Cuối tháng giêng năm Kiến Bình thứ mười hai, Tham Tri Chính sự Lương Văn Bác cưới nữ nhi của Khu Mật Siện sứ Trần Dục, tháng giêng tổ chức nhỏ, tháng hai tổ chức lớn, tháng ba vừa vào Xuân liền bắt đầu nghênh lễ đón tân nương.
Ngày rước tân nương, trên đầu tân lang đội hoa tinh, mặc lễ phục cưỡi trên tuấn mã màu đen, từ ngoại thành đi đến Lý thành, ánh sáng chiếu lên mặt bên trái, nét mặt tươi tắn như gió Xuân.
"Nghe nói năm ngoái vị Phó tướng trẻ tuổi này từng bị bãi chức quan một lần, hình như là bởi vì liên quan đến kỹ nữ."
"Đúng vậy, Trần tướng công làm người thanh liêm lại mang một thân chính khí, sao lại có thể gả nữ nhi cho người như hắn a?"
"Một thân chính khí thì làm sao? Trên triều đình ai mà không phải là theo quan quan che chở? Tể tướng kết thông gia thì càng không thể bình thường hơn."
Trung đường ở bên trong Trần trạch có Khu Mật Viện sứ Trần Dục đang ngồi, trong viện tân khách đều đến đầy đủ, vô cùng nhộn nhịp náo nhiệt.
"Quan nhân, Tham Chính họ Lương này có đáng tin cậy hay không? Thiếp nghe nói trước đây hắn có chút chuyện không đứng đắn, sao ngài lại vội vàng mà định đoạt mối hôn sự này rồi a?"
Nghe thê tử dịu dàng nhưng lại có chút oán giận, Trần Dục nhắm hai mắt lại.
【"Cái chết của Sở vương kỳ thật chính là Thái tử đương triều bày mưu tính kế, Thái tử cố ý điều quan đến Hình bộ, chính là vì muốn khống chế Thẩm Dịch An bởi vì sợ hãi mà khai ra tội trạng của hắn, mà cái chết của phế Thái tử năm xưa cũng là hắn làm.
Lại nói, hạ quan thật là hổ thẹn, hạ quan là người mà hắn sắp xếp ở bên cạnh phế Thái tử, vốn chỉ là giúp hắn đãy ngã vị Thái tử ngu ngốc kia, ai ngờ hắn lại mưu hại cả huynh đệ ruột thịt ngoan độc đến mức này a."
"Hạ quan biết Khu tướng một lòng vì quốc, vì dân chúng mà tạo phúc, nhưng bây giờ Thái tử không xứng với ngôi vị, một khi được lên làm Quân vương thì hậu quả là gì chắc hẳn Khu tướng hẳn là hiểu được.
Một triều thần tử này nếu bị lật đổ, Vệ quốc này nhất định sẽ lâm vào hỗn loạn, Khu tướng nhẫn tâm nhìn thấy thiên hạ đại loạn, dân không yên mà ngồi im sao?"
"Bây giờ mặc dù Sở vương không còn ở đây, nhưng nhi tử của hắn thì vẫn còn, theo tình trạng thân thể của bệ hạ có thể chống đỡ đến khi Quận vương lớn lên.
Gần đây hạ quan có quan sát tiểu Quận vương này, lâm triều mà không sợ, nếu có thể có được sư phụ giỏi dạy dỗ học tập đạo làm người và làm Quân, có lẽ trong tương lai không xa sẽ trở thành Thánh Quân."
"Cho dù Khu tướng không lo lắng cho mình thì cũng phải suy nghĩ cả Trần gia, Thái tử sẽ không bởi vì ngươi thay hắn nói vài câu tốt đẹp mà mang lòng cảm niệm a, cũng không phải là một Quân vương có thể chịu đựng được tin đồn không hay về mình."
Hạ quan biết trong triều đối có rất nhiều người úp mở nói về chuyện hạ quan nuôi kỹ nữ trong viện trạch, hạ quan quả thật là có nuôi kỹ, nhưng nữ tử kia là thanh mai trúc mã của hạ qua.
Khi còn ở tuổi cưới gả đã để nàng chờ đợi, hạ quan làm sao nhẫn tâm để nàng tiếp tục ở lại nơi phong nguyệt kia a.
Cho nên không sợ bách quan chỉ trích cũng không sợ bị giáng chức quan, bây giờ nàng đã chết, lúc này hạ quan mới dám đến cửa cầu cưới, lời mà hôm nay hạ quan đã nói, hi vọng Khu tương sẽ cân nhắc lại, mong Khu tướng lấy thiên hạ làm trọng." 】
Trần Dục nâng tay phải đặt lên đùi, tay trái vuốt râu: "Lúc đó cũng vậy, mệnh cũng vậy, thay vì chịu chết chi bằng ra sức đánh một trận, đánh một trận lại có thể đổi lại thái bình thịnh thế, đánh một trận lại có thể đổi lại một minh quân thịnh thế."
***
Cuối tháng ba năm Kiến Bình thứ mười hai, Ngự Sử Trung Thừa bị cáo viện buộc tội, cấm quân lục soát trong viện trạch của hắn tìm thấy kim hoàn nhưng lại được bãi miễn vào ngục, sau đó bị chiếu theo tội nhận hối lộ mà bị lưu đày, Thái tử bị chiếu theo tội kết giao bè đảng với ngoại thần để gây hiềm khích liền bị giam cầm ở Đông Cung.
Hoàng đế cầm lấy một thanh kim hoàn, viên cầu nặng trịch đều được chế tác bằng vàng nguyên chất, mặt trên còn được điêu khắc hoa văn tinh xảo.
"Bệ hạ, như vậy có được hay không..." Hàn Đồng đứng ở bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở.
Hoàng đế thả kim hoàn về: "Con đường làm Vua nhất định là một chuyện gập ghềnh, nếu chút ẩn nhẫn này mà cũng không có, thì hắn làm sao có thể làm Đế vương được đây?"
Hoàng đế cầm bút viết một chữ 'nhân' trên giấy Tuyên Thành: "Nếu hắn lớn hơn một chút thì tốt rồi."
...
Ngày hai mười bảy tháng ba, Hàn Đồng vào Sùng Văn quán giảng dạy cho Thái tử.
Hàn Đồng đem lời nói của Hoàng đế đã nói thuật lại, khiến cho quyển "Thượng Thư" trong tay Thái tử trượt xuống...!"Lớn hơn một chút?" Vệ Khải giống như thất thần mà đi về phía sau: "Lớn hơn một chút là có thể đọc sách, học chính sự, bệ hạ thật sự có tâm tư dịch trữ sao?"
Hàn Đồng lắc đầu: "Thần cảm thấy cũng không phải, đầu Thu năm ngoái bệ hạ cũng từng nói với thần để thần làm gương mà đi theo phụ tá điện hạ..."
"Lương Văn Bác chủ trì mùa Xuân Mân năm nay lại cưới nữ nhi của Khu Mật Sứ, bây giờ còn rút Ngự Sử Đài ra, mà hắn lại cực kỳ hận ta, sau khi cữu cữu chết Sở vương cũng chưa từng xuất hiện.
Hiện giờ ta lại hoài nghi, cữu cữu có phải thật sự như lời tiên sinh nói, là lừa gạt ta hay không? Nếu không phải hắn lừa ta..." Vệ Khải nghiến răng nghiến lợi: "Ta sao có thể nương tay để cho Lương Văn Bác bình yên vô sự đây, ngược lại bây giờ cữu cữu và Lương Văn Bác kia lại thành phe đối nghịch với bổn cung."
"Điểm này thần cũng là thật không ngờ, cũng đã đánh giá thấp Lương Văn Bác người này."
"Bổn cung vẫn phái người quan sát, thấy hắn có đi đến Sở vương phủ vài lần, trước kia lúc Sở vương còn ở đây thì hắn cũng là hạng người thấy gió liền theo.
Tiên sinh,..." Thái tử ngẩng đầu thẳng tắp nhìn chằm chằm Hàn Đồng: "Bây giờ bệ hạ đã lớn tuổi, nhắm mắt một cái liền sẽ nổi lòng nghi ngờ rất nặng, mà bổn cung đang ở tuổi tráng niên..."
"Theo như ý Thái tử điện hạ phân phó, thần có chết cũng không từ chối." Hàn Đồng đứng dậy khom người về phía Vệ Khải.
"Tiên sinh yên tâm, những thứ tiên sinh dạy dỗ bổn cung sẽ không quên, nếu không phải là vì vào đường cùng, bổn cung cũng sẽ không làm ra hành động thiếu suy nghĩ."
***
Từ phường Tả Xuân đi ra, Hàn Đồng ngồi xe ngựa trở về Hàn trạch, lúc xuống xe liền nhìn thấy nhánh cây Hồng mọc đày lá xanh từ trong trạch thò ra khỏi tường.
Vào trong cởi mũ quan xuống, nói: "Lấy dao đi."
Hạ nhân nghi ngờ: "Dao? A Lang muốn lấy dao làm gì..."
"Rau trong viện đã chín rồi."
"Thì ra là như thế, tiểu nhân đi lấy liền."
Trong chủ viện phía Bắc của Hàn trạch, huyện chủ Nguyên Lăng đang cắt tỉa một chậu Hải Đường đang nở rộ: "Có phải Hàn Cảnh Minh đã trở về đúng không?"
"Bẩm Đại nương tử, là A Lang trở về, mới vừa rồi người ngoại viện nói A Lang cầm dao đến trong viện cây Hồng cắt rau."
Huyện chủ Nguyên Lăng buông kéo xuống, sờ sờ cái bụng đã hơi nhô lên: "Cắt rau sao?"
...
Trong đình hóng mát của vườn rau, nàng đuổi tất cả hạ nhân lùi đi, nhìn chằm chằm vào người đang bận rộn trên mặt đất.
Hàn Đồng cắt một nắm rau xanh: "Nương tử chịu gặp Cảnh Minh rồi sao?"
Huyện chủ Nguyên Lăng nắm lấy áo khoát lông Chồn bên ngoài: "Bọn họ nói là Thái tử ca ca mưu hại Lục ca ca."
Hàn Đồng cắt rau cần ăn xong đặt sang một bên, rửa tay lắc đầu nói: "Đó chẳng qua chỉ là lời đồn mà thôi."
Hàn Đồng phụ tá Thái tử, nhất định là biết chuyện gì đó, mà bây giờ chỉ trả lời cho có lệ lại không chịu nói, nàng liền đoán ra được một chút, ngưng thần nói: "Nếu có một ngày nào đó ngươi chỉ có thể chọn con đường làm quan hoặc là ta, ngươi sẽ chọn gì?"
Bàn tay được rửa sạch đột nhiên cứng đờ, Hàn Đồng lau khô nước xong, nhẹ nhàng nói một câu: "Cảnh Minh sẽ tận lực bảo vệ nương tử và hài tử của chúng ta chu toàn."
***
Mùng một qua Sóc Sâm, có quan viên đề tấu lập Trung cung, quần thần thảo luận thương nghị, Tham Tri Chính sự tận lực đề cử Lý quý phi, Lý thị: "Lý quý phi theo bệ hạ gần ba mươi năm nay, sinh ra Hoàng tử, nhi tử của người là Sở vương vào năm ngoái thay bệ hạ đi biên cương, lấy thân phận Thân vương tôn kính mà xem như binh lính bình thường, cuối cùng lấy thân liệt quốc, thần cho rằng rất xứng đáng."
"Thần cũng đề nghị như vậy."
"Thần cũng như vậy."
Đêm đó Hoàng đế liền đến Chiêu Hoa các, nhưng không ngủ lại.
