Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

“Anh em tốt? Đúng, họ là anh em tốt. Ban đầu công ty rất khó khăn, nghiệp vụ của Vương Hoa Sơn mở rộng đến khoảng trăm triệu tệ là dừng lại, không
tiến lên được nữa. May nhờ có lão ta Ức Vạn mới tiến được đến mức huy
hoàng như vậy. Dã tâm của Tào Sắt quá lớn, lại là khai quốc công thần,
nghĩ mình có công nên vô cùng cao ngạo, không coi Vương Hoa Sơn ra gì.
Vương Hoa Sơn sợ lão ta công lớn nảy sinh dã tâm nên điều lão đến làm
cấp dưới của tôi. Vương Hoa Sơn nghĩ từ một ông chủ quán ăn nhỏ bé thăng lên địa vị cao như thế thì Tào Sắt cũng biết đủ. Tuy ngoài miệng Tào
Sắt tỏ ra rất hài lòng, mãn nguyện nhưng thực ra rất không phục, lão
nghĩ “Mình là công thần giúp Vương Hoa Sơn có được cả giang sơn, công
lao lớn như vậy, thế mà Vương Hoa Sơn thì có xe sang, nhà to. Không có
mình, có Vương Hoa Sơn ngày nay không? Thật bất công”. Tào Sắt gặp Vương Hoa Sơn là thường nói không phải đại ân nhân Vương Hoa Sơn có tuệ nhãn
nhận ra ngọc báu thì lão vẫn là ông chủ của cửa hàng nhỏ vật lộn với cơm áo gạo tiền, còn thường xuyên tặng quà Vương Hoa Sơn, Vương Hoa Sơn rất tin tưởng Tào Sắt. Tôi từng nhắc nhở Vương Hoa Sơn về Tào Sắt, ha ha,
nhưng nực cười là Vương Hoa Sơn lại nghi ngờ tôi chia rẽ họ. Như tôi đã
nói, ba thế lực, tôi muốn loại bỏ Vương Hoa Sơn, Vương Hoa Sơn muốn loại bỏ tôi, nhưng kẻ địch lớn nhất của chúng tôi là Tào Sắt, lão muốn loại
bỏ cả hai chúng tôi. Nhưng Vương Hoa Sơn lại coi lão là người của mình,
còn liên kết với lão để đối phó tôi.”

“Nghe thật rắc rối... giống như một đống chỉ rối vậy.” Tôi gãi đầu.

“Vương Hoa Sơn nghĩ Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân là người của tôi,
sai anh theo Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân tìm chứng cứ hại công ty của tôi. Nhưng ông ta đâu biết chúng là người của Tào Sắt? Tào Sắt vô cùng
giảo hoạt, lợi dụng mâu thuẫn giữa tôi và Vương Hoa Sơn, đẩy hết đầu mối về kẻ chủ mưu làm việc bất lợi cho công ty lên đầu tôi.”

“Nói vậy, nếu Vương Hoa Sơn nói với Tào Sắt thì không phải Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân sẽ biết tôi là gián điệp sao?”

“Điều này tôi cũng không rõ lắm.”

“Không đúng... Nếu tôi
là Vương Hoa Sơn, tôi sẽ khai trừ hai bọn chúng là xong!” Tôi nói.

“Ông ta không khai trừ được, tôi đoán Tào Sắt nắm được thóp
của Vương Hoa Sơn. Tôi vẫn điều tra nhưng không được gì. Hơn nữa ông ta rất sĩ
diện, không muốn người khác chỉ ra điều sai trái của mình. Ví dụ, Tào Sắt không
có cổ phần, Vương Hoa Sơn có thể đuổi lão, nhưng nếu trước đây không có Tào Sắt
thì làm gì có Vương Hoa Sơn ngày nay? Vương Hoa Sơn vừa ghi nhớ ân tình của Tào
Sắt nhưng cũng sợ Tào Sắt phản bội, cả đời ông ta bị phản bội không ít lần, ông
ta không tin bất cứ ai. Bản thân ông ta rất mâu thuẫn.”

