Xe ngựa đi vào cửa Thần Hàm, dừng lại trước tường cung thứ hai, nữ tử trong xe buông rèm xe chậm rãi nói: "Đại nội người nhiều, tai mắt hỗn tạp, Vương gia ôm hắn đi vào đi."
"Tay ta thật mỏi..." Sở vương có chút không tình nguyện.
"Ồ? Vậy đêm nay Vương gia cũng không cần lên giường ngủ, dù sao tay ngươi cũng mỏi..."
Nàng liền xách vạt áo đứa nhỏ ôm lấy, mặt ngang thấp giọng nói: "Là mẫu thân ngươi bảo ta ôm, ta đây còn chưa có tiếp nhận ngươi a." Đứa nhỏ trong lòng Sở vương chợt cười to gọi phụ thân, lại vươn bàn tay trắng nõn chọc vào cái cằm bóng loáng của nàng.
Đối với các nàng mà nói, lỗi của đứa nhỏ là không thể tha thứ, nhưng đứa nhỏ này từ lúc hắn sinh ra đã được Tiêu Ấu Thanh ngày đêm bên cạnh chăm sóc.
Gần một năm trôi qua, tình cảm dần dần sinh ra đã sớm coi hắn là con của mình, nàng tự biết Sở vương và đứa nhỏ này mới ở chung không bao lâu, những đau khổ mà nàng gặp phải làm cho nàng nhất thời không tiếp nhận cũng là chuyện bình thường, mà những lời vừa rồi trong Vương phủ vẫn làm cho Tiêu Ấu Thanh cảm thấy một trận kinh hãi.
——— tùng tùng – tùng tùng——— tiếng trống chạng vạng vang lên, Tiêu Ấu Thanh liền nói: "Sắp tối rồi, đi thôi."
Sở vương liền ôm đứa nhỏ khom người đi ra, ánh vàng hoàng hôn chiếu lên tường cung son mài, gió thu lướt qua áo choàng, Sở vương cảm thấy có chút lạnh, liền đem đứa nhỏ giao cho Tiểu Lục Tử, chạy về trong xe lấy ra một kiện áo khoác lớn: "Trời lạnh, tối nay phỏng chừng phải ở lại chỗ của mẫu thân." Sở vương khoác áo khoác lên vai Tiêu Ấu Thanh: "Đúng rồi, mấy ngày này mẫu thân có làm khó ngươi không?"
Tiêu Ấu Thanh nhẹ nhàng lắc đầu: "Sau khi ngươi đi mẫu thân chưa từng triệu kiến ta, ta lại sợ có giải thích nàng cũng không nghe, liền không dám mang Tông Nhân đến Chiêu Hoa Các thỉnh an."
"Mẫu thân nàng..." Sở vương nắm tay Tiêu Ấu Thanh: "A Hề yên tâm đi, phía mẫu thân ta sẽ đi nói, hiện giờ ta đã trở về, mọi việc đều có ta ở đây."
Nương theo tiếng trống chạng vạng vào trong đại nội, các cổng cung đều có công thần đi ra, khung xe dừng cách cửa cung không xa, bọn họ tất nhiên tránh không được, liền nhao nhao tiến lên nói: "Hạ quan bái kiến Sở vương, Sở vương phi, Khánh quốc công."
Sở vương nhẹ nhàng gật đầu đáp lễ, cúi người dắt tiểu hài tử bên cạnh đi vào trong, trước mặt đụng phải Hàn Đồng đang xuất cung về trạch.
Hàn Đồng đi lên trước khép tay áo màu đỏ: "Không ngờ Vương gia lại về đến kinh nhanh như vậy, hạ quan bái kiến Sở vương, Sở vương phi, Khánh quốc công."
"Đô Thừa Chỉ, bổn vương cũng không thể tưởng tượng được Đô Thừa Chỉ thăng quan vượt chức thật nhanh."
Hàn Đồng khom lưng: "Là do bệ hạ ân điển." Lại cúi đầu nhìn đứa nhỏ mắt to tròn tròn đang nhìn Sở vương: "Đầy tháng của tiểu quốc công mới qua không bao lâu, thật không ngờ trong nháy mắt lại lớn như vậy."
"Không nói chuyện với Đô Thừa Chỉ nữa, ngày sau còn nhiều cơ hội."
"Hạ quan vậy, Vương gia cũng vậy, bởi vì thế cục trong nháy mắt có biến đổi lớn, ai cũng không biết ngày sau sẽ như thế nào.
