Nữ Thiếu Tướng Thiên Tài

Đương nhiên là Cuồng Lang không chịu ăn xương cá, miệng mím chặt. Quỷ thủ có chút bất đắc dĩ nhìn Tần Vi Nhiên. Sắc mặt Tần Vi Nhiên bình tĩnh nhìn Cuồng Lang, nói: “Hắn không chịu há miệng, anh không có cách để hắn mở ra hay sao?”

Quỷ Thủ ngẩn người, lập tức cười quỷ dị, lấy một cương quyền bằng bạc, có thể phóng to thu nhỏ. Quỷ Thủ không chút lưu tình nhét cương quyền vào miệng Cuồng Lang, miệng Cuồng Lang không thể nào ngậm lại, bị ép mở lớn.

Quỷ Thủ cắt cá thành mấy khúc, mỉm cười nhét cá vào miệng gã. Cuồng Lang đương nhiên là không chịu nuốt, Tần Vi Nhiên sớm co dụ liệu, nói: “Cho hắn uống nước để bớt nghẹn đi.”

Quỷ Thủ nghe theo, Cuồng Lang không có cơ hội phản kháng, nuốt cả xương cá. Cảm giác bị xương cá đâm vào cổ họng thật sự vô cùng không thoải mái, huống hồ còn là xương cá lớn, căn bản là không thể nuốt vào, tất cả đều kẹt ở cuống họng, gã lại không có cách nào phun ra. Loại dằn vặt này, dường nhưu khiến gã khóc lên tại chỗ.

Ăn cả một con cá, máu tươi trong miệng Cuồng Lang chảy ra. Quỷ Thủ cũng không hàm hồ, lấy cương quyền ra, lập túc bịt miệng Cuồng Lang lại. Cuồng Lang nghẹn ngào nhìn Tần Vi Nhiên, hi vọng Tần Vi Nhiên có thể làm cho hắn thoải mái một chút.

Tần Vi Nhiên bình tĩnh nhìn tất cả, lúc này mới mở hộp cơm ra ăn, đối với tiếng nghẹn ngào của Cuồng Lang nhưu mắt điếc tai ngơ. Ăn cơm xong, Tần Vi Nhiên đứng dậy nói: “Để Cuồng Lang tiên sinh nhấm nháp mỹ vị một chút đi. Mọi người đều bạn, không cần thiết phải ở lại đây lãng phí thời gian, hắn ta cũng sẽ không nói gì. Quỷ Thủ, nhớ cho Cuồng Lang tiên sinh uống nước đúng hạn, nếu không, có lẽ Cuồng Lang tiên sịnh chịu thống khổ bảy ngày sẽ được giải thoát. Tuy rằng bày ngày hơi ít một chút, nhưng tôi cũng không phải là người nhẫn tâm như vậy, cho hắn thoải mái chút đi.”

Mọi người không có gì để nói. Được rồi, ngài tuyệt đối không phải là người nhẫn tâm, vì ngài nhẫn tâm đến không phải là người.


Quỷ Thủ gật gật đầu: “Rõ, lão đại.”

Bạch Điệp liếc mắt nhìn Cuồng Lang, lại nhìn Quỷ Thủ nói: “Quỷ Thủ, đột nhiên tôi cảm thấy anh là một người tốt.”

Mọi người gật đầu: “Tôi cũng cho là như vậy.”

Tần Vi Nhiên cười nhạt không nói, anh tư hiên ngang ra khỏi phòng thẩm vấn. Mọi người liếc mắt nhìn nhau, cũng rời đi, bỏ lại một mình Cuồng Lang nghẹn ngào kêu sau lưng, đáng tiếc, không có ai đáp lại gã ta.

Tần Vi Nhiên cũng không rời khỏi tầng ngầm thứ năm liền, mà đi phòng thầm vấn Lý Văn Lệ. So với Cuồng Lang, Lý Văn Lệ có vẻ nhân tính hóa hơn nhiều. Lý Văn Lệ ngồi trên ghế dựa, trước mặt là một phần điểm tâm ngon miệng, chỉ là Lý Văn Lệ không động tới, ly nước bên cạnh cũng không chạm.

Tần Vi Nhiên ngồi đối diện với Lý Văn Lệ: “Tôi cho rằng cô là người kiên cường.”

Lý Văn Lệ cười khổ một tiếng: “Chỉ là giả mà thôi, tôi còn có thể kiên cường sao? Người như tôi… nên sớm chết đi cho rồi.”

“Vậy tại sao cô không chết đi? Không phải cô được có cơ hội, tôi nghĩ, cô nhất định còn một lý do đáng giá để sống. Không bằng nói ra một chút, có thể tôi sẽ giúp được cô.”

Lý Văn Lệ nghe vậy, như nắm được một ngọn cỏ cứu mạng, nắm lấy tay Tần Vi Nhiên: “Có thật không? Cô có thể giúp tôi sao?”

“Cô nói thử đi, có lẽ là giúp được.”

“Tôi còn một em trai, đã hơn bảy năm không gặp nó. Cuồng Lang không biết tôi có em trai, cho nên nó an toàn. Trước đây chúng tôi sống ở thành bắc, chỉ là đã qua nhiều năm, tôi không biết nó còn ở đó hay không. Người của Cuồng Lang đều biết tôi, tôi không thể lộ diện, nhưng tôi vẫn luôn lo lắng cho nó. Tâm nguyện duy nhất của tôi chính là tới được nó, sau đó cùng với nó sống những ngày tháng bình yên.”

