Nữ Thiếu Tướng Thiên Tài

Mọi chuyện đúng như Tần Vi Nhiên sơ liệu, tủ quần áo bị đưa vào phòng của Lý Văn Lệ. Tần Vi Nhiên rõ ràng nghe thấy âm thanh một cô gái nói: “Tủ quần áo cứ để đó đi, các người đi xuống đi.”

Hai bảo vệ lập tức hô: “Dạ, chị dâu.”

Nghe được tiếng bước chân dừng lại trước tủ quần áo, Tần Vi Nhiên lập tức đề phòng. Chỉ cần Lý Văn Lệ mở tủ ra, cô có thể khống chế Lý Văn Lệ ngay lập tức.

Cửa tủ mở ra, Lý Văn Lệ nháy mắt liền nhìn thấy Tần Vi Nhiên, trên mặt cô không có biểu tình gì dư thừa, nhưng trong mắt cũng có chút khiếp sợ.

Tần Vi Nhiên đang muốn động thủ, lại nhìn thấy biểu tình Lý Văn Lệ thay đổi, vui mừng reo lên: “Woa, thật đẹp!” Nói xong liền quay đầu ngẩng lên nói: “Em rất thích, cảm ơn ông xã.”

Tần Vi Nhiên cau mày. Cô biết, nếu bây giờ cô ra tay với Lý Văn Lệ, thì cũng như kiếm củi ba năm đốt một giờ (*), bởi vì ở nóc nhà có máy quay. Mà khi nãy, Lý Văn Lệ làm như vậy, chính là đang nhắc nhở cô. Xem ra, Lý Văn Lệ này có ý muốn hợp tác với cô.

(* công cốc, vô ích)


Tần Vi Nhiên quắt mắt. Trên người Lý Văn Lệ mặc váy ngủ in hoa, tuy rằng che khuất cảnh “xuân”, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy trên cánh tay Lý Văn Lệ ẩn ẩn vết roi. Nói cách khác, Cuồng Lang có sở thích đánh cô ta. Nói vậy, cô gái này đã không chịu nổi Cuồng Lang, chỉ là bị nhốt ở đây, cho nên không còn cách nào mà nhịn xuống.

Nói như vậy thì hai bảo vệ kia không phải là bảo vệ cho cô ta mà là đang giám thị cô ta. Cũng khó trách Lý Văn Lệ không tuyệt vọng, khi nhìn thấy cô lại không cần cân nhắc. Cũng may là gặp được cô, nếu như là người Cuồng Lang phái tới thăm dò, phỏng chừng cô ta không còn sống qua đêm nay.

Lý Văn Lệ chọn ra một cái áo ngủ gợi cảm trong tủ, ướm thử lên người, nói với trần nhà: “Ông xã, cái này có đẹp không? Tối nay em mặc bộ này chờ anh.” Nói xong, cô còn nở nụ cười hạnh phúc, dáng vẻ vô cùng mong đợi.

Tần Vi Nhiên có chút khiếp sợ, Lý Văn Lệ đang nói cho cô biết, đêm nay Cuồng Lang sẽ tới. Với tình huống hiện tại, cô không có cách nào thông báo cho người khác, cô cũng không thể bước ra khỏi căn phòng này. Có thể ở đây còn được cài đặt máy nghe lén, cho nên Lý Văn Lệ mới không e dè với Cuồng Lang. Cho nên, cô không thể gọi điện thoại. Nói cách khác, hành động lần này, nhất định phải do một mình cô hoàn thành.

Tần Vi Nhiên không biết Cuồng Lang tới một mình hay còn mang theo thủ hạ, đương nhiên, muốn đối phó với Cuồng Lang, một mình nàng không phải là không thể. Chỉ là nếu nhưu Cuồng Lang còn dẫn theo thủ hạ, như vậy cô sẽ không thể đảm bảo an toàn cho Lý Văn Lệ.

Suy cho cùng, cô gái này cũng là người bị hại. Cho dù cô ta từng làm việc ở nói đó, cũng không thể chứng minh cô ta là loại người kia, chí ít với biểu hiện vừa rồi, cô gái này có sự bất đắc dĩ. Hơn nữa cô nhìn ra được, cô gái này vô cùng thông minh, ít ra, cô ta rất bình tĩnh. Tần Vi Nhiên cảm thấy, cô ta cũng không phải là loại phụ nữ thấy tiền sang mắt. Có lẽ, làm việc ở đó cũng có nỗi khổ riêng, chỉ là cô ta không may, bị Cuồng Lang nhìn trúng.

Tần Vi Nhiên nhớ bên trong tài liệu có ghi, lúc đó Lý Văn Lệ chỉ là một học sinh, cô ta theo Cuồng Lang đã bảy tám năm, nếu như bị ngược đãi mà còn duy trì được sự tỉnh táo nhưu vậy, thì quá rõ ràng, cô ta vẫn không từ bỏ chính mình. Nếu vì hoàn thành nhiệm vụ mà phải giết một cô gái kiên trì nhiều năm như vậy, thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Lý Văn Lệ đóng cửa tủ quần áo lại, Tần Vi Nhiên cũng không nghĩ gì khác, yên tĩnh chờ đêm xuống, chờ Cuồng Lang đến.

Tần Vi Nhiên duy trì một động tác trong tủ quần áo gần mười tiếng đồng hồ, thân thể hơi choáng. Lúc này, bên ngoài đã là nửa khuya. Ngay khi Tần Vi Nhiên cho rằng Cuồng Lang sẽ không đến, cửa phòng bị mở ra.