Không chung thì trái, hay giữa trời thì khó dời, trăng tròn thì thiệt thòi, ai cũng nói không chính xác." Hàn Đồng hơi khom người về Sở vương: "Cửa cung sắp đóng, tối nay hạ quan sẽ không nán lại.
Thê tử còn đang chờ ở nhà, đại nội lại mặc kệ cơm của hạ quan, cho nên hạ quan sẽ xuất cung về nhà."
Sở vương ôm lấy tiểu Tông Nhân: "Đô Thừa Chỉ đổi lấy bộ cẩm bào đai kim này, vẫn giống như trước kia, thật sự là một chút cũng không thay đổi a."
Hàn Đồng chỉ chắp tay cười cười, chợt đi về phía cửa cung.
"Qua thời, không chung thì ngược, đây không phải..."
"Đây là nói Việt Vương Câu Tiễn, nghịch cảnh qua đi, lúc nào cũng có thể chuyển dời."
Tiêu Ấu Thanh nhìn về phía sau: "Hàn Đồng này, đứng cách một trượng cũng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, tâm cơ quá sâu." Tiêu Ấu Thanh lại nhìn về phía Sở vương: "Bất quá năm ngoái chuyện ngươi nói với ta, kỳ thật ta ít nhiều cũng có thể đoán được một chút."
Sở vương dừng lại ngạc nhiên nhìn Tiêu Ấu Thanh, chỉ thấy Tiêu Ấu Thanh che miệng cười khẽ nói: "Người như hắn ta sao có thể không chú ý đây, cho nên ta liền đi điều tra thân thế của hắn, phát hiện có chút trùng hợp, dù sao thiếp mới là nữ chủ nhân của Sở vương phủ, hiện giờ những sổ sách kia đều đang nắm trong tay ta."
Sở vương tiếp tục đi về phía trước, cúi đầu cười nhạt: "Thật đúng là cái gì cũng không thể gạt được tỷ tỷ a."
Tiêu Ấu Thanh lại hỏi: "Vương gia có biết Hữu Tướng dâng tấu từ quan hay không?"
Sở vương gật đầu: "Lễ đã định, sĩ đại phu bảy mươi mới cáo quan về ở ẩn, Chu công đã qua giáp tử, là có thể từ quan."
"Mới thăng chức Tể tướng được một năm liền từ quan, thiếp lại cảm thấy hắn biết trận tranh giành này, cho nên bây giờ mới muốn rút người."
Sở vương lại gật đầu nói: "Chu Thế Nam là một người thông minh, giỏi ẩn nhẫn, ở trong triều chu toàn sống bốn mươi năm, yêu thương con cháu.
Hiện giờ công thành danh toại, hắn tự biết đã đến cuối đường, bệ hạ già rồi, một hướng Thiên tử một hướng triều thần, đương nhiên thấy hướng tốt liền phải đi."
"Nếu hắn từ quan, Chính Sự Dường sẽ để trống một tướng vị cầm ấn, hắn đã tiến cử hai người với bệ hạ."
Sở vương cười nói: "Là Hàn Lâm học sĩ Lương Văn Phó và Khu Mật viện Đô thừa chỉ Hàn Đồng đi."
Tiêu Ấu Thanh gật đầu.
"Công danh của bọn họ quá ít nên không đủ để phục chúng, bất quá bệ hạ là một người không làm việc theo thói quen, có lẽ liền ra sức đề bạt mọi người." Sở vương ôm đứa nhỏ đi một đoạn đường cảm thấy tay mỏi nhừ liền xoay người buông hắn xuống, vẫy vẫy tay với mấy nội thị đi theo phía sau.
Từ cửa bên phải Thái Hòa điện Đại Khánh đi vào Văn Đức điện, Sở vương ngẩng đầu nhìn tấm biển nghiêng thẳng đứng trước điện, nhẹ nhàng nhíu mày, chợt hít sâu một hơi nhấc vạt áo lên bậc thang.
Thấy Sở vương mang theo gia quyến về kinh diện thánh, Triệu Từ híp lại mặt chào đón, đánh giá trái phải: "Lục vương gầy đi rồi, bất quá cuối cùng cũng đã trở lại, ở lại Kỳ Sơn một lần chính là hơn hai năm, Lục vương có quen không?"
Sở vương gật gật đầu: "Học được không ít thứ, để cho Triệu gia nhớ nhung rồi."
"Lục vương và Vương phi mau đi vào đi, quan gia đang chờ ở trong điện."
...
Sở vương liền mang theo Sở vương phi và hài tử vào điện, Hoàng đế ngự tọa xử lý chính vụ tựa hồ so với trước khi nàng rời kinh nhìn thấy lại già nua hơn không ít, dưới tán ngọc phủ đầy tóc bạc.
Sở vương đi lên trước, hành lễ nói: "Thần tham kiến, cung kính bệ hạ thánh cung vạn phúc."
Hoàng đế dừng bút trong tay lại, chậm rãi ngẩng đầu, lúc trước nghe được tiếng bước chân nàng vẫn chưa ngẩng đầu, hiện giờ nhìn người dập đầu trước bàn, hơi nheo mắt lại: "Đứng lên đi."
"Tạ bệ hạ."
Khi Sở vương đứng thẳng người trước mắt hắn, Hoàng đế dường như thấy được một thân ảnh quen thuộc.
Trung Thu vừa qua, người trẻ tuổi trước mắt cũng đã hai mươi tuổi, Hoàng đế lôi kéo khuôn mặt già nua: "Mấy ngày ở Kỳ Sơn, sống như thế nào?"
Sở vương xắn tay áo khom người nói: "Nhờ phúc của bệ hạ, thần ở Kỳ Sơn rất là bình yên."
"Ý của ngươi, là trẫm không nên triệu ngươi trở về?"
"Bẩm bệ hạ, thần không dám, Kỳ Sơn dù tốt đến đâu thì sao có thể so sánh được nơi mình lớn lên từ nhỏ." Sở vương khom lưng từ trong tay áo ngẩng đầu lên: "Cố thổ."
"Xem ra phái đi Kỳ Sơn đã để cho Sở vương ngươi cảm giác được ủy khuất a." Hoàng đế vuốt ve hai tay: "Mang theo thê nhi đến Chiêu Hoa Các thăm mẫu thân của ngươi đi, lần trước ngươi về kinh lâu như vậy cũng không đi, làm người con nên hiếu thảo thì không thể thiếu, ai không biết còn tưởng rằng trẫm không cho ngươi đi đây."
"Vâng."
Hoàng đế lại một lần nữa cầm bút lên: "Đừng quên đến Khôn Ninh điện trước, dù sao thánh nhân mới là mẫu thân của ngươi."
Sở vương khẽ nhíu hai hàng lông mày: "Vâng."
——————————————
Thẩm hoàng hậu trong Khôn Ninh điện đang u oán hướng về phía nhi tử khóc lóc kể lể.
"Nương nương bây giờ là Hoàng hậu, Khôn Ninh điện có nhiều cung nhân nội thị như vậy, có chút oán giận không thể lúc nào cũng treo ở bên miệng, nếu để bệ hạ nghe được..."
"Ta là từ thiên điện chuyển đến chính điện, nhưng bệ hạ thì sao? Trong một năm này đã tới đây được bao nhiêu lần a?"
"Bệ hạ chính vụ bận rộn..."
"Bận đến mức chỉ có thể đi Chiêu Hoa Các hay sao? Nhi a, hắn chậm chạp không chịu lập ngươi làm Thái tử, hiện tại lại triệu Sở vương trở về, còn sủng ái Lý quý phi, hắn có thể sẽ...?"
Triệu vương nhìn mẫu thân, bất đắc dĩ lắc đầu: "Nương nương làm sao lại trở nên nghi thần nghi quỷ như thế?"
"Ta biết rồi, bệ hạ nhất định là ghét bỏ ta già rồi."
"Ôi trời a..."
"Khởi bẩm thánh nhân, Sở vương cùng Sở vương phi mang trưởng tử đến cầu kiến."
Thẩm hoàng hậu ngồi ngay ngắn, u oán biến thành vẻ mặt ghét bỏ: "Yo, nhanh như vậy đã trở về rồi sao? Còn biết đến gặp Hoàng hậu như ta, nhưng ta không muốn gặp bọn họ, đuổi bọn họ đi đi."
"Vâng."
"Chờ một chút." Triệu vương đứng dậy khuyên can: "Sở vương ngàn dặm xa xôi về kinh, lần này tiến cung tất nhiên là do ý tứ của bệ hạ, nương nương làm sao có thể không gặp đây?"
Thẩm hoàng hậu do dự một chút, chợt nói: "Vậy gọi bọn họ tiến vào đi."
Sở vương vào điện, phát hiện Triệu vương cũng đang ở đây, bất thình lình liếc mắt một cái.
Thẩm hoàng hậu thấy thế liền ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói như cao nhân nhất đẳng nói: "Như thế nào? Mấy năm qua Sở vương vẫn là một chút tiến bộ cũng không có, thấy ta ngay cả quy củ cũng không hiểu sao?"
Sở vương thầm nhíu mày đi lên trước, nhìn chằm chằm chậm rãi quỳ xuống: "Thần, tham kiến Hoàng hậu, thánh nhân thiên thu."
"Coi như cũng được, thần tử nên có bổn phận của thần tử, ma ma dạy các ngươi quy củ nhiều năm như vậy, không thể vừa ra khỏi đại nội liền quên hết."
"Thánh nhân giáo huấn đều đúng."
"Được rồi, đứng lên đi." Thẩm hoàng hậu giơ tay lên.
Sở vương liền đỡ Tiêu Ấu Thanh đứng dậy.
Thẩm hoàng hậu nhìn nhất cử nhất động của Sở vương: "Nếu không có việc gì..."
"Nương nương, nhi tử có chuyện muốn nói với Lục đệ."
Thẩm hoàng hậu liền phất phất tay, hai cung nhân đến gần đỡ nàng đứng dậy đi về phía thiên điện.
Triệu vương buông tay xoay người nhìn về phía Sở vương.
"Ấu Thanh cũng ra ngoài điện chờ trước." Tiêu Ấu Thanh cũng mang theo đứa nhỏ ra khỏi điện.
"Hơn nửa năm không gặp, Lục đệ đã đen đi một chút, gầy hơn nữa a.
Xem ra Kỳ Sơn cũng không tốt như lời bọn họ nói."
Sở vương cúi đầu khẽ cười nói: "Làm phiền Triệu vương hao tâm nhớ nhung, Kỳ Sơn cũng không phải không tốt, chỉ là lòng nhớ nhung của ta quá nặng, không ăn không uống chỉ lo suy nghĩ mà thôi."
"Ồ?" Triệu vương nhất mắt nhìn Sở vương: "Không biết là điều gì lại khiến cho Sở vương không ăn không ngủ mà suy nghĩ đây?"
Sở vương quay đầu nhìn Tiêu Ấu Thanh mang theo hài tử bên ngoài điện, cười nói với Triệu vương: "Tất nhiên là thê tử và nhi tử của bọn ta a."
Triệu vương cúi đầu, cười lạnh nói: "Sở vương đối với Sở vương phi thật đúng là tình thâm ý trọng a."
"Triệu vương và Triệu vương phi cũng không phải như vậy sao?"
Triệu vương đến gần một bước: "Nhưng bổn vương lại không có phúc phận tốt như Sở vương, có thể cùng người thật lòng yêu thương ở bên nhau."
"Vệ Tiềm nghe không hiểu ý của Triệu vương, kính xin Triệu vương nói rõ một chút."
Triệu vương lạnh lùng hạ mặt: "Vệ Hoàn, chuyện cho tới bây giờ ngươi còn muốn giả bộ trước mắt ta cái gì, giả bộ thanh cao hay sao?" Triệu vương cau mày, một khuôn mặt căm hận: "Nếu không phải ngươi tính kế, nàng làm sao có thể trở thành Vương phi của ngươi? Phế Thái tử ngu xuẩn đến mức đem quyền thế vô ích đưa đến trong tay ngươi mà chôn vùi cả tính mạng của mình."
Triệu vương lại âm trầm hạ mặt: "Ngươi giấu diếm nhiều năm như vậy, có lẽ là cũng biết đi, trong ba năm ngươi đi Tứ Xuyên, chuyện của ta và nàng."
Sở vương lạnh mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Triệu vương.
Triệu vương liền cười nói: "Đúng đúng đúng, chính là loại ánh mắt này..."
Sở vương chợt hòa hoãn ánh mắt: "Ta hiện tại rốt cục biết vì sao Ấu Thanh không muốn chọn ngươi mà đánh cuộc rồi,...!" Nhếch miệng cười nói: "Bởi vì, ngươi cũng ngu xuẩn!"
Sở vương bưng tay áo xoay người quay lưng lại, nhẹ nhàng quay đầu nghiêng mắt nói: "Muốn châm ngòi ly gián hay sao? Triệu vương đã quên rồi sao, bổn vương không phải ngươi, cũng không phải phế Thái tử.
Bổn vương đối với thê tử của mình có đủ tín nhiệm, các ngươi để ý đến quá khứ thì đến cuối cùng cũng chỉ có thể mất đi mà thôi, bất kể là người hay là việc."
Triệu vương tiến lên một bước giận dữ mắng: "Vệ Hoàn, ngươi là tiểu nhân âm hiểm, đừng tưởng bệ hạ thật sự sẽ lập ngươi làm Thái tử."
Sở vương hơi cúi đầu: "Hình như cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nói qua, ta muốn làm Thái tử đúng không?" Chợt bước đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...