Tần Vi Nhiên nhíu nhíu mày, nếu cô ta thật sự có em trai, làm sao Cuồng Lang có thể không biết, sợ là đã sớm gặp chuyện bất trắc.


Lý Văn Lệ dường như biết Tần Vi Nhiên nghĩ gì, nói: “Cô yên tâm, em trai tôi tuyệt đối an toàn. Tôi làm việc ở nơi như vậy, cho nên tôi vẫn luôn nói với người khắc mình là cô nhi, tôi cũng không thường xuyên gặp mặt em trai, vẫn luôn gửi cho người khác nuôi, sau đó thì đưa tiền đúng hạn. Chỉ là nhiều năm nay tôi không đưa tiền cho người ta, cũng không biết bây giờ nó sao rồi. Nếu như có thể, tôi muốn xin cô giúp tôi tìm nó.”

Tần Vi Nhiên nhìn Lý Văn Lệ, cô gần như chắc chắn, lý do cô gái này làm vệc ở nơi như vậy, hoàn toàn là vì em trai mình. Cô ta là một cô gái, lại muốn nuôi em trai ăn học, không cần nói thì cô cũng hiểu được phần nào những cực khổ cô ta đã trải qua, đi trên con đường kia, nhất định không phải là mong muốn của cô ta, chỉ là vì cuộc sống bức bách, không còn cách nào khác, mới tự mình sa đọa.

Tìm người đối với Tần Vi Nhiên chỉ là chuyện nhỏ, gật gật đầu, đồng ý: “Em trai cô tên là gì? Trong nhà gởi nuôi có những ai?”

“Em trai tôi tên là Hà Giai Kiệt, cha nuôi nó tên là Hà Kiến Di, là một công nhân xây dựng. Tôi chỉ biết ông ta có vợ, một cô con gái, còn những cái khác thì k biết. Em trai tôi và tôi lớn lên trong cô nhi viện, sau khi em trai tôi được nhận nuôi, rất lâu sau tôi mới tìm được nó.”

Tần Vi Nhiên gật gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi, hai ngày này cô nghỉ ngơi trước đi, chờ chuyện bang Cuồng Lang giải quyết xong, tôi sẽ xin với cấp trên cho cô về trường học lại.”

“Quên đi, tôi không muốn về trường học. Nếu như có thể, tôi chỉ muốn tìm một công việc khá một chút, sống vui vẻ với em trai là được. Mấy năm qua bị Cuồng Lang gian cầm, tôi đã tự học xong chương trình đại học. Mặc dù Cuồng Lang là một tên súc sinh, nhưng hắn đối với yêu cầu của tôi đều là muốn gì được nấy, cho nên tôi cũng không bỏ dở việc học, chỉ là không có văn bằng.”

Tần Vi Nhiên ừ một tiếng: “Như vậy là tốt rồi, cô không cần lo lắng, chuyện công việc tôi sẽ nghĩ cách giúp cô.”

Lý Văn Lệ đột nhiên đứng đậy, quỳ gối trước mặt Tần Vi Nhiên, không nói hai lời dập đầu ba cái. Tần Vi Nhiên lập tức đỡ dậy, Lý Văn Lệ khóc lóc nói: “Cám ơn cô, dời này tôi chưa từng gặp người tốt, thật sự cám ơn cô.”

Sau khi ra khỏi tầng ngầm, Tần Vi Nhiên lập tức gọi cho Vương Lực, nói tên và thân phận em trai của Lý Văn Lệ cho hắn biết, để hắn phái người tìm kiếm.


Vương Lực cũng không hàm hồ, trực tiếp đồng ý, lập tức bắt đầu hành động.

Tần Vi Nhiên tới phòng làm việc của mình, mở cửa liền thấy Minh Thủy ngồi trong phòng làm việc của cô. Tần Vi Nhiên sửng sốt một chút, lập tức có chút lạnh nhạt hỏi: “Có việc?”

Minh Thủy đứng dậy, vội vàng nói: “Vi Nhiên, cô nghe tôi nói, tôi không phải cố ý gạt cô, tôi chỉ là…”

Tần Vi Nhiên cắt ngăn lời hắn: “Nói cách khác, cậu đã biết quan hệ giữa tôi và Phó Vân.”

Minh Thủy dừng một chút, cuối cùng gật đầu, lập tức nói: “Nhưng tôi không cố ý gạt cô.”

Tần Vi Nhiên cười cợt: “Được rồi, tôi không có trách cậu, chuyện này coi như chưa từng xảy ra, chúng ta vẫn là đồng nghiệp kiêm đồng đội, cậu không cần để ý.”

Tất cả giải thích đều bị câu nói của cô chặn lại giửa yết hầu. Không để ý, cho nên không đáng kể. Đây chính là câu trả lời của Tần Vi Nhiên dành cho hắn. Có thể bản thân cô thấy không có gì, nhưng vị trí của hắn trong lòng cô, hắn vô cùng rõ ràng. Cô tức giận với anh họ, nhưng lại không giận hắn, đây chính là sự khác biệt giữa hắn và anh họ trong mắt cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui