Sau khi đoạn video phỏng vấn Ninh Tây đăng lên mạng, mọi người đều cảm thấy... Ninh Tây nói rất đúng.
Đối với mấy người hóng chuyện trên mạng, chuyện náo nhiệt cũng chỉ có thể duy trì vài ngày. Mỗi ngày khắp các nơi đều xảy ra vô số chuyện, chuyện cũ chưa qua, chuyện mới đã tới. Chuyện của Ninh Tây mặc dù rất lớn, nhưng qua vài ngày, đám người trên mạng cũng dần dần không chú ý nhiều nữa, nhưng trong lòng đã bắt đầu thấy yêu mến Ninh Tây.
Mà hiện tại công ty Ngụy thị vì bị các công ty cùng ngành cạnh tranh, chèn ép, thiếu chút nữa sẽ đóng cửa.
Trần Nhất Tuấn lúc này còn giải trừ hôn ước với Ngụy Tư Kỳ, nhưng Ngụy Tư Kỳ cũng không phản đối. Ngụy Tư Kỳ bưng ly cà phê trên bàn uống một ngụm, cà phê đắng kích thích vị giác của cô, làm cho cô thiếu chút nữa là rơi lệ.
"Tư Kỳ, xin lỗi."
Tròng mắt Trần Nhất Tuấn đầy tia máu, chắc hẳn mấy ngày gần đây không nghỉ ngơi tốt.
"Hy vọng em có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn anh."
"Nhất Tuấn, "
Ngụy Tư Kỳ giọng nói khàn khàn,
"Chúng ta ở cùng một chỗ đã bao nhiêu năm?"
Trần Nhất Tuấn ngẩn người, không nói gì.
"Chín năm, "
Ngụy Tư Kỳ kinh ngạc mở to mắt, đột nhiên cười to.
"Em thật sự rất ngốc."
Nếu như năm đó cô phát hiện Trần Nhất Tuấn có cảm tình với Ninh Tây, lựa chọn buông tay, kết quả chắc chắn sẽ tốt hơn? Ít nhất ba của cô sẽ không ngồi tù, mẹ cũng sẽ không oán trách cô, anh trai cũng sẽ không nhìn cô như nhìn người lạ.
Có có bao nhiêu người ở sau lưng nói cô là tội phạm giết người.
Thật sự buồn cười, năm đó cô khiến cho Ninh Tây chịu khổ, bây giờ báo ứng đến trên thân cô rồi.
"Anh đi đi."
Ngụy Tư Kỳ để ly cà phê xuống, nhìn thẳng Trần Nhất Tuấn, đột nhiên nghĩ tới Thường Thời Quy. Nhiều năm như vậy, cô mới biết được nếu người đàn ông thật sự yêu một cô gái, thì như thế nào?
Trần Nhất Tuấn cho rằng Ngụy Tư Kỳ sẽ cãi lộn với hắn, thậm chí tức miệng chửi ầm lên, nhưng không nghĩ tới là đối phương lại bình tĩnh đồng ý nhanh như thế.
"Tự chăm sóc bản thân cho tốt, tạm biệt."
Trần Nhất Tuấn cầm lấy di động trên bàn, xoay người định đi.
"Trần Nhất Tuấn, anh có hối hận không?"
Ngụy Tư Kỳ đột nhiên gọi hắn lại,
"Mấy năm nay anh vẫn lén lút tìm Ninh Tây, là vì áy náy hay còn vì một lý do khác?".
Trần Nhất Tuấn quay đầu lại nhìn Ngụy Tư Kỳ, cô ấy cầm ly cà phê, nụ cười trên mặt vô cùng khó hiểu.
Thấy hắn như vậy, Ngụy Tư Kỳ cười, sau đó lại rơi lệ:
"Anh, chính là đồ cặn bã."
Ngụy Tư Kỳ giơ tay lên, đem ly cà phê trong tay hất lên mặt Trần Nhất Tuấn.
Cà phê không nóng, nhưng tất cả mọi người trong quán cà phê đều chú ý tới cảnh này, khiến cho Trần Nhất Tuấn mất mặt. Nhưng là khi hắn lau sạch sẽ cà phê trên mặt, Ngụy Tư Kỳ đã cầm túi đi ra khỏi quán cà phê.
Hắn cúi đầu nhìn nhìn áo khoác lấm lem cà phê, không cần ngẩng đầu cũng biết người xung quanh đang nhìn mình cười nhạo, vì vậy bước nhanh đi ra quán cà phê.
Mọi chuyện diễn ra lại có người quay được, làm nhòa khuôn mặt của hai người bọn họ, đem đăng lên mạng.
Vốn chỉ là chuyện nam nữ chia tay bình thường, nhưng khi nghe được cô gái gọi tên người đàn ông, lại cảm thấy cái tên này hết sức quen tai.
Trần Nhất Tuấn? Tư Kỳ?
Đây không phải là đôi câu năm nữ làm hại Ninh nữ thần cửa nát nhà tan sao?
Hai người này chia tay? Thật sự đáng tiếc, rõ ràng có thể cùng ở một chỗ làm tổn thương lẫn nhau, vì sao lại muốn chia tay?
"Ninh Tây, thực sự không cần người thế thân?
Lâm Thư Kiệt đứng trên bậc cầu thang, có chút bận tâm hỏi Ninh Tây.
"Cảnh quay này rất nguy hiểm đấy."
Vì Ninh Tây là nữ diễn viên chính đen đủi mọi lúc mọi nơi, nên chuyện sẩy chân, vấp ngã là chuyện bình thường. Nữ chính là một cô gái xinh đẹp, hài hước, thời khắc mấu chốt vẫn luôn là người tự tin. Nhưng thường thì không quá ba giây, hình tượng mỹ nữ xinh đẹp sẽ bị phá vỡ bởi những tai nạn xúi quẩy ập tới.
Cảnh quay sắp tới là cảnh nữ chính sẩy chân ngã từ trên bậc cầu thang lăn xuống, cuối cùng nằm trước ống quần tây của năm chính.
"Không thành vấn đề, chúng ta chuẩn bị bắt đầu đi."
Ninh Tây ở nước ngoài quay không ít lần cảnh như thế này, biết rõ phải làm thế nào để bảo vệ mình không bị thương.
Lâm Thư Kiệt thực sự cũng muốn để Ninh Tây tự diễn, nhưng cố kị thân phận cô bây giờ, nhỡ may có chuyện gì.... mới muốn tìm người diễn thế thân cảnh này cho Ninh Tây. Nhưng Ninh Tây cũng không muốn dùng đến diễn viên thế thân, trong lòng Lâm Thư Kiệt đối với Ninh Tây lại càng vừa ý.
Cảnh quay chính thức bắt đầu, Ninh Tây mặc váy xinh đẹp, tóc quăn, môi đỏ mọng đi ra cửa chính, cô vừa mới bàn xong một vụ làm ăn, trong lòng đang rất hăng hái.
"Máy quạt gió chuẩn bị, máy quay số 3 chú ý đặc tả."
Gió nổi lên, sợi tóc khẽ bay lên, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, đặc biệt là lúc nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt muốn đem linh hồn của người ta hút vào.
Sau đó ở trong nháy mắt này, đại mỹ nữ này liền té ngã, cả người tròn vo như bí đao, lăn xuống hết bậc cầu thang.
"Máy quay số 1, quay gần hơn nữa. "
"Máy quay lại gần hơn nữa, Ninh Tây ngẩng đầu chậm một chút, chú ý ánh mắt."
Cô gái quỳ rạp trên mặt đất, đầu tóc tán loạn, khắp người bụi bặm, nhưng khi cô ngẩng đầu lên, cặp mắt long lanh đầy nước, đủ để cho tất cả mọi người nhìn thấy đều thương xót.
"Cắt!"
Lâm Thư Kiệt đứng lên, đi đến trước mặt Ninh Tây:
"Ninh Tây, có bị thương không?"
Cao Lập đem Ninh Tây đỡ lên, hắn ngẩng đầu nhìn bậc cầu thang cao trước mặt, nhịn không được ở trong lòng hít một hơi dài.
Một người đàn ông to cao như hắn cũng không dám lăn từ trên đó xuống, Ninh Tây lại liều mạng như thế.
Cao Lập còn nghĩ, Ninh Tây có Thường Thời Quy là bạn trai, muốn gì mà chẳng được, vì sao quay phim còn liều mạng như thế?
"Không có việc gì, Lâm đ*o diễn, tiếp tục quay cảnh tiếp theo đi."
"Có muốn nghỉ ngơi một chút không."
Lâm Thư Kiệt nhìn Ninh Tây khắp người bụi bẩn, thấy thương lòng.
"Không cần."
Ninh Tây cười cười, ý bảo có thể tiếp tục bắt đầu.
Mấy cảnh quay kế tiếp cũng rất thuận lợi, Lâm Thư Kiệt xem lại các cảnh quay, hài lòng gật đầu, với tiến độ này, rất nhanh là có thể đóng máy.
Nếu như thuận lợi, còn có thể chiếu phim trước khi tết đến.
Lúc Thường Thời Quy xuất hiện ở tổ phim, Lâm Thư Kiệt mới biết, khó trách lúc quay phim Ninh Tây vội như thế, nói nghỉ cũng không nghỉ, hóa ra là có hẹn với bạn trai.
"Lâm đ*o diễn, ngày mai gặp."
Ninh Tây đổi đồ hóa trang, so với trang điểm khi quay phim nhạt đi rất nhiều.
Lâm Thư Kiệt nhìn Thường Thời Quy đứng ở một bên trầm mặc chờ Ninh Tây, cười ha hả nói tạm biệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...