Nháy mắt, Tần Vi Nhiên hô hấp chậm lại, để tránh bị Cuồng Lang phát hiện. Muộn như vậy mới vào phòng, nhất định là Cuồng Lang.

Quả nhiên, Tần Vi Nhiên nghe được âm thanh thô kệch của Cuồng Lang: “Bảo bối, không phải nói chờ anh sao? Sao lại ngủ sớm như vậy. Không ngoan, phải phạt.”


Một giây sao, cô liền nghe thấy tiếng roi quất, ngay sau đó chính là tiếng thét chói tai của Lý Văn Lệ.

Lý Văn Lệ nghẹn ngào khóc rống nói: “Ông xã, đau quá!”

“Ngoan, lát nữa sẽ thoải mái thôi. Bảo bối, la đi, anh thích nghe tiếng thét chói tai của em, đây quả là thứ âm nhạc tuyệt vời nhất trên đời.” Nói rồi, lại một roi quất xuống.

Tiếng thét vẫn kéo dài, Cuồng Lang quất Lý Văn Lệ trên dưới ba mươi roi, Lý Văn Lệ cũng từ rít gào lúc đầu chuyển thành vô ý thức đau đớn, sau đó liền không còn âm thanh nào nữa, hẳn là đã ngất đi.

Cuồng Lang có chút không vui nói: “Lại ngất rồi.” Không biết Cuồng Lang dùng cách gì, Lý Văn Lệ tỉnh lại, nghẹn ngào gào lên đau đớn.

Cường Lang dường như rất hưng phấn, lập tức cùng Lý Văn Lệ hoan ái. Tần Vi Nhiên biết cơ hội đã tới, ngay khi Cuồng Lang thả lỏng cảnh giác, nàng mới có thể chiến thắng trong một chiêu. Nhiệm vụ hôm nay của cô là bắt Cuồng Lang chứ không phải giết hắn. Giết chết Cuồng Lang rất đơn giản, khó là phải bắt sống, cho nên Tần Vi Nhiên vẫn đang chờ cơ hội, mà cơ hội này, chỉ có một lần.

Nghe thấy Cuồng Lang gầm nhẹ, Tần Vi Nhiên biết chính là ngay bây giờ, không có gì do dự, cô lao ra từ tủ quần áo. Cuồng Lang lập tức quay đầu lại, khi nhìn thấy Tần Vi Nhiên, còn không kịp trở tay đã bị Tần Vi Nhiên đánh một quyền. Cuồng Lang ngã oành xuống đất, không thể tin được nhìn Lý Văn Lệ, còn chưa kịp lên tiếng đã ngất đi.

Lý Văn Lệ toàn than xích lõa, trên người đều là vết roi, vết thương cũ vết thương mới chống chéo lên nhau, vô cùng thê thảm. Bất quá, giờ khắc này, cô không hài long, sợ hãi rống to Tần Vi Nhiên: “Tại sao cô không giết hắn ta? Tại sao không giết hắn ta?”


Tần Vi Nhiên biết Lý Văn Lệ hận Cuồng Lang thấu xương, nhưng đây là nhiệm vụ của cô, cô chỉ có thể nói với cô ta: “Nhiệm vụ của tôi là bắt sống Cuồng Lang. Cô yên tâm, cả đời này cô sẽ không còn gặp được hắn ta.”

Lý Văn Lệ dường như tan vỡ, lắc đầu ngồi xổm trên đất khóc lên, không hề kiêng dè rằng mình vẫn còn khỏa thân.

Người bên ngoài nghe thấy âm thanh của Lý Văn Lệ, vọt vào trong, nhìn thấy Cuồng Lang té xỉu nằm trên đất, lập tức giơ súng nhắm vào Tần Vi Nhiên. Tần Vi Nhiên không muốn sử dụng dị năng trước mặt Lý Văn Lệ, cho nên lựa chọn nhắm vào đám bảo vệ kia.

Bọn họ nhanh, Tần Vi Nhiên còn nhanh hơn, còn chưa kịp nổ súng , Tần Vi Nhiên đã vọt vào giữa bọn họ. Bọn họ nhất thời hoảng loạn, mười mấy người trước mặt Tần Vi Nhiên không đõ nổi một đòn.

Lợi khí duy nhất của bọn họ là súng , thế nhưng vẫn không nhắm bắn được Tần Vi Nhiên. Cô như có mắt sau lưng, chuẩn xác cướp súng, sau đó dùng báng sung đánh ngất bọn bảo vệ.

Hôm nay Tần Vi Nhiên mặc quần áo thể thao màu đen, thân hình tinh tế như có sức mạnh vô địch, chiêu nào cũng đỡ được. Không bao lâu sau, đám bảo vệ kia bị Tần Vi Nhiên đánh ngã xuống đất. Tần Vi Nhiên ra tay rất có chừng mực, toàn bộ đều hôn mê, không có ai chết.

Chỉ là bắt được Cuồng Lang vẫn chưa đủ. Tổng bộ Cuồng Lang ở đâu, còn có những thuộc hạ chủ chốt nào, nhất định phải điều tra được. Nếu như chỉ có bắt được Cuồng Lang, coi như là giết hắn ta thì cũng không giải quyết được gì, bởi vì chẳng mấy chốc sẽ có Cuồng Lang thứ hai, thứ ba xuất hiện. Cho nên, cô nhất định phải đảm bảo những người đi theo Cuồng Lang, dù hắn ta không chịu khai ra, cũng sẽ có người khác nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui