị ngươi đúng là hồ đồ, tiểu Huyên bây giờ đã có hôn phu yêu thương, đâu còn là tiểu cô nương mồ côi để mặc ngươi ức hiếp chứ. Ta nhớ lần trước ngươi cũng đòi sống đòi chết với tiểu Huyên nhưng kết quả thì sao? Mặt đập vào bãi nước tiểu của mình nha, ta chắc ngươi chưa quên chứ?" Tiểu La thị cười cợt nói.
Mã thị nhớ đến lần trước bị Diệp Huyên làm nhục, dúi đầu bà xuống bãi nước tiểu liền gia tăng thêm oán khí: "Tiện nhân kia nói ta đánh đệ đệ ả, ả liền đánh ta, nhục nhã cả nhà ta. Nhưng bây giờ ả đánh nữ nhi ta, ta không thể vì nữ nhi ta đòi công đạo sao? Đây là thiên lý gì?"
"Diệp Huyên, chuyện nào ra chuyện đó, dù nếu là chúng ta có sai với ngươi thì ngươi tuyệt không được ra tay làm tổn thương nữ nhi của ta. Thôn trưởng mong ngươi xét xử công bằng". Lí Mạnh xót nữ nhi bị đánh, oán giận nói.
Lí Ngọc Yến ôm hai bên mặt, khóc lóc nói: "Thôi bỏ đi cha nương, Huyên tỷ đánh con thỏa cơn giận thì cứ để tỷ ấy đánh, còn tình nguyện. Chỉ mong tỷ ấy buông tha cả nhà ta là được".
Lí Ngọc Yến thân thể run rẩy vì khóc, hai bên má đỏ au vì bị tát cùng thêm lời nói nhỏ nhẹ vì đại nghĩa khiến nhiều nam nhân bất bình thay, ngay cả Lí Phong cũng thấy Diệp Huyên quá đáng.
"Diệp Huyên, nàng thật quá đáng. Dù có tức giận đến mấy cũng không thể đánh biểu muội mình tàn nhẫn như vậy được". Lí Phong nhăn mày nói.
"Hừ, tại sao nàng ấy không thể đánh? A Huyên luôn ngay thẳng, phàm gặp ác nhân nàng ấy ra tay trừng trị là thiên kinh địa nghĩa. Các ngươi chờ nghe nàng ấy nói hết rồi hãy mở miệng". Mộc Khiết âm trầm nói.
Diệp Huyên thầm gật đầu khen Mộc Khiết biểu hiện rất tốt, đợi lát về nhất định "thưởng" hắn.
"Thôn trưởng, trước hãy nghe Diệp Huyên nói rõ ràng rồi hãy định tội vẫn không muộn". Ngưu đại nương nói.
"Tiểu Huyên, nếu con không nói rõ nguyên nhân vì sao đánh Ngọc Yến. Thúc không thể không trừng phạt con. Côn pháp Lí gia thôn không phải chỉ để làm trò". Lí Mạnh thôn trưởng nói.
Diệp Huyên gật đầu, nàng dựa vào trí nhớ của "Diệp Huyên" rồi kể lại.
"Thôn trưởng, Lí Ngọc Yến nói tiểu Khang đến học đường ngủ gật trong lớp, quả đúng là có chuyện đó nhưng Diệp Huyên tin rằng tất cả thôn dân Lí gia thôn đều biết hai mươi mẫu ruộng của Lí gia, mười năm qua đều một mình đại cữu cán đán làm. Tiểu Khang thấy cha mình giải nắng dầm sương, đệ ấy chịu không được, liền phụ đại cữu một tay chuyện đồng áng. Lúc tỷ đệ Lí Ngọc Yến ngủ trên giường êm đệm ấm thì tiểu Khang ban đêm phụ cha nương đẩy từng thùng phân đến ruộng. Đệ ấy bón phân đến tờ mờ sáng mới về. Lúc cả nhà Lí Mạnh nhàn nhã ăn sáng với cháo thịt thì cả nhà đại cữu chỉ thể vội vàng húp chén cháo lã, uống bát nước lạnh rồi người đến học đường, người ra ruộng làm tiếp".
Diệp Huyên tiếp tục nói: "Đệ ấy mệt mỏi cả đêm nên không thể tránh khỏi việc ngủ gục trong lớp nhưng bài vở chưa bao giờ trễ nãi. Có lúc còn được tiên sinh khen. Hổ tử nhìn chướng mắt, liền phá tập sách của hắn, sau lưng bày trò chọc tiểu Khang tức giận ẩu đả với hắn. Hại tiên sinh nghĩ tiểu Khang là học trò bất trị, liền không nhận hắn nữa. Lí Mạnh có cầu xin phu tử cho tiểu Khang đến trường hay không thì ta không biết, nhưng có một điều ta biết rất rõ là Cao thị cùng Mã thị đều miệt thị tiểu Khang đi học chỉ tốn thêm bạc, đời đời cứ an phận làm nông dân thô kệch như cha hắn là được".
"Ta cũng là một nông dân thô kệch nhưng làm nông dân thì sao? Mặc dù thường xuyên chân lắm tay bùn nhưng ta chưa từng phân biệt đối xử với tôn tử như Lí gia các ngươi. Đứa cháu nào có chí đi học ta đều làm hết sức cho chúng đến trường". Một lão thôn dân bất bình nói.
"Tiểu Khang cũng muốn đến học đường, cha cũng khuyên đến đi học nhưng tiểu Khang không muốn cha phải tốn thêm bạc, đi làm thuê ruộng cho người khác". Lí Khang khóc nói.
"Tiểu ngu ngốc, miễn con thành tài thì cha có cày thuê, cuốc mướn cũng đáng mà". Lí Tùng vuốt đầu Lí Khang, nghẹn ngào nói.
"Tiểu Khang không muốn cha mệt nữa. Lúc trước còn Huyên tỷ làm phụ ruộng thì cha nương cũng mệt chết rồi, giờ tỷ ấy phân gia, nếu cả con cũng không phụ cha nữa thì đến bao giờ ruộng mới làm xong? Không làm xong thì cả nhà chúng ta sẽ bị tổ mẫu la mắng, con không muốn cha buồn, nương phải khóc đâu?" Lí Khang bật khóc nói.
"Nhi tử ngoan, đừng lo, cha tự biết sức mình mà. Đầu năm sau, con cứ yên tâm đến trường". Lí Tùng trấn an nói.
"Tùng ca ta biết ngươi muốn cho nhi tử học hành nhưng ngươi đừng cậy mạnh, làm 20 mẫu ruộng đã vắt hết sức của ngươi rồi, nếu nhận thêm ruộng làm thuê nữa thì e là ngươi sớm đoàn tụ với Lí lão đó. Đợi ta hỏi thăm xem trong thành có việc gì phù hợp với ngươi không rồi tính". Lí đại thở dài nói.
Thôn dân nghe hai phụ tử Lí Tùng nói chuyện, ai nấy đều thổn thức.
"Trời đất ơi, Lí Tùng sao lại ngu ngốc làm không công như vậy chứ. Lí Mạnh cũng thật quá đáng mà". Mọi người bất đầu xôn xao.
"Ái chà chà cái này thật là lạ nha. Lí gia có 20 mươi mẫu ruộng nước. Tốt xấu gì một năm cũng thu ít nhất 300 lượng. Dư sức đóng học phí chứ, sao Lí đại ca lại phải đi làm ruộng thuê chứ? Khó hiểu a". Tiểu La thị giả vờ như không hiểu nói.
"Rất đơn giản, vì đại cữu không phải là con ruột của ngoại tổ phụ thì cả đời chỉ có thể làm không công trả ân tình cho Lí gia, nếu nhi tử muốn đi học, đại cữu phải tự kiếm bạc. Nói trắng ra, tất cả người Lí gia hiện giờ chưa bao giờ coi đại cữu là người nhà, họ chỉ xem đại cữu là con trâu cày ruộng cho mình mà thôi". Diệp Huyên âm trầm nói.

"Diệp Huyên, con đánh hay lắm. Lí gia hiện giờ ăn mặc, tiêu xài đều là nhờ công lao Lí Tùng, nhưng chúng đối xử với nó thật tệ bạc, ta thấy không vừa mắt lâu rồi. Cũng là chuyện nội bộ gia đình Lí gia, lão già ta không thể chen miệng vào. Hôm nay Lí gia gặp chuyện, lại nhẫn tâm lôi hai phụ tử nó vào thay các ngươi gánh đại họa. Lí gia các ngươi quả là cầm thú không bằng". Một lão trưởng bối trong thôn nói.
"Lúc trước ta nghĩ Lí Mạnh ngươi đổ tú tài làm rạng danh Lí gia, làm Lí đệ nở mày nở mặt với thiên hạ nhưng bây giờ, ta thấy Lí đệ thật vô phước có đám tôn tử vô lương tâm như các ngươi". Thôn trưởng tiền nhiệm tức giận nói.
Lí Mạnh siết chặt tay tức giận, hắn định mở miệng phản bác thì bị Lí Bách chặn lại: "Nếu đệ còn coi ta là nhị ca thì im lặng cho ta. Có chuyện gì về nhà giải quyết, không nên đôi co ở đây".
Lí Mạnh đành nghe theo lời Lí Bách im lặng. Ai kêu nhị ca hắn tuy ở rể nhưng hằng năm đều gởi bạc về cho gia đình, quan trọng là Lí Bách có mối quan hệ sâu xa với quan lại kinh thành, đây là cơ hội cho Lí Mạnh thăng quan tiến chức.
"Chặc chặc, tiểu cô nương Ngọc Yến này tuy đẹp nhưng lòng dạ hẹp hòi, nhỏ nhen, dám vu oan cho đại cữu, biểu ca mình đúng là bất nhân bất nghĩa bất hiếu mà, đáng đánh". Một nam nhân nói.
Lí Ngọc Yến oán hận liếc Diệp Huyên.
"Liếc ta thì làm được gì? Cái này là các ngươi tự làm tự chịu. Ngoại tổ phụ sinh thời thương đại cữu như nhi tử ruột nên lần này ta thay ngoại tổ phụ tát ngươi 2 bạt tay để răn đe ngươi chớ nên ngậm máu phun người, bất nhân bất nghĩa với đại cữu. Lần sau nếu còn giống như cha ngươi khi dễ người quá đáng, ta sẽ khiến ngươi không chốn chung thân. Đây là lần cuối ta nói". Diệp Huyên âm trầm nói.
Lí Ngọc Yến khẽ run.
Lí Phong khẽ tự trách, hắn không nghĩ Lí Ngọc Yến cũng giống như Lí Mạnh vì lợi ích bản thân liền đẩy người khác làm vật hi sinh. Hắn không quên Lí Mạnh ở công đường lần trước vu oan cho Lí Tùng hại Diệp Huyên đâu. Hắn lần này thật nóng vội, chưa nghe rõ đầu đuôi đã oán tránh Diệp Huyên rồi. Phải tìm cơ hội bồi lỗi mới được.
"Cứ coi như con cháu tuổi nhỏ không hiểu chuyện đi nhưng Cao thị sống hơn nửa đời người, sao lại hồ đồ, cùng làm nương sao lại phân biệt đối xử với nhi tử chứ? Nhìn cả nhà tam gia thì mặc y phục lụa là, còn hai cha con đại gia chỉ là vải bố thường, còn có vài miếng chấp vá nữa. Thật là bất công a". Một thôn phụ nói.
"Lí lão quả nhiên sáng suốt, không nâng bà ta lên chính thê. Suốt đời bà ta mãi là bình thê, hằng năm lễ tết phải dập đầu với chính thê nha". Một thôn phụ cợt nhã nói.
Cả đời này Cao thị hận nhất là bị người khác nhắc đến hai chữ bình thê. Bà ta có công sinh cho Lí gia 2 nhi tử giữ hương khói từ đường, vì cái gì lão già kia không nâng bà lên chính thê chứ? Bà hận, bà thật hận!
"Các ngươi im hết cho ta. Diệp Huyên ngươi được lắm. Ngươi hủy hại Lí gia ta. Một xu ta cũng không cho ngươi. Chúng ta về". Cao thị lớn tiếng nói.
"Buồn cười, ta không phải ăn mày nên chẳng cần phải xin xỏ ai điều gì, nhưng các ngươi là nợ ta, nhất định phải trả". Diệp Huyên buồn cười nói.
Nàng quay sang nói với Lí Thành: "Thôn trưởng, Diệp Huyên không phải uy hiếp người nhưng hôm nay ta nhất định phải đòi bằng được 2 mẫu ruộng cạn cùng 54 lượng bạc và Lí gia phải đồng loạt nhận lỗi với hai đệ đệ ta vì đã vu oan hai đệ ấy là khắc tinh khắc chết ngoại tổ phụ. Nếu không, chúng ta gặp nhau ở công đường huyện nha đi. Vì thanh danh thôn, Diệp Huyên đã nhẫn nhịn hết mức rồi".
"Sẵn dịp có thôn trưởng cùng các bá phụ ở đây, Lí Tùng xin các vị làm chứng cho ta được phân gia". Lí Tùng nắm chặt tay nói.
Ngày hôm nay hắn mới nhận ra vì sự ngu hiếu của mình mà làm lỡ cả tiền đồ của nhi tử, ủy khuất cả đời thê tử. Rất may còn kịp, hắn muốn giống như Diệp Huyên nói tìm một vùng trời bình yên che chở cho thê nhi hắn an ổn sống.
"Đại ca, xin hãy bình tĩnh, chúng ta về nhà từ từ rồi nói". Lí Bách vội vàng nói. Sự việc quá mức nghiêm trọng ngoài sức tưởng tượng của hắn.
"Nhị Bách, đừng nhiều lời với đứa nghịch tử này. Hắn muốn phân gia thì tay trắng rời đi. Mặc kệ hắn, chúng ta về". Cao thị cay độc nói.
"Bình thê Lí thị, ngươi đừng quên trước lúc Lí đệ quy tiên có làm một bản chúc thư. Đệ ấy tin tưởng huynh đệ chúng ta nên giao khế đất gia sản cho chúng ta giữ, còn bản chúc thư thì giao cho một lão bằng hữu của đệ ấy giữ. Vị bằng hữu kia chắc cũng sắp đến Lí gia thôn hoàn thành hẹn ước với Lí đệ. Do đó, việc phân chia gia sản của Lí đệ, Lí thị ngươi chưa có tư cách định đoạt đâu". Thôn trưởng tiền nhiệm lạnh lùng nói.
Đừng nói Diệp Huyên, ngay cả Lí Tùng, Lí Bách, Lí Mạnh cùng Lí Xảo Nhi cũng bất ngờ.
Cha để lại chúc thư sao? Tại sao họ lại chưa bao giờ nghe nhắc tới?
"Nương, cha để lại chúc thư thật sao?" Lí Mạnh nhanh miệng hỏi.
"Nếu lời ta nói là giả thì vì cái gì Lí đệ giao khế ước đất đai cho chúng ta giữ mà không giao cho nhi tử các ngươi. Còn chúc thư phải gởi cho người xa thôn giữ, đây chẳng phải phòng hờ trường hợp có đứa nhi tử bất hiếu dùng thủ đoạn làm giả hoặc là hủy chúc thư hay sao?" Thôn trưởng tiền nhiệm nói.
Cao thị choáng váng hết cả đầu, đều bà ta lo sợ đã lộ ra. Chúc thư là việc mà bà ta luôn cố giữ bí mật, không để cho con cái hay người ngoài biết. Lí lão già chết tiệt kia chết vẫn cứng rắn không chịu giao gia sản cho bà, lại giao cho người ngoài canh giữ, đây chẳng phải là tát vào mặt bà sao? Nếu con cháu biết thì bà còn mặt mũi nào sai khiến chúng nữa? Thật đáng hận!
"Hừ, nhị thúc, tam thúc các ngươi đừng quên nếu trong vòng một năm, lão già kia không đem chúc thư đến Lí gia thôn thì các ngươi phải trả khế đất lại cho ta. Gia sản Lí gia đều do ta định đoạt". Cao thị tức giận nói.
"Đó là đương nhiên. A Thành ngươi mau chủ trì công đạo đi. Nếu phía Lí gia không bồi thường chính đáng cho Diệp Huyên, quản chi thanh danh, cứ đại nghĩa diệt thân, giao cho quan trên xử lý cho thỏa đáng đi". Thôn trưởng tiền nhiệm chẳng quan tâm thái độ tục tằng của Cao thị, bình thản nói.
Lí Thành gật đầu, sau đó nhìn Lí Ngọc Yến, nói: "Lí Ngọc Yến hàm ngôn loạn ngữ lăng nhục thúc thúc mình, bị Diệp Huyên thay tổ phụ tát 2 cái coi như đền tội bất hiếu. Phần Diệp Huyên cũng có phần lỗi vì chưa nói rõ ràng đã đánh người, đây là coi thường các tiền bối có mặt tại đây, phải bị phạt. Ta phạt Diệp Huyên quét dọn từ đường 3 ngày".
Vì muốn tích phước cho con cháu cũng như hiếu kính với Lí Nhậm thần tướng nên thôn dân Lí gia thôn hầu như ngày nào cũng đến quét dọn từ đường sạch sẽ. Do đó việc phạt ba ngày quét dọn từ đường thôn, phạt cũng như không phạt. Thành ra Lí Ngọc Yến rất bất bình phán xử của Lí Thành nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.
Xử xong vụ Lí Ngọc Yến, Lí Thành quay sang nói với Cao thị cùng Lí Mạnh: "Chuyện hai mẫu ruộng cạn, đúng là có nhiều nghi vấn, ta thấy không bằng cứ để Diệp Huyên viết cáo trạng lên quan đi. Nếu đúng thì phía Lí Mạnh vừa đền bạc vừa đi tù, ngược lại thì Diệp Huyên mất trắng 20 lượng cùng phạt roi. Ý cả hai thế nào?"
"Xin nghe theo lời thôn trưởng". Biết lời thôn trưởng có phần cảnh cáo, nghiêng về phía mình nên Diệp Huyên sảng khoái đáp.
Tuy Lí Mạnh đã dàn xếp ổn thỏa vụ 2 mẫu ruộng cạn nhưng Diệp tiện nhân có mối quen biết với Trần Khiêm đại nhân, nếu ả nhờ Trần Khiêm ra mặt tra xét e là sẽ lộ ra manh mối, nên Lí Mạnh nhanh chóng ra hiệu cho Cao thị đồng ý với yêu cầu của Diệp Huyên.
"Coi như ta sợ các ngươi. Hai mẫu ruộng cạn kia, chúng ta không có biết. Nhưng coi như lấy bạc trừ tai, chúng ta trả ngươi 74 lượng". Cao thị cắn răng nói.
"Được, 74 lượng ta nhận nhưng các ngươi vẫn còn thiếu hai đệ đệ ta một lời xin lỗi à". Diệp Huyên đáp.
"Muốn ta xin lỗi hai đứa nó, còn lâu". Cao thị quát lớn.
"Tỷ, tiểu Hiên biết mình không phải là sao chổi hại chết cha nương cùng ngoại tổ phụ là được rồi. Đệ không cần họ xin lỗi đâu". Diệp Hiên nho nhỏ nói.

"Đại ca nói đúng. Trừ đại cữu ra, ai cũng thật đáng ghét. Tiểu Huân không cần họ xin lỗi nha, ai biết tiểu cô hay Hổ tử có lén nhéo tiểu Huân không". Diệp Huân ủy khuất nói.
"Huyên à, tiểu Hiên, tiểu Huân rất ngoan, rất hiếu thuận, không có lỗi gì hết nên cũng chẳng cần ai xin". Mộc Khiết cười nhạo nói.
"Đúng đó, không nên so đo với tiểu nhân. Ai biết được ngoài miệng xin lỗi nhưng trong bụng rủa tỷ đệ các ngươi chứ?" Tiểu La thị giả vờ khuyên nói.
"La Mễ, ngươi ngậm miệng sẽ chết sao? Nếu muốn chết, ta liều mạng với ngươi tại đây". Mã thị chịu đựng tiểu La thị này lâu rồi.
Tiểu La thị định cãi lại thì bị Lí Phong khuyên nhủ: "Tiểu cô à, xin đừng hơn thua nữa".
"La Mễ nếu ngươi còn không quản được miệng của mình thì đi về nhà đi". Lí Thành cứng rắn nói.
"Lời thật mích lòng là hiển nhiên. La tẩu chớ để trong lòng. Diệp Huyên xin cảm tạ những lời nghĩa khí của tẩu hôm nay". Diệp Huyên gật đầu với tiểu La thị.
Tiểu La thị tuy đồng tuổi với Mã thị nhưng vì vai vế phức tạp của đời trước trong thôn nên Diệp Huyên gọi tiểu La thị là tẩu tử.
"Giúp người tốt là việc nên làm". Tiểu La thị nhún nhường nói.
Ngoài mặt khen qua khen lại nhưng bên trong lời nói của cả hai đều là mỉa mai đám Lí gia là cặn bã.
Cao thị đương nhiên nghe ra Diệp Huyên đang mắng mình nên tức giận nói: "Ta giao trước 20 lượng bạc, ta cũng không có nhiều bạc, 54 lượng bạc trả sau".
"Được thôi, không xin lỗi bảo bối ta cũng được, mà ta cũng không dồn ép các ngươi vào đường cùng. 54 lượng bạc kia chừng nào các ngươi trả cũng được nhưng phải nhớ trả lãi 50 văn tiền mỗi ngày cho ta". Diệp Huyên nói.
"Mỗi ngày 50 văn tiền? Ngươi cho vay cắt cổ sao? Muốn hút máu chúng ta đến chết thì ngươi mới vừa dạ hả?" Mã thị tức giận nói.
"Các ngươi có nghe câu tiền sinh tiền, bạc sinh bạc chưa? Nếu chưa hiểu thì lấy ví dụ của việc các ngươi lấy 20 lượng bạc của cha ta đi tậu 2 mẫu ruộng cạn, qua ba năm cày cấy thu được 54 lượng bạc. Trừ tiền vốn, các ngươi vẫn lời 34 lượng. Mà ta với các ngươi cũng chẳng phải thân thích, hà cớ gì ta cho các ngươi nợ bạc không lãi chứ?" Diệp Huyên chậm rãi giải thích.
"Được, ta về gom hết bạc giao cho ngươi là được, chớ lên mặt dạy đời ta". Cao thị quát lớn nói.
Vốn Cao thị định hoãn trả bạc để về "mượn" bạc Lí Bách trả, nhưng Diệp Huyên đòi tính lãi mỗi ngày, bà không thể không trả dứt trong hôm nay.
"Thôn trưởng phiền thúc giúp ta lập văn tự viết rõ ràng tất cả sự việc diễn ra vào hôm nay cũng như vào 3 ngày trước, tránh có kẻ không phục đi bêu xấu, đặt điều bôi nhọ thanh danh của ta, điển hình như trách ta bất hiếu bất nhân bất nghĩa đánh tiền bối, cắt tóc nhục nhã thân nhân. Nếu Diệp Huyên nghe được ai đàm tiếu, sẽ không cả nể ai hết, quyết truy cứu tới cùng". Diệp Huyên nghiêm túc nói.
"Được, ta nhất định lập văn tự cam kết để tránh có kẻ lật lọng, ai vi phạm sẽ bị trừng phạt 50 côn pháp, tái phạm thì đuổi ra khỏi thôn. Còn 54 lượng bạc kia, thúc sẽ thay con nhận, nếu Lí gia hôm nay không giao đủ bạc, ta sẽ thu lãi 50 văn tiền mỗi ngày như con nói". Lí Thành nói.
"Cảm tạ thôn trưởng, cảm tạ các thúc bá, thẩm thẩm đã không ngại thời gian có mặt vào hôm nay làm chứng giúp cho tỷ đệ Diệp Huyên, bao nhiêu oan khuất trước kia ở Lí gia coi như kết thúc tại đây. Nay tỷ đệ ta rời khỏi Lí gia, tự lập môn hộ cùng bọn họ không liên quan. Nếu Lí gia vẫn mang hận trong lòng làm phiền đến tỷ đệ ta, Diệp Huyên nhất định đáp trả không nương tay". Diệp Huyên thẳng thắn nói.
Mã thị thầm chửi trong lòng, mụ ta thật đúng là muốn đi bêu xấu thanh danh của Diệp Huyên nhưng tiện nhân này quả là giải hoạt bắt làm văn tự cam kết nếu bị bêu xấu ả thì bị côn pháp quật mông. Thật là thất sách!
Lí Mạnh cũng đầy một bụng oán khí, tránh cho con đường làm quan của hắn bị vết nhơ, nên lạnh lùng nói: "Ngươi cũng phải ký văn tự cam kết tuyệt không được tùy tiện nhắc đến vụ việc 3 ngày trước cũng như hôm nay. Diệp gia cùng Lí gia đường ai nấy đi".
"Nếu các ngươi không vi phạm cam kết, ta cũng lười nhớ đến các ngươi". Diệp Huyên ghét bỏ nói.
Lí Phong thay Lí Thành viết 3 bản văn tự cam kết. Viết xong đưa cho hai bên đọc một lần, sau đó cùng ký tên, mỗi bên giữ một bản, bản còn lại thì giao cho thôn trưởng giữ.
Ban đầu Lí Phong tưởng Diệp Huyên không biết chữ, sẽ lăn tay như Cao thị nhưng khi thấy nàng cầm bút viết rõ tên mình, nét chữ thanh tú nhưng dứt khoát rõ ràng như nam tử khiến Lí Phong một phen sửng sốt.
"Thấy ta biết chữ ngạc nhiên sao? Cha ta là tuy là nông phu nhưng trước kia từng là tiên sinh dạy học, ta biết chữ là lẽ thường thôi". Diệp Huyên thấy Lí Phong nhìn hoài chữ ký của nàng nên bực bội trả lời.
"Ta chỉ ngạc nhiên vì chữ viết của muội rất đẹp". Lí Phong ngượng ngùng nói.
Nghe lời khen của Lí Phong làm Mộc Khiết, Lí Xảo Nhi, Lí Ngọc Yến một phen tức tối.
"Chữ viết của ta cũng thường thôi. Chữ của hôn phu ta mới đẹp". Lời đáp trả của Diệp Huyên làm cho Mộc Khiết lâng lâng trong lòng.
"Mọi chuyện coi như giải quyết xong, chúng ta cũng nên về nhà". Lí Bách nói.
"Khoan. Việc Lí Tùng muốn ra riêng, cũng nên giải quyết dứt điểm luôn". Lí Thành thôn trưởng lên tiếng.
"Đại ca, đợi bằng hữu của cha đến đọc chúc thư rồi đại ca phân gia cũng chưa muộn mà". Lí Bách nói.
"Ai biết lão bằng hữu kia chừng nào mới đến, chẳng lẽ ủy khuất Lí Tùng làm trâu bò cho Lí gia mãi sao?" Lí đại bất bình nói.
"Thôn trưởng ta nguyện ý hai bàn tay trắng mang thê nhi ra riêng, của cải cha để lại cứ để cho hai đệ phụng dưỡng nương ta là được". Lí Tùng nghẹn ngào nói.
"Đại cữu định dùng niềm tin nuôi đại thẩm cùng tiểu Khang sao? Nếu ngoại tổ phụ viết chúc thư có chia gia sản cho đại cữu thì đại cữu nên nhận cho ngoại tổ phụ an lòng. Còn nếu đại cữu cố chấp coi thường tâm ý ngoại tổ phụ, không xem ngoại tổ phụ là cha thì coi như con chưa nói gì hết". Diệp Huyên đánh vào tâm lí hiếu thuận của Lí Tùng nói.
Quả nhiên Lí Tùng thoáng run lên, lập tức nói: "Đại cữu sao lại coi thường cha được, dù không chung dòng máu nhưng người mãi là người cha ta kính trọng nhất".
"Ôi chao, đại trượng phu nói phải giữ lời, đã nói không cần chia gia sản thì không được nuốt lời a". Mã thị chanh chua nói.
"Tam đệ, ngươi hãy nhớ lời này của ta, hễ gia sản nào thuộc về đại ca, ta nhất định sẽ giao ra, không để đại ca thiệt thòi cũng như không để bất kì ai khinh miệt bới móc đại ca. Ta dù ở rể nhưng thân phận trưởng tử của ta chưa hề bị cha bài phế, do đó gia chủ Lí gia chưa hẳn đều do tam gia các ngươi định đoạt". Lí Bách nghiêm túc nói với Lí Mạnh.
Lí Mạnh cùng Mã thị run trong lòng, đây là Lí Bách đang cảnh cáo bọn họ chớ có lấn quyền trưởng tử sao?
"Đại ca à, việc phụng dưỡng nương, chẳng lẽ đệ cùng tam đệ không nuôi nổi nương sao? Đại ca tạm thời cứ ở nhà như cũ. Đệ tin vị bằng hữu của cha sẽ sớm đến Lí gia thôn". Chỉ sợ đã có mặt ở Lí gia thôn rồi. Lí Bách nhớ lại việc đột nhiên Lôi học sĩ gọi hắn cùng về quê. Hắn bỗng dưng có dự cảm mãnh liệt Lôi học sĩ có thể là vị bằng hữu của cha hắn.
Nhưng khả năng này không lớn lắm, bởi vì cha hắn quanh năm suốt tháng đều ở Lí gia thôn, chưa từng rời thôn thì sao lại quen biết với đại quan tứ phẩm ở kinh thành chứ?!
Hôm nay chuyện chúc thư là đả kích mạnh với Cao thị, nay nghe thêm Lí Bách nói chắc chắn lão bằng hữu của lão già chết tiệt kia sẽ đến Lí gia thôn đọc chúc thư, bà ta làm sao còn bình tĩnh nói, oán tức đến không thở nổi.
"Đại ca, có phải ngươi muốn nương tức chết mới hả dạ sao?" Lí Xảo Nhi vuốt ngực Cao thị nói.
"Cha chúng ta về nhà thôi. Nương đang đợi chúng ta". Lí Khang thấy Lí Tùng rối bời liền nói.
"Được, chúng ta về nhà. Còn phân gia thì đợi nghe chúc thư rồi tính sau". Lí Tùng gật đầu nói.
Trước khi ra về, Diệp Huyên bỗng nhiên nói một câu với Lí Tùng: "Đại cữu đừng tự ti về thân thế của mình nữa. Mặc kệ khác biệt huyết thống, đại cữu mãi mãi là nhi tử hiếu thuận của ngoại tổ phụ".

Chính câu nói này đã giúp Lí Tùng khai thông tâm tư, thẳng lưng mà sống. Hắn không nhớ cha ruột hắn là ai nhưng hắn nhớ rõ Lí lão thương hắn, dạy hắn làm người. Vậy quản chi miệng lưỡi thế gian, hắn chỉ biết đời này Lí lão mãi là người cha hắn quý trọng nhất là được.
----
Ngưu đại nương có kêu tỷ đệ Diệp Huyên đến nhà bà dùng cơm chiều nhưng Diệp Huyên cảm nhận bụng đau từng cơn, biết nguyệt sự chính thức ghé thăm nên nàng từ chối, về thẳng lại Sâm Sơn Linh Bảo Tự.
Lúc Mộc Khiết đỡ Diệp Huyên xuống xe thì thấy nàng ôm bụng, trán lấm tấm mồ hôi, còn mày thì khẽ nhíu nên lo lắng hỏi: "Nàng bị đau bụng sao?"
Nếu nữ nhân khác thì sẽ xấu hổ, che che giấu giấu nguyệt sự của mình nhưng Diệp Huyên là người hiện đại, còn Mộc Khiết tương lai là trượng phu nàng, hắn nên chia sẻ nổi đau hàng tháng với nàng a. Do đó, nàng nhỏ vào tai hắn: "Nguyệt sự đầu tiên đã đến".
Mộc Khiết nghe xong liền đỏ hết cả mang tai, luống cuống hỏi: "Vậy nàng có đau lắm không? Ta phải làm sao để giúp nàng hết đau đây?"
Diệp Hiên, Diệp Huân cũng lo lắng hỏi: "Tỷ không sao chứ?"
"Đau bụng sinh lý nên không sao đâu. Kiêng uống lạnh, tắm lạnh là được". Diệp Huyên nói.
"Ta hiểu rồi. Ta dìu nàng về phòng nghỉ ngơi trước". Mộc Khiết vừa nói vừa dìu Diệp Huyên.
Mộc Khiết xem Diệp Huyên như "búp bê dễ vỡ" đỡ nàng lên giường nằm, lấy chăn đắp kín người nàng, dặn bọn tiểu Hiên không được quấy rầy tỷ tỷ xong thì hắn chạy đến phòng bếp đun nước sôi, pha cho Diệp Huyên một bình trà gừng ấm. Hắn còn lo sợ trà gừng cay khó uống nên xin các đại sư vài viên đường pha vào trà. Từng muỗng từng muỗng thổi nguội đút cho Diệp Huyên uống.
"Khiết đừng đối đãi với ta như người bệnh sắp chết chứ". Diệp Huyên bất đắc dĩ nói.
"Ta nghe Chu ma ma nói vào những ngày này nếu nữ nhân không kiêng cữ đàng hoàng thì sẽ dễ ảnh hưởng đến sức khỏe sau này lắm". Mộc Khiết thấy mặt Diệp Huyên xanh xao nên nhờ Chu mama chỉ dạy .
"Ngươi da mặt thật dày, chuyện tế nhị như vậy cũng dám đi hỏi người khác". Diệp Huyên cười nói.
"Miễn là chuyện có liên quan đến nàng thì dù có bị ai chê bai, ta nhất quyết phải làm đến cùng". Mộc Khiết nghiêm túc nói.
Mộc Khiết nói xong, ép Diệp Huyên uống thêm trà gừng rồi dẫn hai huynh đệ Diệp Hiên ra ngoài: "Nàng nghỉ ngơi đi, ta tắm xong cho tụi tiểu Hiên xong sẽ đun nước nóng cho nàng tắm".
Xem ra kiếp này hắn có tiến bộ. Kiếp trước, hắn chỉ cần nghe nàng đến ngày kinh nguyệt, không chung giường được thì bực dọc suốt cả ngày, lôi đàn em ra huấn luyện lên bờ xuống ruộng.
Vì Chu mama nghe Mộc Khiết hỏi chuyện tế nhị về nữ nhân, liền đoán chắc Diệp Huyên đến ngày nguyệt sự nên bà mang băng lót dự phòng đến cho Diệp Huyên dùng.
Diệp Huyên cũng không khách sáo nhận băng lót, cảm tạ hảo ý của Chu mama.
"BVS" hiện đại nàng vẫn còn nên tạm thời chưa dùng băng lót của Chu mama đưa.
Diệp Huyên cảm thấy trà gừng đúng là hiệu quả, cơn đau bụng của nàng đã thuyên giảm rõ rệt.
Tắm nước nóng, thay đồ sạch sẽ và húp bát cháo ngũ cốc xong thì tỷ đệ Diệp Huyên trèo lên giường ngủ thẳng cẳng đến sáng.
Mộc Khiết lo lắng Diệp Huyên bị nguyệt sự hành nên dứt khoát ở lại chùa để "hầu hạ" nàng.
Nhưng hôm nay chùa có nhóm binh lính của Mộ Dung Chính cùng người Lôi học sĩ tá túc nên không đủ phòng, Mộc Khiết đành ra xe ngựa ngủ. Diệp Huyên biết, liền thoa kem chống muỗi cho hắn và bắt hắn ôm chăn đệm nàng mới mua ra xe ngựa đắp cho đỡ lạnh. Vì vậy, đêm nay, Mộc Khiết ngủ trên đệm êm mền ấm, trên người lại có mùi hương dễ chịu giống Diệp Huyên nên hắn ngủ rất ngon.
----
Phòng Lôi học sĩ.
Lôi học sĩ nghe thuộc hạ báo cáo xong thì cười lạnh nói: "Hừ, thân thích bạc bẽo, bọn họ thật to gan dám động đến cả nhi tử của đồ đệ ta. Sáng mai báo cho thôn trưởng cùng chúng ta đi Lí gia một chuyến".
"Dạ đại nhân". Tên thuộc hạ chắp tay nói.
Một người mặc đồ đen trên nóc nhà nghe đoạn đối thoại xong thì nhanh chóng phi thân rời khỏi. Sau đó đến phòng Mộ Dung Chính báo cáo lại những gì mình nghe được cho Trần Khiêm biết.
"Gia đoán đúng, Lôi học sĩ là lão bằng hữu của ngoại tổ phụ Diệp cô nương". Người mặc đồ đen là Trần Phong, nói.
"Haha, ngày mai có nhiều trò hay để xem rồi. Ngươi có đi không?" Trần Khiêm hỏi Mộ Dung Chính.
"Không rãnh, sáng mai hồi kinh". Mộ Dung Chính ung dung uống nước trà nói.
"Này, ít nhất cũng phải đợi ăn trưa rồi hãy đi chứ". Trần Khiêm nóng nảy nói.
"Ta không tham ăn như ngươi. Ngươi có về kinh cùng ta không thì nói". Mộ Dung Chính hỏi.
"Đương nhiên về cùng rồi. Nhưng theo như ta biết Lôi học sĩ từng có một học trò từng đổ thám hoa tên Diệp Hưng, tài năng trác tuyệt còn hơn cả trạng nguyên năm đó". Trần Khiêm nói.
"Phụ thân ta cũng từng nhắc về Diệp Hưng, tiếc cho hắn đắc tội gia tộc, uổng phí một thân tri thức nhưng không có đất dụng võ". Mộ Dung Chính nhớ lại nói.
"Nếu đổi lại là ta thì cũng sẽ giống như Diệp Hưng, thà tay trắng vứt áo ra đi, chứ không muốn nhận giặc làm cha, bất hiếu với đấng sinh thành. Hừ, tiên hoàng luôn coi trọng nhân tài mà Diệp gia ngang ngược đuổi Diệp Hưng ra khỏi gia tộc, liền bị tiên hoàng trút giận, cũng may hoàng thượng từ bi chừa cho Diệp gia con đường sống, chứ không gia tộc Diệp gia đừng mong sống nổi ở đất kinh thành". Trần Khiêm khinh miệt nói.
Mộ Dung Chính cũng đồng ý với Trần Khiêm, nói: "Ta cũng đoán tỷ đệ tiểu cô nương Diệp Huyên là hậu nhân của cố thám hoa Diệp Hưng cho nên Lôi học sĩ mới tra xét tình huống của họ. Sáng mai ngươi có thể hỗ trợ Lôi học sĩ xử lý đám cặn bã Lí gia, nhưng đến trưa phải mau chóng theo ta hồi kinh".
"Được. Ta sẽ cố thuyết phục tiểu thù dai về kinh sinh sống cùng phu thê ta. Hai đứa trẻ Diệp Hiên, Diệp Huân kia, ta nhìn mặt mày sáng sủa, thông minh lanh lợi, nếu được học đến nơi đến chốn, chắc chắn sẽ đạt được thành tựu như cố thám hoa Diệp Hưng". Trần Khiêm nghiêm túc nói.
"Dù chưa tiếp xúc nhiều nhưng ta thấy tiểu cô nương kia là người có chính kiến, rất kiên cường, chưa chắc đã động tâm với những xa hoa chốn kinh thành. Ta cá 100 lượng, ý định của ngươi sẽ thất bại". Mộ Dung Chính cười cợt nói.
"Thuộc ha cũng nghĩ như vậy, Mộ Dung tướng quân cho thuộc hạ ké theo 10 lượng bạc cá cược". Trần Phong gật đầu nói.
"Các ngươi dám khi dễ mượn lưỡi ta sao? Được chống mắt lên mà xem, 110 lượng vào túi ta là chắc rồi". Trần Khiêm tức giận nói.
"Gia, lúc trưa Ngô công tử có đến tìm người nhưng không gặp được. Đúng lúc Ngô công tử có việc nên về trước, lúc đi có nhắn lại là sáng mai sẽ đến bồi tội cùng người". Trần Phong nói.
"Ngô gia chỉ còn mỗi hắn là trầm ổn. Ngươi sắp xếp người vào thành mua sắm đồ dùng cần thiết để mai chúng ta về kinh, sẵn tiện báo lại với hắn không cần bồi tội với ta, cũng không đến tiễn, ta hiểu là được. Còn phần biểu muội Ngô Như Yến thì cũng đã đến tuổi gả ra ngoài, nói với hắn nên thu xếp hôn sự cho ổn thỏa cho muội muội hắn, tránh cho mẫu thân đại nhân của ta ngày đêm lo lắng". Trần Khiêm chế giễu nói.
Trần Phong gật đầu rồi đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui