Vân Thử lên tiếng, phải biết anh rất tò mò: "Mau, mau lật trang tiếp theo."
Cô im lặng lật trang tiếp theo như lời Vân Thử. Những dòng từ từ hiện hữu lên mặt giấy.
'Hoa anh đào, hoa anh đào, hoa anh đào, một gốc cây to, quẹo trái, đi thẳng, hoa anh đào, hoa anh đào, hoa anh đào. Đi thẳng, quẹo phải, hoa anh đào, hoa anh đào, hoa anh đào, một hang động nhỏ. Hoa anh đào, hoa anh đào, không cần chú ý hang động nhỏ, đi thẳng, đi thẳng, queo phải, sang trái, nhìn lên trên, cây to, cây to, trèo, hoa anh đào, hoa anh đào, trèo, trèo, trèo. Tận cùng, chót vót, giải mã thứ nhất......' Đây là những dòng mật mã tiếp theo, ở cuối còn có dòng chữ nhỏ ghi 'Hai bạn, chúc may mắn'.
Vân Thử chán chường nói: "Rốt cuộc đây là công thức kiểu gì vậy? Hết mật mã nhảm nhí khi nãy tới mấy dòng chữ tào lao này, thật là chả hiểu nổi mà."
"Không biết, giải mã trước đã, đợi lúc Triệu gia trở về thì mọi việc sẽ trở nên khó khăn." 'Ngọc Quang Xuyên' này thật không dễ tìm. Đúng thật là giỡn cợt người ta mà, mật mã kiểu gì vậy chứ.
"Vân Thử, anh chắc không biết cách giải đâu, đúng chứ?" Cô nhìn Vân Thử, hỏi.
Vân Thử hừ một cái, vô cùng khí thế nói: "Tôi đường đường là một tuyệt đại mĩ nam, thông minh, phong độ, hào hoa đầy khí thế, lý nào lại không giải được mấy thứ cỏn con này chứ!" Cô đang muốn thử tài thông tuệ của anh có phải không, anh kém nhất là khoảng này mà sao cứ bị vướng vào vậy, hết xuyên tới Conan chịu tra tấn nhớ lại cốt truyện, thường xuyên vướng vào những vụ án mạng đầy li kỳ, vô vàn cực khổ che dấu thân phận để không bị lộ mình là sát thủ hay người bị teo nhỏ, rồi xuyên tới chổ này chịu cực hình với những mật mã ngu xuẩn này, số anh sao có thể như vậy chứ!?
Cô liếc mắt nhìn lại Vân Thử một lần nữa, sau đó, trực tiếp nhét quyển sách vào tay anh: "Vậy, bí mật này nhờ anh giải giúp nhé." Cô thừa biết anh không giải được, nhưng mà, lâu ngày rồi, cô cũng chưa từng xem hài kịch, hôm nay coi như mở mang tầm mắt, được xem không tốn phí.
Vân Thử đâu biết cô nghĩ như thế, trong lòng anh khi nghe tới việc giảu mật mã ngu ngốc này là loạn cả lên rồi, số anh thật quá bi thương. Anh cố gắng trưng bày khuôn mặt tuyệt đỉnh phong hoa, lạnh băng của mình ra nói: "Tôi rất bận, cô tự giải đi."
"Đại tiểu thư trước khi đi bảo tôi mua cho cô ấy ít bánh ngọt ở Long Tư Điếm. Mà anh biết đấy, Long Tư Điếm đâu có gần, tôi giờ chỉ là một con nhóc hỉ mũi chưa sạch, chân cũng không dài, nên không thể đi nhanh, với đồng lương ít ỏi càng không thể thuê xe ngựa mà đi. Mà nếu phải đi bộ thì mất rất nhiều thời gian, nên phải đi sớm, vậy nên, giờ tôi phải ra ngoài, anh ở đây tự mình giải đi nhé, người thông minh." Nói xong, cô mỉm cười, cô không phải muốn rũ bỏ trách nhiệm giải mã, nhưng mà nếu anh đã tự nhận mình thông minh thì để anh tự mình giải đi, cô từ xưa tới nay không thích những người quá tự đề cao mình, coi như cho anh nếm chút mùi vị.
"Nhưng... Nhưng mà,... " Vân Thử lắp bắp, muốn nói lại thôi, khuôn mặt anh đen sầm, méo xẹo, cứ như bị thổ phỉ cướp sạch của tiền, hay vừa bị té ngã vào phân trâu. Tới khi cô đi khỏi Triệu gia thì anh mới trở lại bình thường, mắng thầm bản thân: "Đúng là ngu mà!''
Cô đang ở bên ngoài, dáng vẻ rất tự tại, lâu ngày cũng nên dạo chơi, tuy bình thường có ra ngoài nhưng là mua đồ cho Triệu Khả Nhiên nên không có lắm lúc rảnh rỗi dạo chơi, giờ có cơ hội cũng nên thử nghiệm không khí cổ đại một chút.
Nhưng cô lại nghĩ tới việc lúc nãy, trên môi nở lên nụ cười. Cô nhớ khi nãy rõ ràng đã nói là mình cảm mạo nên mới được ở lại nghỉ ngơi, chỉ cách vài phút sau cô nói Triệu Khả Nhiên bảo mình mua bánh ngọt đã vậy tiệm bánh ngọt còn rất xa, Triệu Khả Nhiên đối với cô chưa từng chơi trò ngược đã, hơn nữa giờ cô còn bệnh, thử hỏi xem Triệu Khả Nhiên thật sự bảo cô đi mua đồ sao?
Anh ta chỉ số chiến đấu rất cao, nhưng xem ra năng lực phán đoán, suy nghĩ rất thấp, thật không hiểu làm sao mà trở thành sát thủ?! Cô là tác giả nghiệp dư, viết tiểu thuyết cũng không ít, xem tiểu thuyết rất nhiều, cũng không có thấy sát thủ nào như Vân Thử cả, nếu không phải là trí tuệ cao thâm, cũng có lẽ là người có IQ tuyệt đỉnh, chẳng nhẽ trường hợp của Vân Thử là ngoại lệ?!
Mà thôi, bỏ qua đi, dạo được một chút cô liền suy nghĩ tới những dòng mật mã kia, nên làm sao để giải đây? Tuy cô không phải người quá thông minh, mưu trí gì, nhưng những dòng mật mã đó cô nghĩ có thể là chỉ nơi nào đó, ví như một ngọn nút có đầy hoa chăng? Muốn biết nơi nào có phong cảnh như vậy thật sự rất khó, vì ở cổ đại, phong cảnh hữu tình như vậy đầy rẫy nơi nơi. Cô nên tới một quán trà nào đó tìm hiểu thử xem. Chợt nghĩ tới tiền lương, cô khóc thầm, anh ta thì tốt rồi, không tốn gì cả. Cô không tham, nhưng từ khi tới cổ đại này, cô nghĩ, nếu bản thân đem số bạc này về hiện đại, biết đâu cô sẽ có cuộc sống tốt hơn ở đó, nên cô cố gắng tiết kiệm, dù không biết bao giờ về hiện đại.
Cô không biết ở Triệu gia, Vân Thử đầu bóc khói, tóc tai tán loạn, đau dầu suy nghĩ mật mã kia, anh muốn giết kẻ nào tạo ra những thứ quái đản này!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...