Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Khi quyết định của Lâm ma nữ về người đại diện và ý tưởng quảng
cáo vừa ra, cả công ty đều lên tiếng kháng nghị. Ai cũng nói tại sao lại trọng
dụng hai người mới như vậy, từ người đại diện hình tượng đến ý tưởng quảng cáo,
rồi đến quay quảng cáo đều là tôi và Trần Vũ Hàn đảm nhận vai chính.

Nhưng dù phản đối thì cũng chẳng ai dám đối kháng với Lâm ma
nữ.

Công ty thuê đoàn quay phim quảng cáo với toàn quay phim,
stylist chuyên nghiệp... Tôi chưa từng thấy trận thế nào hoành tráng như vậy,
nhất thời thấy lúng túng.

Ra đến ngoại thành, người ta hóa trang cho tôi thành nhà thám
hiểm. Mặc quần quân đội, áo phông đen khiến cơ thịt lộ ra từng bắp từng bắp
cuồn cuộn, đeo cặp kính râm vào, đội chiếc mũ lên, khoác thêm cái ba lô nữa. Có
phải Lâm ma nữ đánh giá cao dáng người của tôi nên mới bảo tôi quay quảng cáo
không?

Vũ Hàn thì càng tuyệt, cô ấy mặc chiếc quần quân đội tạo cảm
giác vô cùng hiện đại, phóng khoáng bất phàm. Chiếc áo phông trắng bó sát người
tôn lên từng đường cong một cách hoàn hảo. Gương mặt lạnh băng băng, mái tóc
đen dài thướt tha, tựa và chiếc Hammer đoàn quay phim mang tới, cool chết được!
Có lúc tôi đã nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ, tôi đang quay quảng cáo với
một người mẫu...

Chỉ một đoạn quảng cáo một phút cộng với mấy bộ ảnh mà mất cả
một ngày trời. Họ được ăn cơm trưa, còn người mẫu chúng tôi không được ăn, cũng
chẳng được uống bao nhiêu nước. Trời ạ, thì ra những người mẫu bề ngoài có vẻ
sáng chói lại có cuộc sống thê thảm thế này. Lại còn phải phơi nắng giữa trưa,
người ta bảo ánh nắng sẽ mang lại hiệu quả thị giác tốt nhất, còn phải dùng một
cái máy bơm để tạo mưa...

Nói chung là thảm không dám nhìn nữa. Vũ Hàn học diễn xuất,
có lẽ cô ấy cảm thấy diễn rất nhẹ nhàng, còn rất vui vẻ nữa. Nhưng tôi thì
khác, chỉ hy vọng kết thúc nhanh nhanh một chút.

Tám giờ tối, cuối cùng cũng kết thúc, tôi vừa lên xe là đói
đến ngã gục. Ở nơi hoang vu hẻo lánh này chẳng có hơi người, cũng chẳng có gì
ăn, bắt buộc phải gắng gượng đến khi trở về thành phố. Nhưng mà chỗ này cách Hồ
Bình đến một tiếng xe chạy. Biết thế này thì tôi đã mang theo vài cái bánh
bao...

Mơ màng không biết ngủ được bao lâu thì xe dừng, có người
nói: “Chúng ta ăn chút gì đã rồi đi tiếp.”

Tôi tinh dậy thấy Trần Vũ Hàn đang ôm tôi, tôi nằm trong lòng
cô ấy, chẳng trách mà tôi lại ngủ ngon thế. Vũ Hàn cười: “Xuống xe thôi, ăn cơm
đã.”

Vừa nghe thấy hai chữ ăn cơm là tôi như con hổ đói nhảy khỏi
xe. Ở đây... sao quen vậy.

Đây không phải “Cung điện Phỉ Thúy” của Sa Chức sao? Sao lại
đến tận đây? Tôi nói với trưởng đoàn: “Giá cả ở đây đắt lắm...”

Anh ta lườm tôi: “Cậu ngốc à? Có
phải chúng ta trả tiền đâu, sợ gì chứ? Tôi chỉ hận không thể ăn chỗ đắt hơn
thôi. Công ty bao mà cậu còn không nỡ ăn à?”

“Đắt vậy mà công ty cũng bao
sao?” Tôi hỏi.

“Cậu nghĩ mấy người chúng ta ăn
một bữa mất bao nhiêu? Cùng lắm là mấy vạn. Công ty chúng ta là gì chứ? Viễn
thông Ức Vạn! Ở Hồ Bình này, công ty chúng ta là hàng đầu trong lĩnh vực viễn
thông đấy! Tiền cho mấy đợt du lịch cuối năm, đi Hy Lạp, Hà Lan, Nhật Bản, Hàn
Quốc, Xing-ga-po, Ma-lai-xi-a, Thái Lan đều chẳng là gì!”

“Trưởng đoàn... khiến anh chê
cười rồi, tôi là nhân viên mới nên không biết.”

“Nào, vào đi!”

Không phải tôi chê đắt, tôi không
biết công ty không thiếu tiền, nhưng tôi sợ gặp Sa Chức, tôi lấy thân phận gì
đứng trước mặt cô ấy đây? Kẻ đào tẩu khỏi tình yêu sao? Nhưng rất nhiều lần
trong tiềm thức tôi đã tưởng tượng Sa Chức tựa như nữ thần thật sự xuất hiện
trước mặt tôi.

Đoàn người đi vào trong, Vũ Hàn
kéo tôi một cái, tôi nhìn bộ quần áo quay quảng cáo bẩn thỉu, nếu vào trong mà
Sa Chức cũng ở đó thì có phải rất mất mặt không? Tôi đeo kính đen lên, đội cả
mũ vào, dù Sa Chức có nhìn thấy cũng không nhận ra tôi.

Khi chúng tôi đến là sáng sớm,
nhà hàng đã đóng cửa, không gian vô cùng yên tĩnh. Lúc này xứng đáng là giờ
vàng, cả khu nhà hàng rộng rãi hầu như đều còn trống, cũng may trưởng đoàn đã
gọi điện đặt trước. Chúng tôi vào chỗ đã đặt trước, món ăn cũng được đưa lên
ngay. Tôi ăn như hổ đói, còn Trần Vũ Hàn thì như cô vợ dịu dàng xới cơm chan
canh giúp tôi.

Ánh đèn chiếu sáng trong nhà hàng
dần tối lại, đèn màu bắt đầu được bật lên, sân khấu được một ngọn đèn chiếu
sáng, một cô gái thướt tha bước lên sân khấu hát bài “Áng mây phương nam” của
Từ Thiên Nhã. Giọng hát lanh lảnh ngân vang khiến thần người nghe xao động.
Từng bước đi lại khiến cặp chân thon thả thấp thoáng ẩn hiện dưới tà váy, mọi
người ngẩn ngơ nhìn người mỹ nữ, kích động tựa như rơi vào tiên cảnh. Thân thể
gợi cảm kia đã khiêu khích sự chiếm hữu của đàn ông, ham muốn tựa con suối bắt
đầu tuôn trào.

Bài hát kết thúc, thính giả bên
dưới ngẩn ra cả nửa phút mới cùng vỗ tay rào rào. Cô gái đó nói với giọng yểu

điệu: “Bài hát này tôi dành tặng anh chàng đẹp trai họ Hình.”

Vũ Hàn ở bên cạnh không kìm được
tán thưởng: “Giọng cô ấy hay thật!”

Đúng vậy, đúng vậy, cô gái đó
chính là Sa Chức!

Cô ấy mặc chiếc váy hở vai gợi
cảm, đang chầm chậm tiến lại về phía chúng tôi đang ngồi. Tôi vội đeo kính vào,
kéo mũ xuống thật thấp, chúi đầu ăn. Vũ Hàn thấy tôi căng thẳng thì nói: “Cô ấy
có phải cô gái đi chiếc Benz đó không?”

Tôi gật đầu.

Rất nhiều thực khách đều chào cô
ấy: “Xin chào bà chủ!”

Sa Chức tiến lại ngồi ở bàn phía
sau chúng tôi, cách tôi một chỗ. Những người ngồi ở đó đều mặc com-lê chỉnh tề,
sang trọng. Sa Chức thỏ thẻ nói với người đàn ông trung niên bên cạnh: “Hình
đại ca, anh nói xem em hát có hay không?”

“Hay hay hay! Ha ha ha ha... Không ngờ bà chủ của “Cung điện
Phỉ Thúy” lại tài sắc vẹn toàn thế này!” Tay họ Hình vừa cười vừa nâng ly lên
mời Sa Chức.

Tôi ngồi phía sau Sa Chức, hơi nghiêng người để nhìn xem cô
ấy lại đang quyến rũ ai thế.

“Vậy... Hình đại ca, có muốn nữa không... có muốn nghe nữa
không?”

“Muốn, muốn chứ!”

Tôi càng nghe càng thấy khó chịu, cảm giác như bị mắc một cái
xương cá, càng cố nuốt lại càng đau.

Một người ở bàn tôi nói nhỏ: “Người đàn ông đó là phó thị
trưởng, cục trưởng Công an thành phố Hồ Bình chúng ta, Hình Đạt. Còn cô gái kia
chính là bà chủ ở đây.”

Vừa dứt lời, mọi người lập tức đầy hứng thú túm lại bàn tán
về chuyện của bà chủ “Cung điện Phỉ Thúy”.

Tôi tựa người nghe lén cuộc nói chuyện giữa họ. Sa Chức sử
dụng ngôn ngữ cơ thể rất hoàn hảo, tay phải nâng ly với Hình Đạt, tay trái ở
dưới gầm bàn chỗ người khác không nhìn thấy vẽ vòng tròn lên đùi ông ta: “Hình
đại ca... cái miếu nhỏ này của em sau này phải trông cậy đại Phật là anh chiếu
cố tới đó.”

“Yên tâm, sau này bà chủ em có chuyện gì cứ tìm anh, bất cứ
lúc nào cũng được. Việc của “Cung điện Phỉ Thúy” chính là việc của anh. Như thế
đã hài lòng chưa?” Hình Đạt nói đầy chắc chắn, đầu gối vẫn không ngừng ma sát
lên đùi Sa Chức.

Tiếng nhạc dập dìu vang lên, thực khách lần lượt lên sân khấu
khiêu vũ. Hình Đạt nháy mắt với Sa Chức: “Lâu rồi không hoạt động gân cốt...”

Sa Chức hiểu ý, chầm chậm đứng dậy theo Hình Đạt.

Tôi châm điếu thuốc, rít một hơi đuổi sự ức chế trong lòng
đi. Sa Chức vừa đi được mấy bước bỗng nhiên quay lại nhìn tôi. Tôi vội giơ cao
bát lên che mặt rồi cắm đầu ăn. Sa Chức nhìn chằm chằm mấy giây, có lẽ vì tôi
đeo kính đội mũ nên cô ấy không nhận ra, quay người cùng Hình Đạt ra khiêu vũ.

Tôi từng tưởng tượng ra hàng nghìn hàng vạn trường hợp chúng
tôi gặp lại nhau, nhưng không ngờ lại gặp cô ấy trong hoàn cảnh này. Một chút
tương tư trong lòng bỗng chốc mang theo mùi vị của sự đắng chát dấy lên trong
lòng tôi.

Trong biển người mênh mông, có ai là mãi mãi của ai đâu,
chẳng qua là người khách lướt qua cuộc đời của ai đó mà thôi. Tôi là người cô
đơn, tôi luôn khắc ghi trong tim tất cả những ai từng xuất hiện trong cuộc đời
mình. Khi chia tay họ tôi sẽ lại nhớ đến từng người bọn họ, trong mỗi buổi tối
có sao băng rơi, tôi lại ngồi đếm sự cô đơn của bản thân.

Trong một thời gian sau đó, Bạch Khiết thường xuyên hẹn tôi
đi ăn, tôi toàn tìm những lý do kỳ quái để từ chối. A Tín nói đúng, tôi và
những người như Bạch Khiết, Sa Chức quá khác nhau. Chúng tôi ở hai thế giới
hoàn toàn khác hẳn, giống như hai cây hoa được trồng trong hai chậu cây khác
nhau, vì chất đất và dinh dưỡng khác nhau nên đã được chủ định sẽ thành hai
loại người khác nhau. Bất luận là bên nào thay đổi chỗ sống đều không thể mọc
lên tươi tốt được.

Hơn nữa, nếu người bạn yêu không yêu bạn, nhất định bạn phải
kiên quyết chia tay, dù sao chia tay cũng tốt hơn là bám lấy nhau một cách nhu
nhược. Tôi từng cố gắng, lúc này cũng không phải tôi nhận thua, nhưng thực sự
tôi không thể nhìn cô ấy lên xe của bọn lắm tiền nhiều của đó được.

Ngày nào tôi cũng tìm việc làm cho mình bận đến mệt nhoài,
thà không gặp cô ấy, không nhớ cô ấy, dần dần sẽ xóa được hình ảnh cô ấy trong
tôi, coi như tôi chưa từng thích cô ấy.

Nếu trong lòng người mình yêu cũng có mình thì liệu có ai cự
tuyệt sức hấp dẫn của vật chất không?

Nếu có thể nắm tay người mình yêu đến đầu bạc răng long thì
liệu có ai không bận tâm đến tiền bạc không?

Câu trả lời của phụ nữ: không.


Vì thế tôi cũng không muốn vùng vẫy nữa, cuộc đời mà, cứ để
nó diễn ra tự nhiên. Tình cảm đơn phương của tôi có thể hình dung bằng từ “vội
vàng”. Nghĩ kỹ lại thì trong cuộc sống này không thiếu những chàng trai cô gái
ngốc nghếch chìm đắm trong tình yêu, thậm chí từng hữu tình hoặc vô ý khiến sự
si mê của mình mang màu sắc bi thương. Gần như dùng toàn bộ trái tim để yêu,
sau này không có ai có thể thay thế vị trí của người đó trong lòng mình. Nhưng
trên thực tế, chỉ cần chúng ta lớn lên một chút, trưởng thành một chút, cuối
cùng sẽ nhận ra quá khứ chỉ là một đóa hoa nhỏ trong cuộc đời mình, làn sóng
trào dâng khi đó rồi cũng sẽ tan đi. Cứ thế, sau nhiều ngày không gặp Bạch Khiết,
tôi cũng không còn nhung nhớ điên cuồng như trước, cùng không nghĩ đến nhiều
vấn đề hỗn loạn nữa.

Bạch Khiết hẹn tôi mấy lần thấy tôi ừ hữ không nhiệt tình,
dần dần tôi thấy số lần tay giám đốc tiền tệ đến đón cô ấy ngày một nhiều.

Thứ bảy. Bạch Khiết nhắn tin cho tôi: “Cậu vẫn khỏe chứ?”

“Ừm, chị thì sao.” Tôi trả lời.

“Cảm ơn cậu đã giúp Vũ Hàn nhiều như vậy. Tôi muốn mời cậu ăn
cơm nhưng chắc cậu sẽ từ chối. Có phải cậu lại ghét tôi không? Bất luận cậu có
đến không, tôi sẽ làm cơm đợi cậu ở nhà.” Cô ấy gửi cho tôi tin nhắn khiến lòng
tôi xáo trộn. Đàn ông đều không thể kháng cự được sự dịu dàng của phụ nữ. Trái
tim kiên quyết bao ngày nay của tôi bắt đầu lung lay.

Tôi suy nghĩ mấy lần liền, thôi, nên tham gia hoạt động có ý
nghĩa khác thì hơn. Mấy tháng nay, tháng nào tôi cũng trích từ lương hai ba
trăm tệ quyên góp quỹ học bổng cho học sinh nghèo. Sáng nay một người phụ trách
quỹ đã gọi mời tôi tham gia lễ trao học bổng cho trường tiểu học.

Lên xe của người ta, tôi đến ngôi trường tiểu học ở vùng xa
tham dự lễ trao học bổng, tôi tưởng chỉ có một vài người làm từ thiện và người
của quỹ, ai ngờ thật sự rất đông, còn có rất nhiều người giàu lái xe con đến
dự.

Những người quyên góp nhiều lên sân khấu phát biểu, những
người góp ít như tôi thì phụ trách phát đồ dùng hàng ngày cho học sinh như sách
vở, bút thước, quần áo. Nhìn những đứa trẻ da dẻ vàng vọt, người ngợm gầy gò tự
động xếp hàng nhận được một cái bút, một quyển vở mà vui mừng hớn hở tôi cảm
thấy mình thật sự hạnh phúc hơn chúng hàng trăm lần.

Có một đứa trẻ rất đáng yêu, đôi mắt to tròn long lanh, tóc
buộc thành hai túm như sừng dê, gương mặt tròn ngây thơ ngẩng lên nhìn tôi. Tôi
phát đồ xong không kìm được cúi xuống thơm một cái lên má bé. Tôi bật cười xoa
xoa đầu bé khi thấy bé có chút sợ sệt.

Nữ thần Sa Chức đã xuất hiện trước mặt khi tôi không hề hay
biết. Lúc đứng thẳng dậy tôi sững người, không ngờ cô ấy cũng đến đây. Chiếc áo
khoác dài màu xám bạc bay bay trong gió, mái tóc cũng được búi rất kiểu cách,
cô ấy đứng trước mặt tôi tựa tiên nữ giá lâm. Tôi cười: “Hữu duyên thiên lý
năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Anh thấy chúng ta đúng là
duyên chưa hết, tình chưa cạn.”

Sa Chức tiến lại bên cạnh tôi, lấy đồ ra phát cho các em học
sinh, vừa phát vừa nói: “Em không ngờ mình cũng có ngày bị người ta đá, hơn nữa
còn bị đá một cách uất ức, không thể hiểu nổi như thế.”

“Sa Chức, anh đâu có bản lĩnh để đá em. Em biết chúng ta là
người của hai thế giới khác nhau mà.”

“Ân Nhiên, em bắt anh phải hứa hẹn gì sao? Lẽ nào trong lòng
anh, em có cũng được, không có cũng chẳng sao?” Sa Chức đột nhiên giận dữ nói.

“Em đừng nói to như vậy... các em học sinh sợ.”

“Khi đi lẽ nào anh không có chút luyến tiếc nào sao? Lẽ nào
anh vô tình như vậy, anh không thấy buồn chút nào sao?” Cô ấy hầm hầm nhìn tôi,
trong ánh mắt đầy oán hận, sự oán hận của tình yêu. “Lẽ nào giờ gặp em, anh
không thấy vui chút nào?”

“Ly biệt và trùng phùng là chuyện vẫn thường xuyên diễn ra
trong cuộc đời con người, quen rồi cũng chẳng thấy đau lòng nữa ”

Cô ấy định nói gì đó thì một cô gái bỗng nhảy ra trước mặt
tôi: “Anh!!!”

Tôi quay lại, phấn khích kêu lên: “Ân Duyệt! Sao em lại ở
đây?”

Em gái lớn của tôi, Ân Duyệt!

“Anh, đúng là anh thật!” Ân Duyệt ôm lấy tôi, nước mắt trào
ra: “Suốt từ mùng ba Tết đến giờ không gặp anh, em nhớ anh lắm!”

“Ân Duyệt, sao em lại ở đây?”

Ân Duyệt tham gia hội học sinh của trường, được sắp xếp đến
đây tham gia hoạt động. Tôi đã biết trường Ân Duyệt học cách Hồ Bình không xa,
đi mất ba giờ xe, nhưng tôi chẳng có thời gian để đi thăm nó.

“Ân Duyệt, tại sao hồi trước anh gọi về nhà, mẹ cứ giành nghe
điện thoại còn gần đây hỏi mẹ đang làm gì thì bố cứ úp úp mở mở?” Có thời gian
tôi không được nói chuyện với mẹ, trong lòng cứ lo lắng bà xảy ra chuyện.

“Em cũng không biết nữa. Anh gọi cho Ân Hỷ xem, nó thường xuyên
về nhà chắc biết đấy.” Ân Duyệt lo lắng nói.


Tôi gọi cho đứa em gái thứ hai Ân Hỷ, trong tiếng khóc nức nở
của nó, tôi được biết nhà tôi đã xảy ra rất nhiều chuyện. Mẹ tôi bị bệnh, nhưng
để tiết kiệm tiền nên bà cố chịu đựng. Sau đó không chịu được nữa mới đi viện,
hết tiền đành phải bán đất bán ruộng. Vì bán ruộng mà lại cãi nhau với hàng xóm
vì mấy mét vuông. Hàng xóm không cùng họ với chúng tôi, lại người đông thế
mạnh, bố tôi dùng rìu đánh khiến người ta sứt đầu mẻ trán, người ta gọi người
đánh lại, mẹ tôi chắn cho bố bị đánh gãy chân, không có tiền phẫu thuật, chỉ có
thể nằm yên trên giường. Bố sợ tôi và Ân Duyệt biết sẽ lo lắng, bảo Ân Hỷ không
được nói nửa lời nếu không sẽ đánh gãy chân nó. Đương nhiên ông chỉ dọa nó thế
thôi...

Ân Duyệt tay cầm điện thoại quỳ dưới đất vừa nghe vừa khóc.

Tôi thấy toàn thân lạnh toát, cảm giác như đang nghe chuyện
của người khác vậy, một câu chuyện khiến người ta đau lòng.

Tôi nắm lấy tay Ân Duyệt: “Đừng khóc, đừng khóc nữa! Đi nào,
chúng ta về nhà!”

Đi được mấy bước, Sa Chức hỏi: “Hai người về nhà thế nào?”

Tôi ngoảnh lại, lúc này mới nhớ còn Sa Chức ở đây.

“Anh, em đi báo với thầy đã .” Ân Duyệt chạy đi tìm thầy.

“Sa Chức, em cũng thấy rồi đấy... Anh còn có việc. Thật ra,
nói trắng ra vậy, chúng ta cứ dây dưa với nhau cuối cùng cũng tự sinh tự diệt.
Chi bằng...”

Sa Chức ngập ngừng một chút: “Đi nào, em đưa hai người về.”

“Em đưa bọn anh về?” Tôi hỏi với vẻ không tin nổi.

“Giờ anh đi xe đến tối cũng không về được.” Sa Chức nói đúng,
chúng tôi phải ngồi xe chạy xuyên tỉnh, giờ về Hồ Bình cũng không mua được vé.

Thế là Sa Chức lái xe đưa tôi và em gái về, trên đường đi tâm
trạng tôi và Ân Duyệt đều vô cùng suy sụp, đương nhiên cũng chẳng muốn nói gì,
Sa Chức thì nói không ít những lời an ủi chúng tôi.

Đi suốt mấy tiếng đồng hồ, chiều tối, đứng trước cánh cửa nhà
quen thuộc, tôi chạy vào trong. Trong nhà thiếu mất sự ấm áp quen thuộc, thay
vào đó là sự lạnh lẽo cô đơn.

“Mẹ…” Tôi và Ân Duyệt quỳ trước giường mẹ tôi đang bị giày vò
bởi bệnh tật, khóc không ra tiếng nữa.

Mẹ thấy tôi và Ân Duyệt thì giật mình: “Các con... sao các
con lại về?”

“Mẹ, tại sao mẹ lại giấu bọn con?”

Bố tôi vừa từ ruộng về, đặt quang gánh xuống tiến lại bên
cạnh tôi: “Sao con lại về?”

Tôi chỉ vào mẹ hỏi: “Mẹ thành thế này sao bố còn giấu bọn
con?”

Bố tôi nói ra nỗi khổ của mình, chân của mẹ bị trọng thương,
cần hơn một vạn tệ làm phẫu thuật, trong nhà tạm thời không có từng đó tiền,
lại không dám ở viện lâu, chỉ đành đón mẹ về đợi bao giờ góp đủ tiền rồi lại
vào viện.

Tôi không nói gì, lập tức bế mẹ đi, gọi một chiếc xe, cả nhà
vào viện...

Sau khi sắp xếp cho mẹ xong, bố và tôi ngồi ngoài hành lang
hút thuốc: “Con trai, con thành đạt rồi, con không biết bố mừng thế nào đâu!
Nhưng bố có thể thấy cuộc sống của con cũng không phải thật tốt!”

“Sao lại không tốt? Giờ con đi xe Benz, làm giám đốc của một
công ty!” Tôi nói dối.

Bố tôi cười khan: “Hà hà... Con đi xe Benz mà hút thuốc chưa
đến mười tệ sao? Chiếc xe đó là của cô gái kia đúng không?”

“Đúng ạ.”

“Ân Nhiên, cô gái đó nhìn có vẻ không dễ dính vào đâu. Thân
phận như chúng ta quá khác họ, ở cùng cô ta con sẽ không vui đâu.”

“Bố nói điều này làm gì... Giờ con chỉ mong mẹ khỏi bệnh. Bố,
nhà chúng ta có vẻ kém nhà người ta quá nhiều. Con muốn đưa bố một ít tiền, xây
lại nhà, sau này con sẽ lo hết học phí cho em, bố không cần đi làm nữa.” Nhớ
đến ngày nào bố mẹ cũng sống trong ngôi nhà rách nát đó, trong lòng tôi lại
thấy chua xót.

“Con trai... con có tấm lòng như vậy là bố mãn nguyện rồi. Số
tiền đó con định mượn tiền từ cô gái kia đúng không? Sao bố không nhận ra chứ?
Điều này con đừng lo lắng, bố mẹ ở nhiều năm như vậy cũng quen rồi, giờ chỉ cần
mẹ khỏe lại là không gì bằng nữa. Con cứ về làm việc chăm chỉ kiếm tiền đi.”

“Kiếm tiền, kiếm tiền, cũng không biết kiếm tiền vì ai, trong
Thánh Kinh có đoạn thế này: Quả thật, mỗi người bước đi khác nào như bóng; Ai
nấy đều rối động luống công; Người chất chứa của cải, nhưng chẳng biết ai sẽ
thu lấy. Bố mẹ sống không tốt liệu con có tâm trạng làm việc không? Nhỡ bố mẹ
có gặp bất trắc gì thì con kiếm tiền làm gì? Nhà nhất định phải xây lại! Bố,
mỗi khi nghĩ bố mẹ phải sống khổ như thế con chịu không nổi...”

Bố tôi rưng rưng nói: “Bố có đứa con trai thật ngoan! Nhà con
không cần lo, chúng ta cứ làm từ từ, rồi sẽ có ngày có ngôi nhà ba bốn tầng như
người ta thôi.”

“Bố, nếu bố không hứa thì con đâu có tâm trạng gì đi làm
nữa?”

Bố giữ lấy vai tôi: “Con muốn vay tiền cô gái đó sao? Người
ta sẽ coi thường chúng ta! Con mượn của cô ta, thế con và cô ta có quan hệ gì?”

“Đúng, giờ con muốn vay tiền cô ấy, nhưng trong năm nay nhất
định con sẽ trả được!” Tôi vô cùng tự tin.

Bố tôi bỗng nghiêm nghị: “Ân Nhiên, con hãy nhớ, một người
đàn ông có thể xấu, có thể không có tiền, nhưng không thể không có trách nhiệm.
Lẽ nào con chỉ nợ người ta tiền thôi sao? Con còn nợ rất nhiều tình nghĩa, trên
thế gian này khó trả nhất chính là món nợ nghĩa tình!”


Lời nói của bố như cú đấm giáng thẳng lên tim tôi, nhớ lại
những vướng mắc đã xảy ra với Sa Chức trong thời gian qua, tôi bỗng thấy sợ
hãi. Tôi coi Sa Chức là gì chứ?

Tôi vẫn đang suy nghĩ làm sao để thuyết phục bố thì Sa Chức
tiến lại. Cô ấy vẫn ở trong phòng nghe cuộc nói chuyện của chúng tôi. Sa Chức
nói với bố tôi: “Cháu chào chú, cháu là bạn của Ân Nhiên, cũng là đồng nghiệp.
Cháu là giám đốc khu vực, Ân Nhiên là nhân viên nghiệp vụ, cháu có thể coi là
cấp trên của anh ấy. Là thế này ạ, Ân Nhiên đã giúp công ty có được một đơn
hàng lớn từ Mỹ, kiếm được không ít. Tiền hoa hồng của anh ấy khoảng ba mươi
nghìn đô la Mỹ, nhưng tạm thời chưa thể thanh toán ngay, phải chờ qua rất nhiều
lượt lãnh đạo ký duyệt mới được. Nhưng cháu có thể cho anh ấy vay tạm.”

Sa Chức nói dối như thật, bố tôi sững người nhìn tôi:
“Thật... thật sao?”

Tôi không lừa được bố, ông chỉ cần nhìn mắt là biết tôi nói
dối hay không. Sa Chức không cho tôi cơ hội để nói: “Trong xã hội này chẳng ai
giúp đỡ ai một cách vô tư cả, cháu giúp anh ấy đương nhiên cũng có mục đích của
mình!”

Bố tôi có thể nhận ra quan hệ không bình thường giữa tôi và
Sa Chức, cũng không nói gì nữa.

Bố và Ân Duyệt trông mẹ, Ân Hỷ cũng đã tới, nửa đêm rồi tôi
không nỡ để Sa Chức phải ở cùng chúng tôi, bèn đưa cô ấy đến khách sạn. Ngồi
trên giường tôi nói với cô ấy: “Em lại giúp anh, anh thật sự không biết nên cảm
ơn em thế nào.”

Sa Chức cởi áo ngoài: “Em lại giúp anh sao? Nhớ lần em mua
quần áo cho anh, cho anh vay tiền, không quá mấy ngày anh đã trả lại cả vốn lẫn
lãi. Em cho đi hai mươi ba vạn, chưa được mấy ngày đã kiếm được hai vạn tiền
lời. Em còn phải cảm ơn anh đã giúp em kiếm tiền mới phải.” Sa Chức giận dỗi
nói.

“Ân Nhiên.” Khi cô ấy bỏ quần áo ngoài ra, chỉ mặc bộ nội y
gợi cảm yên lặng ngồi trước mặt tôi, ánh mắt vẫn có sự quyến luyến ngày xưa,
giọng nói vẫn dịu dàng như trước. Khi rót trà ngón tay cô ấy vô tình chạm vào
tôi, vẫn là sự ấm áp ngày nào. Cuối cùng tôi cũng hiểu trái tim mình vẫn không
đủ trưởng thành, không đủ lý tính. Một vài thứ gì đó trong cơ thể đột nhiên
thoát ra, tựa hàng nghìn hàng vạn đóa hoa lê nở không thể kiểm soát.

Tôi cúi xuống tìm đến bờ môi cô ấy, tìm thấy rồi, vậy là tôi
lưu luyến hôn lên đóa hoa ngọt ngào đó, mùi hương tỏa ra khiến tôi say đắm.
Hương thơm quen thuộc từ cơ thể cô ấy khiến tôi đắm chìm, nhịp thở ngày một gấp
gáp. Cả hai chúng tôi đã nóng rực toàn thân, chỉ đợi khoảnh khắc tan chảy. Mọi
đường gân trên người Sa Chức tôi đều đã quá quen thuộc, thứ dầu thơm trơn tuột
khiến tôi say, thân thể cô ấy đã tan ra thành vũng nước xuân, chảy đến đâu cũng
đầy sức mê hoặc. Tôi tin thân thể cũng có ký ức của nó. Vì dục vọng của chúng
tôi rất giống nhau, khi bay lên tận tầng mây, cô ấy mơ màng nói: “Chỉ có người
tên Ân Nhiên... mới đem lại cho em cảm giác bay lên như thế này.”

Tưởng rằng che mắt lại là có thể không nhìn thấy thế giới
này; tưởng rằng bịt tai lại là có thể không nghe thấy bất cứ điều phiền não
nào; tưởng rằng dừng bước là có thể không đi xa thêm nữa, thì ra hơi ấm tôi cần
chỉ là một cái ôm. Cứ thế, tôi ôm cô ấy, như hai cá thể động vật ôm chặt để lấy
hơi ấm từ nhau trong ngày đông giá rét.

Phụ nữ đều như vậy, thích thủ thỉ ngọt ngào sau khi lên cao
trào: “Ân Nhiên, em cũng tưởng anh chỉ là vị khách qua đường trong đời mình,
nhưng khi anh đi rồi, tim em đau lắm. Anh thì sao?”

“Sa Chức, mối tình không tình yêu không bao giờ xấu đi. Vì
thế chúng ta tán tỉnh nhau, tình tứ với nhau, nhưng tốt nhất đừng bao giờ yêu
nhau.” Tôi nói giúp cô ấy suy nghĩ thật sự của mình, cô ấy nhớ thân thể của
tôi, hay là thích vẻ ngoài của tôi? Cô ấy đều thích cả, chỉ là không có tình
yêu.

“Hứa với em, đừng để em không tìm thấy anh nữa. Anh cần bao
nhiêu tiền em cũng có thể cho anh.”

Nghe thấy lời đó tim tôi lạnh toát, lại là tiền, tiền, tiền.
Có lẽ trong mắt cô ấy tôi từ đầu chí cuối chỉ là một thứ đồ chơi cao cấp. Nhưng
tôi cũng không thể nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần có tiền gửi cho bố, đồ chơi thì
sao chứ?

Sáng dậy là tôi đến bệnh viện, mua đồ ăn cho mọi người. Nhìn
mái tóc đã bạc hơn nhiều của bố, có lẽ vai trò trụ cột trong nhà đến lượt tôi
đảm nhận rồi...

“Ân Nhiên, trong thẻ có ba mươi vạn, anh đưa cho bố anh đi.” Sa Chức
nói với tôi.

“Sa Chức... cảm ơn em!”

Tôi nhận lấy, cầm tấm thẻ trong
tay thật nhẹ, nhưng nó lại đè nặng lên tim tôi.

“Anh hãy chăm sóc mẹ cho tốt, em
phải đi trước.”

Tôi vội nói: “Em đi đâu?”

“Về chứ đi đâu. Cung điện Phỉ
Thúy còn rất nhiều việc phải làm.” Thấy tôi cuống cô ấy khẽ cười.

“Thế...”Chưa nói hết thì cú điện
của Vương Hoa Sơn khiến tôi giật mình, ông ta hét bên đầu dây: “Ân Nhiên, có
phải cậu cầm tiền của tôi chạy mất rồi không?”

Sao ông ta lại nghĩ vậy chứ?
“Vương tổng... nhà tôi có việc, mẹ tôi bị bệnh.”

“Vậy tại sao không xin nghỉ?” Xem
ra người của Vương Hoa Sơn trong bộ phận thị trường không phải nhiều bình
thường, mà là rất nhiều. Cả bộ phận thị trường chia thành mấy bè phái lớn, tôi
cũng không rõ ai cùng phái với ai nữa. Những bang phái nhỏ này khiến cả bộ phận
thị trường trở nên thâm sâu dò không thấy đáy. Trong mấy bè phái này, rốt cuộc
ai đang xây dựng, ai đang phá hủy Ức Vạn chẳng ai biết được.

“Chuyện xảy ra đột ngột quá. Tôi
xin lỗi.”

“Mẹ cậu ốm nặng không?” Ông ta
lịch sự hỏi thăm.

“Rất nghiêm trọng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui