15
Trong đại lao ẩm ướt âm u, mọi người trong học đường đều bị nhốt cùng một chỗ, vào mùa đông, trong lao khắp nơi đều bị gió lùa vào, mọi người ôm nhau sưởi ấm.
Một số tiểu nữ nhi lần đầu tiên nhìn thấy ta, trốn sau lưng người lớn lén lút nhìn ta, ta mỉm cười với họ. Ta không ngừng an ủi các nàng, đem cáo lông trên người phủ lên người các nàng.
Lúc này, có người nhẹ giọng hỏi: "Quận chúa, nàng có mệnh phú quý, không cần làm cái gì cũng có tất cả. Nàng mở trường học, giúp nhiều nữ tử như vậy, vì sao nàng lại đi theo chúng ta chịu tội này?"
Tôi khoanh tay, ngẩng đầu nhìn vào lỗ truyền ánh sáng trong lao, chỉ có một lỗ nhỏ nhưng vô số ánh sáng chen vào, chiếu sáng phòng lao tối tăm.
Suy nghĩ một chút, ta nghiêm túc nói: "Có lẽ, chính là bởi vì ta không cần vì một ngày ba bữa mà bôn ba khắp nơi, không cần vì mấy lượng bạc vụn mà cả ngày không dám ngẩng đầu nhìn trời, ta mới có nhiều năng lực hơn, càng có nhiều cơ hội làm những việc này. Nếu như, người như ta cũng không làm, thì những người ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, làm sao có thể làm những việc này."
Các nàng dường như có vẻ hiểu nhưng ta lại không nói nữa.
Điều ngoài ý muốn của ta chính là, chúng ta ở trong lao mấy ngày, cũng không thấy phụ thân và mẫu thân của ta. Trực giác của ta cho biết hẳn là xảy ra chuyện, nhưng bây giờ trong tình trạng này, cho dù ta có gấp gáp cũng không có kết quả.
Lúc này, bên ngoài phòng lao, có động tĩnh, có người đi tới. Ở trong lao qua mấy ngày, ta ngẩng đầu nhìn, là Dư Uyển, ta có chút bất đắc dĩ, nàng ta cứ như có chút âm hồn bất tán.
Bụng nàng đã có chút lộ ra, một tay vịn bụng, một tay vịn cửa phòng lao, đắc ý nhìn ta: "Khương Chỉ, ta nói rồi, chỉ có ta biết Hứa Hoài Uyên muốn cái gì, trước kia hắn thật ng--u xuẩn, vì một người như ngươi, lại cam tâm tình nguyện làm một vương gia ngoại họ. Rõ ràng trên tay nắm giữ huyết mạch lật đổ thiên hạ, lại cái gì cũng không làm."
Ta mơ hồ đoán được cái gì, trong lòng hoảng sợ, trên mặt lại không biến đổi: "Các ngươi làm cái gì?"
Nàng cười nói: "Đương nhiên là người đứng đầu thiên hạ này, Hoài Dương Vương khởi binh, thiên hạ muốn đổi chủ, hiểu không?"
"Ta thật vất vả mới xuyên tới đây, cũng không phải đến làm nha hoàn làm thiếp cho ai, ta là tới làm hoàng hậu."
Nàng ta lui về phía sau một bước, phất phất tay cho người mở cửa lao: "Ngươi cho rằng nghe mấy lời nữ nhân độc lập, là có thể làm thật ở thời đại này sao? Thật sự là ng--u xuẩn ngây thơ, thời đại này nên là nam tôn nữ ti, nên là người chia chín đẳng cấp. Ta tuyệt đối sẽ không cho phép, có người phá hư trật tự tôn ti thời đại này!"
Nàng ta nhẹ nhàng nói: "Mở cửa nhà lao, ta sẽ g--iết nàng."
Ta đứng dậy, bảo vệ mọi người ở phía sau, lạnh lùng nói: "Hứa Hoài Uyên khởi binh, ngươi có thể kết luận hắn nhất định sẽ thắng sao?"
Dư Uyển khinh thường, cười nhạo một tiếng: "Có ta tương trợ, hai người chúng ta hợp lực không thể đánh c--hết cổ nhân các người sao, một đám cổ nhân đầu óc toàn quấn vải, lấy cái gì đấu với chúng ta?"
Nàng ta rút đao ra, chỉ thẳng vào ta: "Ngươi muốn trách, thì trách Hứa Hoài Uyên đi, ai bảo hắn đã hòa ly mà còn muốn sau khi đoạt thiên hạ sẽ đón ngươi trở về, ngươi cảm thấy ta sẽ cho phép sao? Thật sự là chuyện cười, cho nên, ngươi nhất định phải c--hết."
"Quận chúa, Quận chúa, nàng mau ra phía sau chúng ta!"
"Quận chúa, không cần sợ, chúng ta che chở nàng!"
Nữ tử phía sau ta cũng yếu đuối nhưng lại cố gắng chen vào trước mặt ta, cố gắng chặn ta lại.
“Cút đi! Các ngươi thật ng--u xuẩn!"
Dư Uyển vung đao chém tới, ta vội vàng nghiêng người chặn cho các nàng.
*Bang!* Âm thanh phát ra từ thứ gì đó chặn thanh đao kia, ta quay đầu lại nhìn.
"Ca ca!".
Ca ca ta cầm cung tên trong tay, một cước đá tung cửa lao, Dư Uyển bị văng nằm trên mặt đất.
"A Chỉ, có sao không?" Ca ca kéo ta qua, xem xét từ trên xuống dưới, khẩn trương hỏi.
"Muội không sao, không sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ta thấy trên người ca ca mặc nhung phục, còn dính máu,
"Phụ thân và mẫu thân đâu? Chuyện gì xảy ra vậy? Ca có sao không?"
"Đi ra ngoài trước, từ từ nói chuyện."
"Aaaa!". Lúc này, Dư Uyển trên mặt đất kêu to một tiếng: "Cứu ta, mau cứu ta, cầu xin ngươi...".
Ta nhìn thoáng qua, dưới thân nàng ta có máu chảy ra, sắc mặt nàng ta trắng bệch. Do dự trong chớp mắt, ta nói một câu “đi thôi”, sau đó cũng đi ra ngoài.
Phía sau không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương của Dư Uyển, ta nhịn không được quay đầu lại, Viên Viên bắt lấy tay ta: "Khương tỷ tỷ, nàng ta không đáng để tỷ thương hại, nếu không phải ca ca của tỷ đến kịp thời, chúng ta đã sớm c--hết dưới đao của nàng ta."
Ta vỗ tay nàng và quay lại và tiếp tục đi về phía trước.
16
Trở lại phủ, nhìn thấy tất cả mọi người bình an vô sự, ta lại sai người tìm hiểu mấy chỗ, tin tức báo tất cả đều là vô sự, ta mới yên lòng.
Trong lời kể của mọi người, cuối cùng ta đã chắp vá lại nguyên nhân của sự việc.
Thì ra, Hứa Hoài Uyên sớm đã đem quân mã từ phía bắc di chuyển đến kinh thành, từ một tháng trước đã lấy lý do chúc thọ, đem quân mã đóng quân ở doanh trại ở ngoại ô.
Đồng thời, hắn xúi giục một số trọng thần trong triều, thống nhất quân mã ở phía bắc, chuẩn bị đầy đủ phát động cuộc chiến với hoàng thành.
Từ ngày học đường náo loạn, trận chiến đã bắt đầu, trận chiến kéo dài nhiều ngày, cản trở rất nhiều thành trì.
Cho nên, phụ thân và ca ca ta sau khi bàn bạc liền cảm thấy, tốt nhất đem ta đặt ở trong lao mấy ngày, sẽ an toàn hơn một chút.
Binh mã của Đại Kiền khác xa không những gì họ tưởng tượng, Hứa Hoài Uyên và Dư Uyển đã là giẫm lên cái hố không biết tự lượng sức mình.
Nghe nói, khi phản quân bị công phá, Hứa Hoài Uyên bị bắt sống, đầu của hắn bị tướng lĩnh Đại Kiền chém một đao, treo trên tường thành rất nhiều ngày.
Vị tướng lĩnh kia từ biên cảnh chạy thẳng lên kinh thành, cưỡi ngựa vượt qua năm con đèo và giết chết sáu vị tướng, lập được chiến công có một không hai này. Nghe nói về sau, Thánh thượng thân phong hắn làm Định Hoài vương, ngụ ý là bình định loạn ở Hoài Dương.
Sau này, ta nhìn thấy thủ cấp của Hứa Hoài Uyên từ xa, khi gió thổi vào mùa đông, cái đầu lắc lư, ta không biết mình cảm thấy thế nào.
Thì ra, chuyện Hứa Hoài Uyên nói ngày đó, chính là mưu phản sao? Hắn cho rằng hắn và Dư Uyển, hai người nắm giữ bí mật đến từ nghìn năm sau thì có thể lật đổ một vương triều, thành lập triều đại mới?
Nhưng mà, Hứa Hoài Uyên trước kia rất tỉnh táo, ngày đó chính miệng hắn nói với ta, lịch sử là không thể thay đổi, ai có thể làm hoàng đế, ai có thể làm ăn mày đều là được hắn nhìn thấy ở một nghìn năm sau.
Cho nên, những năm ở cùng ta, hắn chưa bao giờ nghĩ tới hành động đại nghịch bất đạo, vì muốn cùng ta nối tiếp truyền thuyết lịch sử, hắn đã liều mạng lập quân công và trở thành Hoài Dương Vương, điều này không hề dễ dàng.
Tại sao hắn lại không biết như thế nào là đủ, từng bước nhúng chàm, ta đã không thể nào biết được.
Ta đứng từ xa, hướng về phía thủ cấp lắc lư kia, từ xa kính một chén rượu, rượu rắc xuống đất, đi lại dễ dàng hơn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...