Nghe được tin tức lập Hậu, Lý quý phi bị dọa mà quỳ gối xuống: "Thiếp vô đức vô năng, thật không xứng với chức vị Trung cung, quan gia..."
"Vị trí Hoàng hậu của ngươi là do chúng đại thần thương nghị mà nhất trí chọn ra, trẫm giao ấn tỷ Hoàng hậu cho ngươi là hy vọng ngươi trở thành mẫu thân của Thái tử, ngày sau nếu hắn đăng cơ cũng có thể bảo toàn một nhà ngươi.
Bây giờ hắn còn chưa rõ làm Đế vương của Vệ gia ta đến tột là khó như thế nào, nếu trẫm không sống được đến khi đứa nhỏ kia lớn lên, trẫm hy vọng ngươi có thể bảo vệ hắn."
Lý thị mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Hoàng đế rời đi, chức danh hài tử này cuối cùng bất quá chỉ là yêu cầu của hắn mà thôi, Lý thị ngã xuống đất cười khổ nói: "Bệ hạ đã quên rồi sao? Thiếp chỉ là một phụ nhân, chỉ là thiếp thất của Vệ gia các ngươi, chỉ là thần tử của Vệ gia các ngươi a."
Tin tức trong đại nội muốn lập Lý thị làm Hoàng hậu rất nhanh đã truyền đến khắp thiên hạ, trong lúc nhất thời cơ hồ còn trở thành câu chuyện bàn tán sau mỗi bữa ăn ở thành Đông Kinh, truyền đi truyền lại cuối cùng lại thành ra chuyện Hoàng đế muốn lập Thái tôn.
...
Sau khi tròn một tháng cử hành lễ thành thân, tham gia chính phủ tổ chức tiệc "Trăng Rầm" đêm tân hôn.
Sau khi yến tiệc tan đi, Lương Văn Bác cùng thê tử trở về nhà mẫu thân nàng.
"Chuyện sau khi sách Hậu đã được quyết định, Thọ Xuân quận vương sẽ trở thành đích tôn, ngày sau nếu được lập làm Thái tử chính là chuyện danh chính ngôn thuận.
Trước kia (*)tiểu tế từng hầu hạ Thái tử, thay hắn làm rất nhiều việc, tiểu tế sợ Thái tử lợi dụng xong liền sẽ bỏ qua, vì vậy liền giữ những chứng cứ này lại.
Ngự Sử Trung Thừa mới nhậm chức là sĩ tử từ Giang Ninh đến, cùng khoa với tiểu tế, đến lúc đó chỉ cần Khu Mật Viện của Thái Sơn cũng lên tiếng, tiểu tế tin tưởng Lữ tướng sẽ không nhiều lời nữa."
(*)Tiểu tế: xưng hô của con rễ đối với cha mẹ vợ thời cổ đại.
Lập Thái tử hay phế trữ đều không phải chuyện nhỏ, một khi Đông Cung bị dao động thì sẽ không biết triều đình sẽ gặp những biến cố như thế nào: "Lão huyên bước ra một bước này, cũng không biết là đúng hay sai."
"Thế gian tranh đoạt vốn không có đúng sai, Triệu vương tàn sát huynh đệ, người bất nhân bất nghĩa như vậy làm sao xứng với đạo làm Quân.
Hơn nữa..." Lương Văn Bác dừng lại: "Lúc trước Lữ tướng từ trong Thùy Củng điện trở lại Trung Thư, nói bệ hạ hỏi hắn nếu như phế Thái tử, truy lập Sở vương, về sau lại đổi thành Thái tôn thì sẽ như thế nào.
Lữ tướng không dám trả lời bệ hạ nên cũng không truy vấn nữa.
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, trong lòng bệ hạ là muốn lập Hoàng tôn làm Thái tử, chỉ là Hoàng tôn còn quá nhỏ, Vệ quốc này cũng không chịu nổi sóng gió a."
