“Bà Đỗ à, mang cho bà một chén thịt gà rừng với hai cái màn thầu, trưa nay bà đừng nấu cơm nữa.
”Tiết Linh Yến cười nói thân thiết với bà cụ Đỗ, có thể là bởi vì trong lòng Tiểu Yến bà cụ này là ánh nắng ban mai, là sự ấm áp của cô, vậy nên trong lòng của Tiết Linh Yến có một cảm giác thân thiết với bà cụ Đỗ.
“Bà không lấy, các cháu giữ lấy mà ăn đi.
”Bà cụ Đỗ không ngờ Tiểu Yến còn mang đồ ăn qua cho mình, nói gì cũng không chịu nhận.
“Bà Đỗ à, ngày trước đều là bà lén lén chăm lo cho cháu và Tiểu Đình, sau này thì để cháu và Tiểu Đình chăm lo bà được không?”Tiết Linh Yến nhìn bà cụ mặt mũi hiền từ này, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, giống hệt như bà nội trong ký ức, lương thiện như vậy, hiền từ như vậy.
Bà cụ Đỗ nghe lời của Tiết Linh Yến đỏ hết cả mắt, một bà già cô đơn như bà ấy không cần ăn ngon mặc đẹp, mà cần tình thân, lời nói này của con bé giống như gió xuân thổi vào mặt hồ lạnh cóng làm tan chảy con tim của bà.
Tiết Linh Yến thấy bà cụ rơi nước mắt, vội đặt thịt gà lên bếp, dùng tà áo của mình lau nước mắt cho bà ấy: “Bà à, sau này ba người chúng ta sẽ nương tựa nhau mà sống!”“Được, nương tựa nhau mà sống, các cháu chính là cháu gái ruột, cháu trai ruột của bà.
”Bà cụ vừa khóc vừa cười, sau này bà ấy không còn là bà già cô đơn nữa, bà ấy cũng là người có cháu trai cháu gái rồi.
“Vậy, nếu cháu là cháu gái của bà, vậy cháu gái biếu bà không được từ chối nha!”Tiết Linh Yến cười xoa tay nét mặt nghịch ngợm, nụ cười trên mặt bà cụ Đỗ lại càng nồng hơn: “Được, cháu gái của bà biếu cho, bà ăn.
”“Bà ơi, có ly rượu không ạ, ở nhà chỉ có một ly rượu, đãi khách không đủ.
”“Có, muốn mấy cái?”“Dạ bốn cái.
”Sau khi để lại thịt gà thành công, Tiết Linh Yến mượn được ly rượu với bà, lúc trước khi đi cô cười quay đầu lại, giọng điệu nhẹ nhàng nói với bà:“Bà ơi, tối nay cháu sang học làm giày với bà.
”Hôm qua lúc may quần áo Tiết Linh Yến ngại không dám làm phiền bà cụ Đỗ, nhưng mà hôm nay khác rồi, sau này bọn họ là người một nhà, không cần khách sáo với bà nội của mình.
“Được, bà chờ cháu.
” Bà cụ Đỗ lại càng vui hơn, tối con bé qua, thì mình có thể bớt cô đơn rồi.
Tiết Linh Yến mượn được ly rượu về, còn chưa vào nhà đã nghe thấy giọng nói của Cố Minh Hành, cô bước chân lại, trong mắt có nụ cười, đàn ông mà cô nhắm trúng sao đến cả giọng nói cũng hay vậy.
“Đại đội trưởng à, tôi tính sơ một chút rồi, xây con kênh cần khoảng sáu trăm tệ, ông xem như vậy có được không? Chúng ta chia nhau ra hành động, ông đến công xã xin vốn, tôi về xinh với cụ, trước khi lãnh đạo duyệt có thể cho lao động chính đi đào con kênh trước, cái này có thể để người dân làm không cần vốn.
”Cố Minh Hành xếp chân ngồi trên phảng, dáng ngồi của anh thẳng như cây thông, chiều cao quyết định khí thế, cho dù anh đang nói với Trịnh Kiến Thiết với giọng điệu thương lương, nhưng mà cảm giác tạo cho người khác vẫn giống như lãnh đạo họp với thuộc hạ.
Trịnh Kiến Thiết rất không thích cảm giác này, cứ ngồi thẳng người lên cố gắng lấy dáng vẻ bình thường ra oai với người dân ra, nghiêm túc gật đầu:“Được, ngày mai tôi đến công xã xin, nhưng mà bây giờ là lúc bận rộng nông nghiệp không chia ra được quá nhiều lao động, bên xưởng đường có thể nào cử thêm người qua làm phụ không?”Trịnh Kiến Thiết tưởng rằng mình đã làm khó được Cố Minh Hành rồi, cho dù anh là quản đốc, nhưng mà trẻ như vậy chắc chắn không thể là người đứng đầu, không phải người đứng đầu thì sẽ không có quyền về mặt cử người rồi.
Ông ta chính là muốn để cho Cố Minh Hành biết mình đang là ai ở đâu, dừng cứ làm giá trước mặt mình.
Trịnh Kiến Thiết nói xong lấy giấy và lá thuốc ra, bắt đầu từ tốn cuộn thuốc, hơi khiêu khích nhìn Cố Minh Hành.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...