“Nói vậy thì cô có cổ phần trong Ức Vạn?”

“Đúng vậy. Ức Vạn chỉ có tôi và Vương Hoa Sơn có cổ phần,
nhưng tôi ít hơn ông ta. Trước đây Vương Hoa Sơn có nói sẽ chia cổ phần cho Tào
Sắt, nhưng đến giờ chưa thực hiện, tôi nghi Tào Sắt vì thế mà ôm hận trong
lòng.”

Tôi trầm tư một lúc lâu, nói: “Lâm tổng giám, nói thật lòng,
Vương tổng có ơn với tôi, tôi không thể giúp cô. Nhưng nhiệm vụ đầu tiên Vương
tổng giao cho tôi chính là bắt được bọn người Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân.
Cô cũng biết tôi vẫn luôn hận bọn chúng, giờ tôi lấy lòng chúng chẳng qua để
tiếp cận chúng. Tên khốn Tào Sắt từng muốn trừng trị tôi, không phải đá tôi
khỏi công ty mà là muốn đánh chết tôi. Thù này tôi nhất định phải báo!”

Lâm ma nữ nói xen vào: “Thù cũ hận mới, xem ra thù hận của
anh với chúng cũng không ít. Thù cũ còn chưa xong giờ lại thêm Bạch Khiết, lại
có không ít chuyện.”

Tối hôm sinh nhật Bạch Khiết đúng là tôi đã đắc tội với Tào
Sắt, nhưng điều này sao Lâm ma nữ lại biết?

“Mạc Hoài Nhân hay Tào Sắt đều thèm thuồng Bạch Khiết. Bạch
Khiết là bảo vật khó tìm của thế gian. Phó tổng giám Tào vì Bạch Khiết thậm chí
không tiếc đối địch với tay giám đốc tiền tệ kia, nhân vật nhỏ như anh sao lão
ta coi ra gì? Nhiều người theo đuổi Bạch Khiết như vậy, còn anh, liệu Bạch
Khiết coi ra gì? Chuyện giữa tôi và Vương Hoa Sơn anh không cần quan tâm. Tôi
chỉ mong anh có thể giúp tôi nhổ cái gai trong mắt là Tào Sắt đi là được. Anh
phải biết là hiện giờ lão ta đang lợi dụng anh, nếu không thì lão đã sớm cho
anh đi đời rồi.”

“Điều này cô yên tâm, cô không nói tôi cũng làm.”

Bộ phận tiêu thụ chiếm giữ địa vị quan trọng thế nào, trong
công ty ai cũng biết. Trong nội bộ đấu đá trời long đất lở tôi không thể đứng
ngoài. Đây chính là bàn đạp tốt nhất cho cuộc đời tôi, tôi không thể để mất cơ
hội này. Trừ bỏ được phó tổng giám Tào, tốt nhất sẽ gió chiều nào che chiều ấy,
Lâm Tịch thua thiệt tôi sẽ đứng về phía Vương Hoa Sơn, nếu Vương Hoa Sơn thua
thiệt thì tôi đứng về Lâm Tịch. Tuy Vương Hoa Sơn là lão tổng, tôi vốn định bán
đứng Lâm ma nữ giúp Vương Hoa Sơn, nhưng nghe Lâm Tịch phân tích ràng rọt như
vậy, Vương Hoa Sơn nghĩ gì cô ta cũng biết, tôi cảm thấy Vương Hoa Sơn không
tỉnh táo hơn người phụ nữ này bao nhiêu. Vả lại tuy tôi và Lâm ma nữ đối đầu
nhau, nhưng nghĩ kỹ thì một nơi yếu đuối nhất trong tim tôi vẫn nhớ cô ta. Nói
chung tôi không muốn nhìn thấy Lâm ma nữ thất bại.

“Ân oán trước đây giữa tôi và anh coi như xóa hết. Tôi rộng
lượng hơn Vương Hoa Sơn nhiều, ông ta cho anh dăm ba vạn đô có là gì? Anh theo
tôi, mười lần chỗ đó tôi cũng có thể cho anh không chớp mắt lấy một cái!” Lâm
ma nữ nói.

“Lâm tổng giám, tôi biết cô nghĩ gì. Sau khi loại bỏ phó tổng
giám Tào thì tôi thành tâm phúc của Vương Hoa Sơn. Cô muốn tôi tiếp cận Vương
tổng, bán đứng ông ấy, báo cáo tường tận kế hoạch của ông ấy cho cô, đúng

không?”

Lâm ma nữ cầm ly rượu vang chạm ly tôi: “Ân Nhiên, trước đây
tôi không biết anh là một nhân tài đấy.”

“Lâm tổng giám, đúng là tôi rất cần, rất cần tiền, nhưng tôi
không muốn làm việc trái với lương tâm, có thể cho tôi suy nghĩ không?”

Lâm ma nữ cười, nụ cười vô cùng kỳ quái, có phải người mẫu
nào cũng có nụ cười ma mị như thế không? Nụ cười đó vô cùng kỳ diệu, đóng băng
được cả không khí, từ mắt chạy thẳng vào tim bạn, ngay huyết dịch trong người
cũng sôi sục. Tôi đỏ mặt, nâng ly lên uống một hơi cạn.

“Yên tâm, anh có đủ thời gian để suy nghĩ, sau khi loại bỏ
được bọn Tào Sắt, anh trả lời cũng được.” Lâm ma nữ nói đầy tự tin, dường như
đến lúc đó tôi nhất định sẽ ngả về phía cô ta vậy. Nhưng nếu Lâm ma nữ biết
dùng mỹ nhân kế, tôi nghĩ... tôi căn bản không thể kháng cự, cũng... không muốn
kháng cự. “Ân Nhiên, nghe nói sáng nay anh đánh người anh em tốt A Tín của
mình?”

“Điều này cô cũng biết?” Tôi cảm thấy mình giống như một quân
cờ bị bọn họ nắm gọn trong tay.

“Anh diễn quá tối, người ta nhìn là biết giả. Cùng lắm anh
chỉ có thể qua mặt được Hoàng Kiến Nhân, không qua được phó tổng giám Tào và
Mạc Hoài Nhân đâu.” Lâm ma nữ phân tích rất đúng. Hừ, lẽ nào A Tín lại bị đánh
vô ích?

“Đúng là... có chút giả. Đánh có ác liệt nữa thì vẫn là giả.”
Tôi bất lực nói.

“Nếu đã là diễn thì cứ tiếp tục diễn đi! Tối nay về anh bàn
với A Tín, bảo sáng mai cậu ấy hùng hổ đến văn phòng tìm anh tính sổ, rồi hai
người đánh nhau ngay trước mặt tất cả đồng nghiệp, đánh càng ác liệt các tốt,
không cần phải sứt đầu mẻ trán, chỉ quần áo rách tơi tả là được. Tôi sẽ cho hai
cảnh sát đến, rồi anh bảo A Tín và em gái cậu ấy đòi kiện anh. Gây chuyện càng
lớn càng tốt, như thế chúng mới tin. Sau khi chúng tin anh, anh nói với Mạc Hoài
Nhân rằng không thể nuốt được cục hận này, hỏi hắn xem có cách nào đá anh em họ
ra khỏi công ty không? Như thế Mạc Hoài Nhân sẽ nói với Tào Sắt, chắc chắn Tào
Sắt sẽ bảo cấp dưới tìm cớ loại bỏ anh em A Tín. Cấp dưới của Tào Sắt đến tìm
tôi ký tên, tôi sẽ ký, như vậy sẽ đuổi hai anh em ra khỏi công ty một cách
thuận lợi. Như vậy Mạc Hoài Nhân và Tào Sắt tin anh rồi sẽ bàn chuyện lớn hơn
với anh.” Tôi nghĩ, chắc công ty chẳng có người thứ hai có trí thông minh như
của Lâm ma nữ. “Anh không phải lo cho hai anh em họ, tôi sẽ cho anh tiền trả
cho họ gấp đôi tiền lương. Đợi khi chuyện Tào Sắt qua đi sẽ gọi họ về, anh thấy
sao?”

“Lâm tổng giám, cô nói xem làm thế nào mới có được đầu óc như
cô?” Tôi phục cô ta sát đất, muốn đấu với Lâm ma nữ đúng là lấy trứng trọi đá.

“Vương Hoa Sơn cũng tin anh, ông ta nghĩ tôi và anh đối đầu
thì anh sẽ theo phe ông ta, nhưng thế gian này tiền vẫn là lớn nhất!”

“Xin lỗi, tôi chưa nhận lời sẽ giúp cô… có thể tôi sẽ nói lại
những chuyện này với Vương tổng.”

“Ân Nhiên, trong đầu anh nghĩ gì tôi biết cả. Nếu anh đối đầu
với tôi, anh nghĩ xem, những người bạn của anh, Trần Vũ Hàn, An Tín, An Lan,
Bạch Khiết, tôi có thể khiến họ không yên ổn chút nào. Cũng đâu bảo anh làm
chuyện gì táng tận lương tâm như giết người phóng hỏa, anh sợ gì chứ? Anh lấy
lòng cả hai bên, Vương Hoa Sơn cho anh một thì tôi cho anh gấp đôi! Hơn nữa bạn
anh, tăng lương thăng chức đều được, chỉ cần trừ được Tào Sắt, thì tùy ý anh!”

Nói thật là tôi rất động lòng.

“Những ngày sắp tới, chúng ta ít liên hệ là hơn, tôi đã nói
đưa anh tiền thì tôi giữ lời.” Cô ta thở dài: “Không ngờ tôi và Vương Hoa Sơn
lại đến bước đường này. Tôi và ông ta đều biết chúng tôi không thể hòa thuận
với nhau được. Ông ta phụ tôi trước, còn muốn trừ bỏ tôi, ông ta bất nhân thì
tôi bất nghĩa. Tôi một lòng muốn giành lại Ức Vạn, anh biết không, trước đây
vốn ban đầu xây dựng Ức Vạn là của bố tôi, không ngờ ông ta lại chơi chiêu Càn
Khôn Đại Na Di!”

Tôi tò mò:

“Trước đây hai người là một đôi, nói vậy chắc trong lòng hai
bên vẫn còn tình cảm mới phải, việc gì nhất định phải thế này?”

“Hừ, đùa à, hoặc là tôi tay trắng rời khỏi Ức Vạn, tôi chịu
sao? Hoặc là tôi và ông ta ở bên nhau yên ổn, cả hai cùng sở hữu tài sản của Ức
Vạn, ông ta chịu chắc? Ông ta chỉ nghĩ đến mình mà thôi, ông ta cũng giống Lưu
Bang, là đồ rác rưởi vô lại, nhưng ông ta biết cách lợi dụng người khác, đến
khi công thành danh toại thì cũng như Lưu Bang, trừ bỏ hết công thần là Trương
Lương, Hàn Tín, Tiêu Hà.”

Tôi tưởng mình nghèo nhiều phiền não, không ngờ những người
có tiền như họ, mở mồm là hàng vạn hàng triệu, còn nhiều phiền não hơn tôi.

Bạch Khiết và tay giám đốc tiền tệ kia đi rồi, mắt tôi tóe

lửa nhìn bọn họ.

“Thật ra, tôi biết họ sẽ đến đây nên mới cùng anh tới.” Lâm
ma nữ nói.

“Đúng, tôi tin cô, cô rất biết cách công phá nhân tâm. Bình
thường gương mặt lạnh lùng hung dữ của cô là cố ý bày ra cho chúng tôi nhìn
đúng không?” Lần đầu tiên tôi ăn nói nhẹ nhàng như vậy với cô ta.

“Trước đây tôi không phải như vậy, nhưng sau khi vào công ty
dần dần trở nên thế.” Cô ta ngồi thẳng lên nhìn tôi: “Tôi nói với anh những
điều này làm gì chứ?! Ăn xong chưa, xong rồi thì về!... Hay là chúng ta uống
Remy Martin?”

“Có phải rất đắt không?”

“Không biết.”

Thế là tôi kéo được quan hệ với hai đại cổ đông của doanh
nghiệp lớn, tôi không biết tương lai là họa hay phúc, đầu óc của họ còn không
nhìn ra được, tôi dựa vào cái gì mà biết chứ? Đi bước nào hay bước ấy vậy, chỉ
cần kiếm được tiền, chỉ cần không phạm pháp là tôi làm! Những việc khác tôi có
thể sẽ do dự, nhưng với lão Tào Sắt kia, không xử được lão tôi không để yên.

“Lâm tổng giám... tôi muốn hỏi một chuyện. Bạch Khiết thuộc
bè phái nào?” Tôi lấy hết dũng khí hỏi.

“Cô ấy chẳng thuộc phe nào cả. Cuộc sống cô ấy rất tốt, nhiều
người bao bọc như vậy mà. Anh vẫn nên lo cho bản thân đi.”

Vừa ra khỏi nhà hàng, định tìm A Tín bàn chuyện diễn kịch thì
di động đổ chuông, Vũ Hàn tìm tôi, cô ấy lao tới như một cơn gió, kéo tay tôi:
“Đi.”

Tôi cùng cô ấy đến trước một cửa hàng độc quyền của Ức Vạn,
ngạc nhiên vô cùng, trên tất cả cửa sổ quảng cáo đều là ảnh của tôi và Vũ Hàn,
không ngờ thân hình tôi lại đẹp như vậy, đứng cạnh Vũ Hàn cool chết người ấy!

“Này, nếu không nhờ sự nỗ lực của anh thì sao chúng ta lại
may mắn thế này chứ! Đây, tặng anh, cảm ơn nhé!” Vũ Hàn đưa cho tôi một cái
hộp.

“Cái gì vậy?” Tôi mở ra xem. “Di động? Tặng anh di động sao?
Di động đôi?”

Vũ Hàn đỏ mặt: “Điện thoại của anh toàn không nhận được tín
hiệu, em tìm được anh, cũng không biết tặng gì cho anh, thế là nghĩ đến điện
thoại. Anh đã ăn chưa?”

“Ừ, anh ăn rồi, em thì sao? Cảm ơn em. Vũ Hàn.”

“Em nghĩ, sau này chúng ta đừng nói cảm ơn gì nữa. Giữa chúng
ta một câu cảm ơn không thể biểu đạt hết sự cảm kích trong lòng, nghe cứ giả
dối thế nào ấy.”

“Ồ, vậy thì không nói nữa.”

Vũ Hàn mời tôi đi xem phim, trong rạp phim tối mịt mờ, cô ấy
dựa vào vai tôi, tay đan vào tay tôi, tay cô ấy rất lạnh, có lúc tôi rất tò mò
tại sao thời tiết ấm áp như vậy cơ thể cô ấy lại lạnh như thế.

“Vũ Hàn, sao thân nhiệt em lúc nào cũng lạnh như vậy?”

“Trái tim lạnh thì thân thể ấm áp được sao?... Có phải anh chê
em không còn trong sạch?” Cô ấy ngẩng lên, đôi mắt đen láy sâu thẳm.

“Vũ Hàn, sao em lại hỏi vậy?”

“Nếu không sao anh cứ từ chối em suốt?”

“Vũ Hàn, em phải biết là anh có người mình yêu rồi. Chúng ta
lại không yêu nhau, nếu xảy ra quan hệ gì đó thì chúng ta biết đối đãi với nhau
thế nào?”

“Ân Nhiên, em không nghĩ nhiều như thế, chỉ cần anh khiến em
cảm thấy ấm áp.” Vũ Hàn cố chấp nói.

“Lẽ nào... cứ phải làm chuyện ấy mới thấy ấm áp?” Tôi có chút
không vui.

“Không phải... lên giường. Chỉ một cái ôm, hoặc một nụ hôn,
hoặc chỉ một cái nắm tay em cũng thấy đủ rồi.”


Cô ấy tựa vào ngực tôi như chú thỏ con.

Tối đó về tiểu khu, sau khi chào tạm biệt Vũ Hàn, tôi lên
nhà, mở cửa vào nhà, tiện tay đẩy cửa nhưng cửa dừng hai ba giây sau mới đóng
lại, ủa?...

Tôi quay lại, không ngờ Vũ Hàn lại lén lút đi theo lên đây mà
tôi không hề biết. “Vũ Hàn, sao vậy?”

“Ngủ một mình... lạnh.”

“Vũ Hàn, như thế này không hay đâu. Để người trong công ty
biết được, mọi người nói này nọ đều không tốt cho cả em lẫn anh.”

“Em biết anh thích Bạch Khiết, em sẽ không gây ảnh hưởng gì
cho anh đâu.”

“Dù thế nào thì một người lấy cớ để sa đọa cũng không thể tha
thử được, càng không có người nào yêu thì càng phải yêu lấy bản thân mình.”

Cô ấy cứ nhất quyết, vậy là hai người mặc quần áo chui vào chăn,
lúc ngủ cô ấy ôm chặt lấy cứ như sợ tôi chạy mất vậy. Cô ấy lầm bầm: “Hạnh phúc
ở rất gần em, có thể đưa tay ra là chạm tới, nhưng cũng có thể mất đi bất cứ
lúc nào. Em từng bị tổn thương, trái tim em được anh chữa lành, em cẩn thận bảo
vệ trái tim yếu đuối của mình, nhưng cũng biết xông pha bão tố. Tiến lên một
bước là cảnh hoàng hôn của Hồ Bình, lùi một bước là hiện thực cuộc sống.” Vẻ
bình tĩnh của cô ấy không thể che giấu được những vết thương cô ấy từng phải
chịu đựng. Tôi dịu dàng vuốt ve mái tóc đen mềm mượt của cô gái đáng thương
này, dần dần chìm vào giấc ngủ...

Sáu rưỡi sáng hôm sau, tỉnh dậy, bên cạnh không có ai, cảm
giác như nằm mơ thấy tối qua Vũ Hàn ngủ cùng tôi. Hừm... cô ấy thật như ma nữ
ấy! Nhưng rõ ràng đó không phải giấc mơ mà là sự thực. Tôi cúi xuống ngửi chiếc
gối, đúng, trên gối còn lưu lại mùi hương từ tóc cô ấy. Trong chăn vẫn còn
hương nước hoa của cô ấy, còn có mấy sợi tóc nữa. Di động có tin nhắn: “Có phải
em không phải phụ nữ? Có phải anh không phải đàn ông? Tại sao ôm em mà trái tim
anh lại đập một cách bình tĩnh như vậy?”

Thời gian gửi tin nhắn là bốn giờ sáng, tôi giật mình, vội
gọi cho cô ấy, cô ấy nhận điện: “n Nhiên, sao vậy?” Nghe giọng dường như cô ấy
vẫn đang ngủ.

“Em ở đâu vậy? Đừng có dọa anh!”

“Làm sao thế?”

“Không phải tối qua em ngủ cùng anh sao? Sao đột nhiên nửa
đêm lại bỏ đi?”

“Anh sợ bị ảnh hưởng còn gì?”

“Cái này... Vũ Hàn, lần sau đừng như thế, anh sợ đấy!”

“Anh lo cho em à?”

“Hỏi thừa, dậy đi! Anh mời em ăn sáng.”

“Được.”

Bỗng nhiên tôi muốn trêu cô ấy: “Vũ Hàn, không phải em hỏi
anh có phải đàn ông không sao?”

“Lẽ nào em không phải phụ nữ?”

“Đó là vì lúc nào em cũng lạnh toát, tuy xinh đẹp nhưng anh
cứ có cảm giác như ma nữ ấy. Nếu em cười nhiều hơn một chút, có thêm một chút
sự ấm áp của người phụ nữ, anh nghĩ, nhất định trái tim anh sẽ đập thình thình
không thể không chết!”

“Em chẳng hiểu anh đang nói cái gì.” Cô ấy làm như không
hiểu.

“Nào, cười một cái cho tên háo sắc anh nghe đi!”

“Không cười.” Cô ấy nói cứng, nhưng tôi nghe thấy cô ấy tiếng
cười lén lút của cô ấy.

A Tín tìm đến văn phòng tôi thật, vừa vào là đẩy tôi, thế là
hai người xông vào nhau, An Lan ở giữa khuyên bảo: “Anh, anh Ân Nhiên, đừng
đánh nữa!” Đương nhiên A Tín đang diễn kịch, nhưng An Lan lại không biết, vừa
khóc vừa kéo chúng tôi ra.

Đồng nghiệp đều vây lại, ngay những người ở văn phòng khác
cũng tới, tôi và A Tín đánh nhau lâu như thế mà chẳng một ai ra khuyên can...

Cuối cùng bảo vệ tới tách hai chúng tôi ra. Cả hai tóc tai bù
xù, quần áo xộc xệch, nhìn nhau hằm hè mấy phút rồi có hai cảnh sát đến dẫn đi.

Tôi tưởng hai người này do Lâm ma nữ sắp xếp, ai ngờ lại là
cảnh sát thật. Họ dẫn chúng tôi vào đồn, chúng tôi bèn nói là đùa thôi, bị họ
chửi cho một trận rồi thả về.

Trong nhà vệ sinh của đồn cảnh sát, tôi nhìn gương mặt sưng
vều của A Tín, trong lòng đau xót: “A Tín, mong cậu có thể hiểu cho tôi.”

A Tín cười hì hì: “Đã nói trước rồi, giờ anh nói thế làm gì?
Anh soi gương xem, chúng ta bằng nhau mà.” Tôi nhìn mình trong gương, khóe mắt
phải cũng sưng rồi: “Trời ạ... nhóc, cậu ra tay cũng không nhẹ nhỉ?!”

Khổ nhục kế này còn cần Lâm ma nữ phối hợp nữa. Về công ty,
tôi ngồi trong văn phòng kêu ca: “Lần này thì hay rồi, bị ghi vào hồ sơ rồi!”

Lão hồ ly Mạc Hoài Nhân trúng kế trước, đưa thuốc cho tôi:

“Chú em, thật uổng cậu là người tốt mà người ta lại vì một chuyện nhỏ như thế
khiến cậu ra thế này.”

“Đúng vậy, tên khốn vong ân phụ nghĩa! Biết thế thì ban đầu
tôi đã không nhận thằng đó vào công ty! Giờ cũng không phiền phức thế này! Lần
này thì thảm rồi, nhất định Lâm tổng giám sẽ không tha cho tôi đâu!”

Mạc Hoài Nhân ghé lại nói nhỏ: “Chú có cần anh đây giúp
không?”

“Anh có thể giúp tôi đá thằng đó đi không?” Tôi vội hỏi.

Mạc Hoài Nhân cười nham hiểm: “Có gì khó đâu chứ?”

“Nhưng mà... đuổi người phải qua Lâm tổng giám phê duyệt mới
được!”

“Việc này cậu không cần lo, tôi làm được.” Lão hồ ly mắc bẫy
rồi.

Mạc Hoài Nhân đi xử lý việc này. Đến chiều Lâm ma nữ mở cuộc
họp khẩn cấp, chửi bới một trận nên hồn, tuyên bố đuổi An Tín, An Lan. Chức phó
ban tổng hợp của tôi cũng bị cắt, chỉ còn lại cái danh phó ban quản kho, tôi
lại bị đuổi về kho hàng rồi...

Tôi trở về văn phòng thu dọn đồ đạc, đồng nghiệp bàn tán xôn
xao, thậm chí có người chế giễu ngay trước mặt tôi: “Aiz, tôi đã bảo mà, với
năng lực của cậu ta đảm bảo không làm nổi ba tháng.” “Công ty sắp xếp cậu ta
lên đây là sai lầm lớn nhất!”

Nhưng cũng có đồng nghiệp khá tốt, nói vài câu an ủi tôi. Về
kho, A Tín cũng đang thu dọn đồ, An Lan vẫn chưa biết nguyên nhân, cứ khóc mãi,
thấy tôi thì hỏi: “Anh Ân Nhiên, tại sao lại đối xử với bọn em như thế? Tại sao
chứ?”

“Tại sao cái gì mà tại sao? Hai anh em cô cút đi cho tôi!
Nhanh lên một chút, đừng có ở đây chướng mắt người ta!”

Tối hôm đó Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân lại mời tôi ăn cơm.
Điều này cũng trong dự liệu của tôi. Nhà hàng này rất sang trọng đường hoàng,
giá tiền đắt cắt cổ. Tôi nghĩ chúng làm thế này là để thả dây dài bắt con cá
to. Tôi lén gọi cho Lâm ma nữ, cho điện thoại vào túi để cô ta nghe chúng tôi
nói chuyện. Rồi lấy chiếc điện thoại khác mở chức năng ghi âm, sau này sẽ có
ích.

Đích thân Mạc Hoài Nhân rót trà cho tôi: “Cậu đừng khách sáo!
Nào nào, nhà hàng hải sản này là đệ nhất Hồ Bình đấy, không phải hư danh đâu,
lát món ăn đưa lên là cậu sẽ biết thế nào sơn hào hải vị thực sự!”

Tôi cứ cúi đầu ủ dột suốt: “Tiền đồ đang tốt như thế, vậy mà
tự nhiên lại bị hủy hoại rồi!”

Mạc Hoài Nhân cười, nói: “Cái chức phó ban tổng họp bé tí thì
là tiền đồ gì tốt chứ?”

“Đó không phải tiền đồ tốt thì là cái gì?”

“Không giấu gì cậu, An Tín và An Lan là do chúng tôi đẩy đi,
chức phó ban của cậu cũng là chúng tôi lấy mất!”

Tôi đập bàn: “Trưởng ban Mạc! Hôm nay anh ăn nói thế nào với
tôi đây! Anh bảo có thể đuổi An Tín, An Lan đi, nhưng tôi đâu nói muốn trả giá
cho điều đó!”

Mạc Hoài Nhân vỗ vỗ tay tôi: “Chú em đừng nóng, đừng nóng. Từ
từ nghe tôi nói đã.”

Tôi nhìn hắn với vẻ mặt không giải thích tử tế tôi sẽ không
để yên.

“Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi? Một tháng lương chưa
đến một vạn đã là gì chứ? Ngay tiền cho chúng ta uống trà cũng không đủ.”

Tôi quát: “Anh đã nói rất nhiều lần, tôi cũng muốn phát tài,
nhưng làm sao để phát tài đây? Phát tài không phải là thăng chức tăng lương
sao?”

“Ha ha ha... “thăng chức tăng lương mà cũng gọi là phát tài?
Cậu thăng một cấp thì lương cùng lắm tăng được ba bốn nghìn, như thế cũng là
phát tài sao? Nếu như vậy là phát tài thì giám đốc Bạch Khiết đã không theo
người khác rồi, chú em ạ!”

Tôi trầm mặc.

Mạc Hoài Nhân nhìn tôi đầy gian xảo: “Thật ra tôi biết cậu là
người của Vương Hoa Sơn.”

Không phải là... Vương Hoa Sơn đã để lộ thân phận của tôi với
phó tổng giám Tào rồi chứ?

“Vương Hoa Sơn cho cậu vài vạn để cậu trông nom kho cho ông
ta đúng không?”

Tôi không nói gì, cũng không biết nên đáp lại thế nào, rốt
cuộc Mạc Hoài Nhân đã biết được những gì rồi?

“Hừ, mấy vạn tệ chỉ đủ cho cậu mua vài bộ quần áo tử tế đi bao
gái thôi, có tác dụng gì chứ?”

“Đúng vậy. Vương tổng nói, nếu tôi trông coi kho hàng tốt thì
mỗi tháng ông ta sẽ trợ cấp một vạn, còn nói các anh là kẻ xấu, không được qua
lại.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui