Nữ Thiếu Tướng Thiên Tài

Lần này xấu mặt nhất vẫn là Trần gia. Trưởng tôn Trần gia giống như một cái gì đó không ai muốn, bị hai người con gái Tần gia quăng đến quăng đi, mặc dù chuyện này có thể nói là giải quyết viên mãn, nhưng mà Trần Phi Hoàng vô cùng bất mãn, muốn cùng Tần Ngạo Thiên đòi lại công đạo.

“Lão Tần, chúng ta nguyên bản nói là trưởng nữ mà, như thế nào lại biến thành thứ nữ rồi?”

Tần Ngạo Thiên tất nhiên biết Trần Phi Hoàng muốn cái gì, thở dài một hơi nói: “Lão Trần, chúng tôi cũng không còn cách nào khác, tuy rằng Tần gia cũng coi như là có quyền lực trung tâm, nhưng mà so sánh với Phó gia vẫn là kém xa, ông đừng quên, mẹ của Vân thiếu là ai.”

Trần Phi Hoàng nháy mắt tâm tư trăm chuyển, lấy Tần Vi Nhiên chính là có lợi nhất, bởi vì cô không chỉ là trưởng nữ Tần gia, còn là người thừa kế của Lam gia, Tần Vi Nhiên là quân nhân, về sau nếu kết hôn, tài sản của Lam gia không phải là tài sản của Trần gia bọn họ sao, đến lúc đó, địa vị Trần gia có thể cao thêm một bậc. Nhưng là, thế sự khôn lường, Tần Vi Nhiên lại là nữ nhân của Vân thiếu, đừng nói Tần Ngạo Thiên không dám chọc, ông cũng không dám chọc vào. Quên đi, dù sao vẫn là kết thông gia cùng Tần gia, thứ nữ thì thứ nữ, được hưởng lợi một chút.

Nghĩ vậy, Trần Phi Hoàng nở nụ cười: “Ai, lão Tần, tôi cũng không phải có ý này, chỉ là thuận đường nên hỏi thế thôi, ông xem vừa rồi hai đứa nhỏ chính là lưỡng tình tương duyệt, chúng ta coi như là đã làm một chuyện tốt, ông nói có đúng không?”

Tần Ngạo Thiên chỉ có thể gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”

“Lão Tần à, về sau chúng ta chính là thông gia, những sự tình trước kia, mặc kệ là vui hay không vui, liền quên hết đi. Chúng ta về sau làm bạn tốt, ông thấy thế nào?”

“Ai, lão Trần, chúng ta vốn là bạn tốt, có bao giờ thay đổi đâu.”

Trần Phi Hoàng ngẩn người, lập tức cười nói: “Haha, ông nói đúng, chúng ta chưa từng thay đổi, lão chiến hữu, đến đây, chúng ta cạn ly.”

Hai người ly rượu uống một hơi cạn sạch, chuyện này như tâm ý hai người, cuối cùng chấm dứt viên mãn.


Tần Vi Nhiên đứng một bên nhấm nháp rượu, Phó Vân mặt đầy ý cười đứng bên người nhìn cô, hai người một bộ dạng thân thiết, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Không ai tới gần hai người, dù bọn họ rất muốn nghe xem hai người nói chuyện gì, nhưng mà sợ bốn vị thủ hạ ánh mắt lạnh như băng của Phó Vân, không dám tiến lại.

“Vi Nhiên, em uống ít thôi, sẽ say đấy.”

Tần Vi Nhiên hơi khựng lại, lập tức uống một hơi cạn sạch, thản nhiên mở miệng: “Tửu lượng của tôi rất tốt.”

Buông ly rượu, Tần Vi Nhiên hướng Phó Vân nói: “Sự việc hôm nay cảm ơn anh, có cơ hội tôi sẽ báo đáp, bây giờ tôi có việc, xin phép đi trước.”

Dứt lời, Tần Vi Nhiên xoay người tránh sang một bên, Phó Vân nhíu mày nhìn bóng lưng cô, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người nắm lấy tay cô, hơi dùng sức, đem thân mình cô ôm vào lòng, bá đạo chế trụ cổ cô, hung hăng hôn môi.

Toàn dạ hội ồ lên, nếu nói Trần Uy cùng Tần Phi Nhiên hôn môi làm cho một số ít người hưng phấn, thì Phó Vân cùng Tần Vi Nhiên hôn môi giống như một tiếng sấm. Bọn họ chưa từng thấy qua mặt này của Vân thiếu, bọn họ chưa từng thấy qua dáng vẻ như hèn mọn này của Vân thiếu, không chỉ chủ động giữ lại Tần Vi Nhiên, còn bá đạo hôn cô. Trong sự tình này ai chủ động, mọi người tựa hồ cũng vô cùng rõ ràng.

Tất cả mọi người đều không dám tin nhìn một màn này, bọn họ vốn tưởng rằng, hai người họ hẹn hò, cũng nhất định là do Tần Vi Nhiên chủ động, bởi vì Phó Vân có thân phận so với cô cao quý hơn nhiều. Nữ nhân chủ động leo lên giường hắn đếm không xuể. Tần Vi Nhiên cũng coi như là thành công. Nhưng mà hiện tại xem ra hoàn toàn không phải như vậy, có vẻ như, Vân thiếu mới là người theo đuổi, mà Tần Vi Nhiên, chính là người cao ngạo.

Nơi này nhiều người, Phó Vân không hôn sâu, vừa hôn, Phó Vân vừa lôi kéo Tần Vi Nhiên bước đi, đám người Thường Tiếu cũng theo ra ngoài.


Bốn người ra canh giữ xe Phó Vân. Phó Vân đem Tần Vi Nhiên đẩy vào sau xe, thân hình lập tức áp đảo ở trên cô. Tài xế thấy thế, lập tức nhảy ra, đến chỗ đám người Thường Tiếu.

Hai người môi chỉ cách có vài ly, Phó Vân trầm thấp cười: “Đừng náo loạn, buông tay, anh muốn hôn em.”

Hai tay Tần Vi Nhiên để trên ngực hắn, một chút cũng không có ý muốn buông tay, lạnh giọng nói: “Phó tiên sinh, vừa nãy tôi không đẩy anh là vì tôi cho anh mặt mũi, nhưng không có người tôi sẽ nhiều lần dung túng anh.”

“Dung túng? Vi Nhiên, chúng ta rốt cuộc là ai dung túng ai, em tức giận, anh cho em thời gian nguôi giận, suốt một tuần cũng không có quấy rầy em, biết em gặp nạn, anh không nói hai lời liền đến đây giúp em giải vây, em cũng nên nguôi giận đi chứ.”

Tần Vi Nhiên cười cười nói: “Phó tiên sinh, nếu chúng ta là tình cảm thật sự thì chuyện kia đúng là tôi cố tình gây sự, nhưng chúng ta là quan hệ hợp tác, hơn nữa hiện tại đã chấm dứt hợp tác, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa.”

“Thật là vậy?”

Phó Vân cười lạnh, lập tức đem hai tay Tần Vi Nhiên khóa ở đỉnh đầu, bạc môi không chút do dự hung hăng hôn cô.

Nụ hôn này vô cùng hung mãnh, tràn ngập đoạt lấy cùng bá đạo, Tần Vi Nhiên gắt gao cắn chặt răng, Phó Vân một tay buông kìm chế nữa, ở trên cằm nàng khẽ dùng sức, Tần Vi Nhiên bị ép mở miệng ra, đầu lưỡi Phó Vân lập tức đi vào, thành công đoạt đất, muốn đem hương vị của hắn khắc thật sâu vào trong cô.


Tần Vi Nhiên thoát khỏi tay kia của hắn, chế trụ bả vai, Phó Vân phản ứng cũng mau, lập tức ôm lấy thắt lưng cô, hai người song song té trên mặt đất, tư thế hiện tại là nữ trên nam dưới.

Phó Vân một tay chế trụ thắt lưng cô, một tay đặt ở cổ cô, lại tiếp tục hôn. Tần Vi Nhiên tất nhiên là không chịu khuất phục, hai người trong xe chật vật một hồi, bất quá trừ bỏ vị trí bị thay đổi, từ đầu đến cuối, Phó Vân cũng không buông miệng.

May mắn xe Lincoln đủ rộng rãi, thật ra hai người cũng không đau, chỉ là, động tác của hai người làm cho xe rung động, đám người Thường Tiếu ở phía xa mắt đều nhìn về phía này.

“Vân thiếu quả nhiên không phải người bình thường có thể so được, bên trong còn có nhất đại bang tử nhân (khúc này mình không hiểu), cậu ấy không sợ có người đi ra thấy được hay sao?”

Thường Tiếu đáng khinh nở nụ cười, chậc chậc lấy làm kì.

Ninh Toa hừ một tiếng: “Chẳng lẽ Vân thiếu còn lo có người nhìn thấy?”

“Ân, cô nói cũng có lý, không bằng tôi đi kêu mọi người cùng ra xem bọn họ.”

“Anh muốn chết sớm thì cứ đi đi, đừng nói với tôi làm gì.”

“Cô đúng là chẳng có hảo tâm gì, tôi không ngốc như vậy đâu.”

Triều Lạc nhìn nhìn đồng hồ: “Yến hội tối đa nửa giờ nữa kết thúc, không biết có đủ cho Vân thiếu không.”

“Đại ca, Vân thiếu nhà chúng ta lợi hại vậy, nửa giờ làm sao đủ, nửa ngày còn chưa đủ nữa là. Không được, yến hội sắp chấm dứt rồi, anh tài xế mau lái xe rời khỏi nơi này, tránh mọi người đến nơi thấy được.”


Tài xế lập tức lắc đầu xua tay: “Không không không, tôi không muốn đi chết đâu, nếu quấy rầy Vân thiếu làm việc, đời này của tôi có thể xong rồi!”

“Nói vậy cũng có lý, uy, vậy các người muốn ai đi xả thân hy sinh?”

“Thường Tiếu, loại chuyện này bình thường đều là anh làm mà, anh yên tâm, lần này chúng tôi nhất định không chịu cùng với anh.”

Thường Tiếu vẻ mặt đau khổ: “Các người không phải anh em tốt của tôi, Đoạn Lâu, cậu cũng nói gì đi chứ!”

“Không cần, Vân thiếu đã làm xong rồi!”

“Cái gì…”

Mọi người lập tức nhìn về phía xe, quả nhiên, xe đã khôi phục lại sự yên tĩnh.

Triều Lạc nhìn đồng hồ: “Còn chưa đến năm phút.”

Thường Tiếu nuốt một ngụm nước miếng: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ vì đây là lần đầu tiên?”

Mọi người không nói gì, hiển nhiên không thể tiếp nhận sự thực này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui