Trong tay tiểu Tông Nhân cầm một cây sơn trà to bằng tay hắn, hắn ngẩng đầu mở to đôi mắt to tròn nhìn về phía mẫu thân, hỏi: "Mẫu thân muốn làm đồ ngọt cho phụ thân ăn sao?"
"Phụ thân ngươi không nghe lời cho nên đã sinh bệnh, sinh bệnh rồi lại còn không chịu uống thuốc."
"Cho nên muốn mẫu thân làm đồ ngọt giống như lúc dỗ dành Tông Nhân để dỗ phụ thân uống thuốc sao?"
Tiêu Ấu Thanh dùng khuy áo ở cánh tay để buộc ống tay áo lại, cầm cái thìa được làm từ gốm múc một quả sơn trà trong cái bát lên, một bên lại giải thích với đứa nhỏ: "Còn sơn trà a, có thể trị ho, còn có lợi cho cổ họng."
"Thì ra là như vậy." Nghe xong lời mẫu thân nói, tiểu Tông Nhân liền nổi lên lòng nhân từ, đem sơn trà trong tay đặt trở lại trong chén: "Tông Nhân không ăn nữa, đều để trị cổ họng cho phụ thân."
Tiêu Ấu Thanh nhìn thấy hành động của hắn có chút ngoài ý muốn, nhưng một tay cầm sơn trà, một tay cầm bát nên cũng không thể làm gì khác, liền dịu dàng nói với hắn: "Tông Nhân là một hài tử hiếu thuận, đến phụ thân của ngươi còn không có nghe lời như ngươi a."
Tông Nhân ngẩng mặt, hơi nghiêm túc nhìn mẫu thân mình, ngây thơ nói: "Bọn họ đều nói phụ thân chỉ nghe lời mẫu thân a."
Tiêu Ấu Thanh chợt dừng tay sửng sốt một lát, rồi chỉ mỉm cười với hắn.
"Để tiểu nhân giúp Vương phi lột những trái sơn trà này đi."
"Không cần đâu, lát nữa sẽ phải châm lửa, các ngươi dẫn hắn đi ra ngoài đi."
"Vâng."
Cung nhân mang theo Thọ Xuân quận vương rời đi, Hỉ Xuân liền đi lên phía trước: "Từ sau khi cô gia trở về, cứ cách ba ngày hai đêm tiểu Quận vương liền nháo lên đòi đi gặp cô gia, có thể thấy ngài ấy rất yêu thích cô gia a."
Tiêu Ấu Thanh nghiêng đầu nhìn đứa bé đang rời đi ở ngoài cửa: "Chỉ mong sau khi lớn lên hắn vẫn có thể nhớ nàng như bây giờ."
"Để nô giúp cô nương lột sơn trà."
"Được." Tiêu Ấu Thanh chỉ vào cái thìa bên cạnh: "Dùng mặt sau của thìa cạo vài vòng xung quanh sơn trà này đi, cạo bên ngoài vỏ thôi, đừng để dính vào thịt bên trong."
Hỉ Thu gật đầu, sau đó gọt vỏ sơn trà rồi cắt ra phân nửa để lấy hạt bên trong ra, sau khi bỏ hạt đi thì trong thịt còn bị bám một tầng chất màu trắng, nàng liền dùng thìa bằng đồng gạt bỏ đi.
Hỉ Thu cầm tiểu thạch thạch rửa sạch, "Nô còn nhớ món Sơn Trà ngào đường này là do Đại nương tử chỉ dạy, về sau...cũng chưa từng thấy cô nương làm món này thêm lần nào nữa."
Tiêu Ấu Thanh cho Sơn Trà và vỏ vào dùng cói đá nghiền nát, lại dùng vải bông sạch sẽ bọc nước sốt ra, sau đó tiến hành lọc, rồi lại cho vào nồi thêm hai lạng đường phèn, mật ong, một đến hai lượng đường mạch nha, sau đó trộn lẫn nấu trên lửa nhỏ: "Lúc nhỏ thân thể ta thường không được tốt, mỗi khi đổi mùa lại đều phải chịu lạnh, ta chê thuốc đắng nên không chịu uống, sau đó lại ho nặng hơn, mẫu thân liền nghĩ đến dùng phương pháp làm đồ ngọt, sau đó mới chế tạo ra loại này.
Cũng đã mười mấy năm ta chưa từng làm, mà cũng chưa từng ăn qua lần nào nữa."
***
Bên cạnh ngự tọa của Thùy Củng điện có đặt thêm một cái ghế khác, Sở vương ngồi nghiêng trên ghế lật xem tấu sớ và trát tử.
"Đại vương, Nhị phò mã đã tới rồi."
"Cho hắn vào."
Một nam tử hơn ba mươi tuổi đi vào điện: "Lữ sĩ thừa bái kiến Đại vương."