Hạ nhân từ trong viện trạch của Khu tướng đi ra, vội vàng đi vào một tiệm may, không bao lâu sau liền thay một thân xiêm y mới đi ra, nhìn trái nhìn phải sau đó bước lên ngựa chạy về phía Đông đại nội.
Một con ngựa dừng bên cạnh tượng sư tử đá, trong thư các của Đông Cung truyền đến thanh âm đánh nát chén trà, chợt cửa lớn lại bị đá văng ra.
Thái tử vội vàng đi ra, Thái tử Chiêm Sự vừa thấy hắn cũng mang theo vẻ mặt lo lắng.
"Làm sao vậy?"
Thái tử Chiêm Sự tiến lên tiến đến bên tai Thái tử: "Có tai mắt đến báo, nói ở đường Tần Phượng phía Tây kinh triệu phủ phát hiện ra tung tích của Sở vương."
Mọi chuyện liên tiếp mà đến, Thái tử mang vẻ mặt căm hận trừng mắt: "Nhất định phải tìm được hắn, tuyệt đối không thể để hắn xuất hiện ở kinh thành, cũng tuyệt đối không thể giữ lại."
"Thần lập tức đi ngay."
Thái tử nắm bàn tay đổ đầy mồ hôi đi về phía đình viện: "Bổn cung không thể ngồi chờ chết nữa."
Lúc đi tới đình viện liền bị Thái tử phi trong hành lang gọi lại: "Điện hạ đây là muốn đi đâu?"
Trong mắt Vệ Khải tràn ngập sát khí, lúc ngẩng đầu đối diện Thái tử phi mới có chút thu liễm lại, thái độ hòa hoãn nói: "Tới Đoan Ngọ ngươi trở về thăm gia gia sao? Ngươi..."
"Còn nửa tháng nữa là đến Đoan Ngọ."
"Vậy trở về thăm gia gia cũng tốt." Vệ Khải gần Thái tử phi.
"Không phải điện hạ muốn thăm gia gia mà là muốn gặp phụ thân thiếp, đúng chứ?" Thấy Thái tử đột nhiên dừng bước, Thái tử phi nhíu mày: "Bất quá thiếp cũng đúng lúc cũng muốn trở về thăm gia gia."
"Qua mấy ngày nữa, ta đi cùng ngươi."
Thái tử phi gật đầu, Vệ Khải liền vẫy tay gọi Trực Thông Lang: "Ngày mai gọi Hàn đô nhận chỉ đến Sùng Văn Quán giảng dạy cho bổn cung."
"Vâng."
***
Ngày mười bảy tháng tư năm Kiến Bình thứ mười hai, Hoàng đế bị bệnh nặng một trận làm kinh động đến Hàn Lâm y quan viện.
Hoàng đế nằm bệnh trong lúc lâm triều, chuyện lớn của triều đình giao cho Tể phụ toàn quyền xử lý.
Hai mươi mốt ngày trong thành sẽ thay đổi phòng thủ một lần, đêm xuống không bao lâu, phía Nam kinh thành liền có binh lính âm thầm xuất quân, nhưng không phải trên đường mà là đi theo con đường nhỏ trên núi hoang vắng.
"Đây chính là mưu phản a, nếu thất bại chính là đại tội tru cửu tộc a."
"Dù sao cũng là chết, chi bằng gạt một cái, thắng thì ngươi và ta chính là đại công thần của triều mới, thăng quan tiến tước chỉ là chuyện vài ngày.
Bây giờ Thái Sơn của điện hạ là Chỉ huy sứ trước điện, tiên sinh của điện hạ lại ở Hoàng Thành ti, bệ hạ đã già sớm muộn gì cũng phải truyền lại ngôi vị kia, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đem cả Đại Tống ta giao cho đứa nhỏ còn đang học nói chuyện kia sao?"
Đến rạng sáng ngày hai hai, ngoại trừ ngói đen của các nơi đều lần lượt dập tắt đèn đuốc mà an yên ngủ.
Tử sĩ ẩn nấp ở các nơi trong thành đều chạy vào một chỗ có ngói đen còn thấp sáng, một tiếng còi vang lên, cấm quân tuần tra cùng cấm quân thủ thành đột nhiên tụ tập lại.
Phi kiều ban đầu của Triệu vương phủ từ khi Vệ Khải trở thành Thái tử liền đã bị phá hủy, Đông Cung nằm trong đại nội, vì vậy có mấy lần nhìn thấy cấm quân canh giữ cũng chỉ có thể lựa chọn đi đường chính qua cửa cung.
Đêm đen đưa tay không thấy rõ năm ngón tay, Vệ Khải cưỡi ngựa nhìn đông đảo hộ vệ bên cạnh mình.
Tướng lĩnh trực thủ Đông Kinh hôm nay là Chỉ huy sứ Lý Hiếu Nghĩa, mấy đội ngũ bộ quân theo hắn tiến vào một con hẻm nhỏ: "Điện hạ."
Nhìn mấy ngàn cấm quân chen đầy cả con hẻm, Vệ Khải kéo dây cương đuổi ngựa đi trước: "Bên trên giỏi quyền mưu, bên dưới lại lợi dụng quan chức để lừa gạt dân chúng.
Người thăm dò, móc nối, lại là chuyện công khai; Một khúc hay thì hạ thần hạ bách lại thay lợi dụng sau đó lại quay lưng.
Người xưng Hành Thạch, tất cả đều là vì bình.
Lật đổ thứ tốt nhất thì hạ thần hạ bách lại lợi dụng sau đó thừa nhận.
Người mặc giáp Khải, tất cả đều là vì tranh.
Người tham lam thì hạ thần bách quan sẽ lợi dung sau đó lọng hành, lấy đi của dân.
Có một số người, chạy theo sự sắp đặt, mà không sắp đặt cũng vậy.
Người làm quân tử, đi theo sự sắp đặt cũng vậy.
Nhưng như hôm nay nhắm mắt, tai điếc không để ý tới triều chính, gian thần sủng nịnh, xa lánh lương thần, nam nhi nhiệt huyết sao lại có thể lãng phí bản lĩnh của bản thân chỉ để tranh tranh đoạt đoạt thứ vô định đây.
Các binh lính vứt bỏ trời của mình để đi theo bản cung mà thay trởi hành đạo, chỉnh đốn triều cương, quét sạch lại triều đình, khiến thiên hạ trở nên an bình.
Tối nay mỗi binh lính đi cùng, đều có phong thưởng."
Vệ Khải lại thúc ngựa đi tới bên cạnh Lý Hiếu Nghĩa: "Bổn cung trù tính lâu như vậy, qua nửa canh giờ nữa ngoài thành sẽ có hai nhánh Sương quân vây thành, hy vọng Thái Sơn đừng để bổn cung thất vọng."
Lý Hiếu Nghĩa cưỡi ngựa chắp tay: "Thần nhất định không phụ điện hạ."
Vệ Khải lại hướng người hầu bên cạnh nhỏ giọng phân phó: "Phái người đến Sở vương phủ, một người cũng không được giữ lại."
"Vậy...!Sở vương phi thì sao?"
"Ngươi cũng gọi nàng là Sở vương phi rồi, giữ lại để chê cười ta sao?"
"Thần không dám."
Đội ngũ mấy ngàn người náo loạn tạo ra động tĩnh không nhỏ, người cầm đèn thò đầu ra nhìn thấy lại sợ tới mức vội vàng dập tắt đèn đuốc cửa cửa nhà mình.
Không bao lâu sau trong thành cổ bắt đầu nổi lên tiếng chém giết, người đêm khuya về nhà vô tình bắt gặp binh lính của bọn họ cũng không may mắn mà thoát khỏi.
Âm thanh làm kinh động đến phòng thủ trong thành và trên đường.
Quan viên mặc phi bào từ trong đại nội lấy ra chìa khóa: "Phụng lệnh chỉ của bệ hạ, mở cửa Đông Hoa, bản quan muốn đi ra ngoài."
Mấy Hoàng Thành ti canh gác cửa do dự trong chốc lát, sau lại châm đuốc lên để đối chiếu ngư phù: "Công sự, Mặc Sắc?"
Một quan giám giác trong đó vung tay đánh vào đầu người vừa hỏi: "Công sự muốn xuất cung tất nhiên là đã được quan gia đồng ý, ngươi chỉ cần mở cửa là được!" Hàn Đồng là cấp trên trực tiếp của bọn họ, bây giờ thánh quyến Chính Long lại là giảng quan của Thái tử, mấy quan giám sát này tình nguyện chịu hình cũng không dám đắc tội hắn, vì thế vẫy tay mở cửa cung, ai ngờ vừa mới hạ chìa khóa xuống, cửa cung liền bị lực bên ngoài mở ra.
"Có..." Cấm quân còn chưa nói xong đã bị một cấm quân khác giả vờ tung ra một kích mất mạng.
Sau một trận tiếng binh đánh chém, Hàn Đồng quỳ xuống cúi đầu trước Thái tử thân mặc Khải giáp: "Thần quản cửa cung này nên mở cửa được, nhưng hơn phân nửa cấm quân trong hoàng thành này cũng không nằm dưới sự điều khiển của thần."
"Tiên sinh yên tâm, tiên sinh thay bổn cung mở cửa cung đã là lập một công lớn, Nguyên Lăng và hài tử trong bụng hết thảy an toàn, chỉ là Thái tử phi gần đây cảm thấy nhàm chán liền sẽ mời muội muội đến Đông Cung ôn chuyện với Thái tử phi.
Bổn cung cũng sắp xếp Điển Dược cục chờ đợi ở một bên Đông Cung rồi, tiên sinh cứ yên tâm, đợi bổn cung đoạt được thiên hạ này, ngày mai tiên sinh và Thái Sơn chính là Tam công của tân triều."
Mấy ngàn cấm quân của Điện Tiền ti và mấy ngàn tử sĩ lẻn vào trong cung cấm, tuất vệ trên thành lầu trong một khắc trước đó đã bị Hàn Đồng giết chết.
"Một người quan văn cũng không cần buông tha."
Một đội cấm quân liền hướng các tỉnh quan viên làm việc bên cạnh Văn Đức điện giết tới, trong lúc đó có cung nữ thái giám sợ tới mức ném mâm ném bát lớn tiếng hô to, đại nội nhất thời loạn thành một nồi cháo.
Thái tử Chiêm Sự ban đầu cũng đổi lại một thân giáp nặng, mang theo một đội nhân mã vội vàng chạy về bên cạnh Thái tử: "Điện hạ, Sở vương phủ chỉ có mấy người cung nhân và nội thị, không nhìn thấy Sở vương phi và đứa nhỏ kia."
Vệ Khải kinh hãi quay đầu lại: "Cái gì?"
Đột nhiên, một tiếng ầm ầm vang lên, sau đó cửa thành bị đóng lại, trong góc thành truyền đến một tiếng trống, sau đó đèn trong Đại Khánh điện chợt sáng lên.
Trên bậc thang cao cao có một người mặc phi bào trước điện.
Vệ Khải kéo dây cương, ngẩng đầu nghi ngờ nói: "Là tiên sinh sao?"
"Điện hạ còn nhớ rõ lời thần đã nói với điện hạ hay không?"
Ánh lửa chiếu lưng lưng, khuôn mặt Hàn Đồng u ám nhưng lại trống rỗng, Vệ Khải nhíu chặt mày lại: "Bổn cung không biết ý tiên sinh là câu nói nào?"
"Thần đã nói rồi, thần...!chỉ nghe Quân vương." Nói xong liền khép tay áo rộng, hơi khom người.
***
Thác Nhĩ: Aizya ngày này cũng tới rồi ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ (mấy chương này quá dài).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...