Mục đích Cố Nhị dẫn theo Tô Khanh Từ đến bệnh viện chủ yếu vẫn là phá tan tin đồn ông cụ bệnh tình nguy kịch.
Cũng không biết là đứa nào thối mồm đồn đoán linh tinh.
Mặc dù mấy năm nay ông cụ không có nhúng tay vào việc công ty, nhưng mà sức khỏe của ông cụ vẫn luôn cũng nhịp thở với cổ phiếu công ty.
Sáng nay lời đồn vừa truyền ra, cổ phiếu công ty lao dốc, Cố Đại ở hải ngoại đã gửi cho anh ta tối hậu thư, nếu như không có biện pháp giải quyết việc này, thì giấy bán mình ba năm của anh ta sẽ ngay lập tức tăng lên gấp ba biến, thành mười lăm năm.
Mười lăm năm, đời người có thể có mấy cái mười lăm năm chứ?Tưởng tượng làm trâu làm ngựa mười lăm năm dưới tay Cố Đại, vậy mình còn có cơ hội kết hôn sinh con sao?Cho nên, anh ta đã mang đến phương pháp giải quyết.
Biện pháp rất đơn giản, ngoại giới không phải đồn đoán ông cụ bị bệnh nguy kịch sao?Vậy thì quay luôn video ông cụ khỏe mạnh nhảy nhót như khỉ, như thế không phải là xong sao!Ông cụ trước đây rất ghét ống kính máy quay, nhưng là từ khi ông cụ thành danh ở tại sông hộ đào bảo vệ thành thì cũng không quá ghét bị lên truyền hình.
Dù sao thì ai vui khi bị một số truyền thông không lương tâm phao tin đồn lên cơn nguy kịch được?Cố Nhị nói làm là làm, tìm một chỗ ngồi view đẹp, sau đó để ông cụ tùy ý phát huy.
Cố Nhị đề nghị là ông cụ tập một bài Quân Thể Quyền trước mặt mọi người là được rồi, trước đây ông cụ cũng hay tập vào sáng sớm, đối với ông cụ mà nói, tất nhiên là không khó.
Thế nhưng ông cụ sống hơn nửa đời người, lần đầu tiên phải giả vờ diễn trước ống kính, còn muốn không bị người ngoài nhìn ra là đang diễn trò, cái này thực sự là quá làm khó ông cụ rồi!“Thằng nhóc con, có phải mày cố ý làm khó ông mày không hả! Camera vẫn luôn chĩa vào ông, mày to lù lù chắn trước mặt, ông lại còn phải giả vờ như không biết, thế mày coi mắt ông bị mù hay mày bị mù hả!”Ngày nào cũng vậy, chỉ toàn bày trò không đâu!Ông cụ Cố nóng tánh, sau khi thân thể khỏe mạnh trở lại, sức lực đánh cháu cũng mạnh hơn, Tô Khanh Từ ngồi ở một bên nhìn xem Cố Nhị bị đánh đến la oai oái, thì cạn lời đỡ trán.
Cô nhớ kỹ ban đầu khi gặp anh hai, rõ ràng khi ấy là một anh chàng đẹp trai, rất bình thường, rốt cuộc là điều gì đã biến anh ta thành bộ dáng ngáo như bây giờ?Những giáo viên và học sinh kia liệu có biết được bộ mặt thật này của anh ta không nhỉ?Tô Khanh Từ thực sự là không nhìn nổi nữa, chủ động tiến lên.
“Ông ngoại, cháu cùng ông đi dạo một vòng đi ạ.
”Tô Khanh Từ khó được chủ động muốn cùng ông đi dạo, cánh tay đang giơ lên đánh của ông cụ cuối cùng cũng buông xuống, Cố Nhị cầm lấy camera vội vàng lùi lại bên cạnh Tô Khanh Từ, nhỏ giọng nói: “Em gái ngoan, đa tạ ân cứu mạng!”“Đừng quay gần quá, chốc nữa anh xem rồi quay đi, đúng rồi, đừng quay cả em vào, em không muốn trở thành hot mạng xã hội.
” Tô Khanh Từ dứt lời liền đi đến bên ông cụ.
Cố Nhị mới đầu còn không nghe rõ, sau khi lĩnh hội xong thì bừng tỉnh hiểu ra, em gái đang giúp mình chế tạo tư liệu đây mà!Kiến nghị của Tô Khanh Từ quả nhiên không sai, khi Cố Nhị nâng lên camera rời đi, ông cụ lập tức thở dài một hơi.
Tô Khanh Từ cùng ông cụ đi được mấy phút thì dáng vẻ gượng gạo ban nãy đã hoàn toàn biến mất.
Cho nên khi Tô Khanh Từ thuận thế bảo ông cụ tập một bài Quân Thể Quyền, thì ông cụ ngay lập tức đồng ý.
Nhưng mà ông cụ muốn Tô Khanh Từ cùng tập theo.
Hơn nữa còn đề nghị, về sau Tô Khanh Từ mỗi sáng sớm đều cùng ông cụ tập luyện.
Chân tay gầy guộc yếu đuối như này, nhỡ sau này không có người nhà ở bên bị người ta bắt nạt thì phải làm sao?Tô Khanh Từ không lắc đầu thì xem như đã đồng ý, ông cụ rất vui mừng, đầu tiên là tập hoàn chỉnh một lần Quân Thể Quyền, sau đó làm mẫu tập từng đoạn để Tô Khanh Từ học.
Cả người Tô Khanh Từ đều toát ra một vẻ uể oải, cho nên khi tập trông giống như một đứa trẻ quơ quào chân tay vậy.
Ông cụ cũng không tức giận, một lần lại một lần kiên nhẫn chỉ đạo, thẳng đến Tô Khanh Từ luyện ra dáng, thì mới thả người.
Xa xa một góc, một cái máy quay đã ghi lại cảnh hai ông cháu ở chung.
Sau máy quay, Cố Nhị và Cố Tứ không nói gì.
Đặc biệt là vẻ mặt một lời khó nói hết của Cố Tứ, anh ta nhớ, hình như em gái đã từng tiện tay vứt mình sang bên cạnh?Cái này, anh ta có cần báo cáo với ông nội không?Nhưng là vừa nghĩ tới ông cụ đang giận mình, chỉ sợ ông cụ lại hiểu lầm là mình bịa chuyện nói xấu em gái, sau cùng vẫn là dự định bỏ qua việc này.
Đối với trải nghiệm bị em gái quăng của Cố Tứ, Cố Nhị hoàn toàn không biết gì cả, trong mắt anh ta em gái nhà mình vô cùng xinh đẹp, đáng yêu, hiền dịu, ngoan ngoãn!“Nhìn thấy chưa, em gái nhà ta chính là thông minh, dậy một chút là hiểu! Không đến nửa tiếng, đánh rất ra dáng!”Đối với lời tâng bốc của Cố Nhị, Cố Tứ chỉ đành nhún vai, được thôi, anh trai à, anh cứ vui vẻ là được!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...