Sở vương vội vàng gọi hắn đứng lên: "Tỷ phu." Nàng đã từng gặp Nhị phò mã, bộ dạng của hắn ngược lại rất giống các quân tử thường hay khiêm tốn.
"Có hạ quan ở đây."
"Phò mã đô úy ở viện trạch của mình có tốt không?"
Phò mã ngẩng đầu, chợt quỳ gối xuống, phát run nói: "Quan gia ban trạch là thiên ân mênh mông, thần tử vô cùng cảm kích, tất nhiên là cực kì tốt đẹp."
"A, quan gia ban trạch sao? Lại còn cực kì tốt đẹp nữa sao?" Sở vương đi tới trước mặt hắn ngồi xổm xuống, từ trong tay áo lấy ra một phong thư đặt vào tay Phò mã, chớp mắt liền thấy đôi tay đang vươn ra của hắn run rẩy.
Sở Vương nhẹ nhàng đặt đồ vào trong lòng bàn tay Phò mã, hạ thấp âm thanh nói: "Ở đây có một phong mật thư mà Đô Giám lấy ở tư trạch của công chúa đưa tới." Phò mã còn chưa kịp mở ra, thì đã bị nàng quát lớn một tiếng mà dọa sợ.
"Có phải ngươi cảm thấy Vệ gia ta không có nam nhi, thì nữ tử Vệ gia đều dễ bị ức hiếp có đúng hay không?!"
Phò mã thu tay cúi đầu nặng nề dập xuống: "Không phải, Đại vương thứ tội, hạ quan là thần tử, tuyệt đối không dám sinh ra ý nghĩ này."
"Ngươi ỷ vào việc mình là thân chất của Lữ tướng, lại cho rằng Lữ tướng là sư giảng của bổn vương nên đến ngay cả bổn phận mình là thần tử cũng dám quên, ỷ vào tâm tư nhân hậu của công chúa mà ngày càng ngạo mạng."
"Vốn là hạ quan không muốn..."
"Không muốn cái gì?"
"Hạ quan...hạ..." Phò mã câm lặng, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện Sở vương sẽ thay công chúa ra mặt.
"Tuy rằng bổn vương và công chúa từng có hiềm khích, nhưng đây là chuyện của Hoàng thất.
Công chúa là tỷ tỷ của bổn vương, há có thể để cho loại người ngoài như ngươi khi dễ nàng sao? Nếu không phải nể mặt các ngươi, còn có hai hài nhi chưa lớn kia, ta nhất định sẽ tấu báo với quan gia, đày ngươi vào quân doanh bên biên ải kia rồi!"
Phò mã ngẩng đầu mở to hai mắt, hoảng hốt liên tục dập đầu: "Đại vương thứ tội, là hạ quan nhất thời hồ đồ, sau này hạ quan sẽ không dám nữa."
***
Người bị mắng chửi mặt mày xám như tro trở về viện trạch [ "Ngươi vô tài vô đức, dựa vào danh tiếng được tích lũy nhiều đời của Lữ gia mới có thể ngồi ở vị trí này.
Bây giờ có mặt mũi gì để làm quan? Ngươi nhàn rỗi như vậy thì vào trong quân doanh đi, dù sao quy củ của triều ta từ trước đến nay cũng là công chúa dưới quyền võ tướng a."】
Cửa lớn treo tấm biển chữ, người trên xe ngựa bởi vì nóng lòng mà quay cuồng nhảy xuống, mấy người hầu tới nâng đỡ cũng bị hắn hất ra: "Tránh ra!"
Liên tục xách vạt áo lên chạy vào trong: "Công chúa, công chúa!" Dọc theo đường đi hắn đã đụng ngã mấy tiểu nội thị.
Nhị công chúa đang ở trong đình viện nghe một nữ hài chừng bảy tám tuổi ôn lại việc học.
"Là phụ thân tới rồi." Nữ hài có búi tóc nhỏ từ trên xích đu nhảy xuống: "Mẫu thân, là phụ thân tới."
"Công chúa, bái kiến công chúa!" Lữ Sĩ Thừa đi vào trong sân, không để ý đến hai đứa nhỏ bên cạnh mà quỳ xuống với nữ tử trước mặt, đồng thời hung hăng tự tát mình hai cái.
Nhìn hắn như thế, nữ tử không đành lòng liền buông sách vở trong tay xuống chuẩn bị đứng lên đỡ hắn: "Quan nhân đây là làm cái gì..."
"Công chúa cứu ta."
Bước đi đang nhanh kia dần dần chậm lại, thậm chí là đứng yên bất động: "Biệt viện thoải mái, Phò mã đã lâu mới về một lần, ta cũng không cầu ngươi trở về thăm ta, nhưng hai đứa nhỏ này chính là cốt nhục thân cốt của ngươi a."
"Phải phải, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, bây giờ ta bị báo ứng cũng là do ta có tội,..." Hắn nghiêng đầu vổ bụng tức giận: "Không bị quan gia khiển trách nhưng lại bị một tiểu bối đệ đệ của công chúa mắng."
Phế Thái tử đã thành thứ nhân, đệ đệ của nàng cũng chỉ còn lại một người: "Cái gì?"
"Hắn muốn đuổi ta đi đến quân doanh ở biên cảnh của Tắc Bắc, công chúa,..." Lữ Sĩ Thừa quỳ gối bò về phía trước: "Người nhất định phải cứu ta, nể tình Đại nương và Nhị nương, ngươi không thể bỏ ta a, ngày đó ta uống nhiều rượu nên mới vô tình càn quấy."
Nhị công chúa sờ sờ vết sẹo đã phai nhạt trên trán: "Không phải ngươi vẫn luôn cảm thấy làm Phò mã rất uất ức hay sao? Hiện giờ có thể được nhậm chức trong quân..."
"Đó chính là biên cảnh a, không biết lúc nào sẽ khai chiến với người Khiết Đan, cho dù ngươi không cần ta nhưng nngươi phải suy nghĩ đến nữ nhi của mình a.
Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn các nàng không có phụ thân..."
"Ta vốn không có phụ thân." Nữ hài chấp tay sau lưng đi đến trước mặt mẫu thân mình: "Yên nhi cũng không muốn gọi hắn là phụ thân, hắn chỉ thích những nữ tử bên ngoài..."
"Im miệng!" Nhị công chúa quay đầu lại lớn tiếng răn dạy: "Sư giảng dạy quy củ cho ngươi là như vậy sao?"
Nữ hài liền bĩu môi nghiêng đầu.
***
Tiêu Ấu Thanh đã nấu xong, đang chờ Sở vương hạ triều trở về thưởng thức.
Trong dĩa sứ là bánh ngọt nhỏ được làm thành hình hoa, đường phèn quá ngọt nên khi đổ vào nàng cố ý chỉ cho một lớp mỏng phía trên.
Cách dùng bữa ở Phồn Anh Các không có chia bàn như trong cung, mà vẫn giống như trước kia khi ở Sở Vương phủ.
Sở vương cầm lên một khối đường màu vàng gừng: "Đây là loại đường gì mà trước kia ta chưa từng thấy qua a?"
"Đường này được chế biến ở phố Mã Hành, ngay cả các sạp hàng bán bánh ngọt ở hai bên phố Mã Hành cũng không có a, ngươi đương nhiên chưa từng thấy qua."
Sở vương đang thèm, vì vậy liền đưa lên cắn một miếng.
"Thế nào?" Chỉ lo làm điểm tâm, phơi đường xong nàng cũng chưa kịp nếm thử qua: "Là lúc nhỏ mẫu thân làm để dỗ dành ta a, đã qua nhiều năm như vậy rồi nên ta cũng không biết cách làm mà ta nhớ có đúng hay không."
"Tam nương thay vì hỏi ta, không bằng tự mình thử xem một chút,.." Nàng cầm nửa khối đường còn lại đưa qua: "Không thích hay sao? Vậy thì thôi..."
Lúc nàng định thu hồi, khối đường liền bị Tiêu Ấu Thanh cắn xuống, sau đó lại thấy nàng vươn tay áo che miệng: "Quả nhiên là không có mẫu thân thì nấu không ngon a."
"Nào có, rõ ràng là do loại đường này ngọt mà lại không ngấy." Sở vương cười tủm tỉm nói: "Nương tử nhà ta quả nhiên là khéo tay, cái gì cũng có thể làm, còn chu đáo làm đồ ngọt trị ho cho ta, thật sự là tri kỷ a."
"Ngươi chỉ biết ba hoa."
"Sáng nay ta đã sai người đến biệt viện của công chúa để gọi Phò mã, nhưng Phò mã lại không ở trong trạch.
Sau đó ta sai người hỏi Đô Giám ở trong trạch, Đô Giám lại không chịu nói, cuối cùng là do chắc nhi báo cáo nên mới biết.
Tính tình của Nhị tỷ quá mức hiền lành, không muốn gây ra chuyện lớn, nên vẫn luôn ẩn nhẫn không bộc phát."
Tiêu Ấu Thanh nghe xong liền đưa thìa xuống múc cháo lên: "Bao che sai lầm thì sao lại gọi là hiền lành a? Cái này rõ ràng là yếu đuối."
"Cho nên ta đã chuẩn bị đem Phò mã kia ném vào trong quân doanh ở Tắc Bắc rồi a."
"Ngươi muốn giáo huấn Phò mã nên muốn ném hắn ra ngoài, hắn nhất định sẽ chạy đến trước mặt công chúa nhân hậu khóc lóc kể lể.
Nhưng nếu công chúa thật lòng nhân từ, thì nhất định sẽ vào cung tìm ngươi..."
"Khởi bẩm Đại vương, Trần quốc công chúa cầu kiến."
"Ngươi thấy chưa..."
***
Từ đầu tháng năm sau khi các công chúa dẫn theo các chất nữ trong tông thất vào nội các thăm Hoàng đế nằm trên giường.
Từ đó sự phẫn nộ trong mắt hắn cũng đã dần dần bình trở lại, cũng không còn trừng mắt nhìn các cung nhân mang thức ăn vào trong cho hắn nữa.
Mấy nội thị đỡ Triệu Từ tiến vào Phúc Ninh điện.
Ngự thị hướng về phía lão nhân: "Triệu Đô cũng đã biết rồi."
"Gần đây quan gia có ổn không?"
Ngự thị gật đầu: "Quan gia ban đầu không chịu ăn, bây giờ thì mỗi ngày ba bữa đều ăn không ít."
Nội thị theo sau từ nội các đi ra, nhìn thấy Triệu Từ chấp tay phía sau: "Đô Tri."
"Ngươi muốn ngăn cản ta sao?"
Nội thị liền bước qua một bước: "Không dám, đây là do Đại vương phân phó.
Ngoại trừ lúc quan gia nghỉ ngơi thì mới không cho, còn thời gian khác nếu đến thăm viếng thì đều được đồng ý.
Đại vương có nói, bất luận là quân thần hay là phụ tử thì ngài ấy đều không thẹn với lương tâm."
Triệu Từ nghiêng đầu nhìn hoa Hải Đường đã dần dần rụng tàn, thở dài một tiếng ngắn ngủi rồi đi vào.
...
"Quan gia." Từ sau khi giao Hoàng Thành ti ra thì Triệu Từ liền ở trong một phòng viện của nội thị tỉnh, mỗi ngày chỉ chép kinh văn, không quản chuyện gì.
Mãi cho đến bây giờ mới dám tới gặp Hoàng đế.
Hoàng đế lập nửa người trên giường không thể nói nên lời, so với ghi chép nửa người mệt mỏi trên mạch án kia còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Triệu Từ quỳ gối trước giường Hoàng đế: "Tiểu nhân hổ thẹn với ngài."
Hoàng đế mở to hai mắt, nhúc nhích cái miệng không khống chế được tựa như đang nói gì đó.
Triệu Từ ngẩng đầu cúi người lại gần, chỉ nghe thấy Hoàng đế nói hai chữ: "Ca...Ca." Rồi lại nắm lấy tay Triệu Từ, nhưng cũng chỉ nắm như vậy.
Triệu Từ đỏ mắt: "Tiểu nhân biết quan gia muốn nói cái gì, tiểu nhân chỉ hận mình nhát gan, nếu tiểu nhân có lá gan lớn hơn một chút, dám nói thẳng khuyên nhủ quan gia thì có lẽ sẽ không tạo nên cục diện phụ tử bất hòa như ngày hôm nay a."
Nghe Triệu Từ nói, Hoàng đế buông tay giãy dụa nằm yên trở lại, hai mắt đỏ hoe, khóe mắt có một giọt nước mắt theo đường vân nhăn nheo mà chảy xuống.
Hoàng đế nhớ lại lúc trước, Long Đức khai quốc công ngàn dặm xa xôi trở về kinh, chạy vào trong cung cấm.
Câu đầu tiên mà hắn nói chính là Hoàng đế đã sai, chỉ tiếc là biết rõ đã sai, nhưng hắn lại làm như không thấy.
"May mà bây giờ quan gia đã có người kế thừa.
Lục vương giám quốc cũng không làm ra chỗ nào vượt quá khuôn phép, đối đãi với các vị công chúa cũng đều coi như Tứ công chúa mà xem như tỷ tỷ của mình.
Quan gia không thấy có chuyện lớn gì bởi vì đều đã do Lục vương giải quyết rồi, chuyện vặt vãnh trong trạch, Lục vương cũng đều sẽ tự mình xử lý."
Hoàng đế chớp chớp đôi mắt phiếm hồng, cố hết sức vươn tay ra, Triệu Từ vội vàng đặt bàn tay lên.
Ngón tay phủ đầy kén ở trong lòng bàn tay run rẩy vẽ một nét.
Tam và Lục đều có nét bút giống nhau, Triệu Từ không rõ liền hỏi: "Quan gia muốn gặp ai?"
"Tam vương sao?" Thấy Hoàng đế trừng mắt không động đậy, Triệu Từ lại nói: "Là Lục vương?"
Thấy Hoàng đế nháy mắt, Triệu Từ liền vội vàng đứng dậy: "Tiểu nhân đi mời Lục vương đến.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...