Giang Vân Triêu nhìn cô thay đổi sắc mặt cực nhanh, một giây trước còn cười hì hì, hiện tại đáng thương nhìn cô gái tim đập nhanh, cảm giác đầu càng choáng váng, khó chịu nhắm mắt lại một lát, mới nhìn cô hỏi: "Bao nhiêu?"
Miêu Nguyệt nghe thấy đột nhiên phốc một tiếng cười ra, nói: "Anh trai nhỏ, anh nói chuyện đều ngắn gọn như vậy sao?"
Hai chữ hai chữ nhảy ra ngoài.
Giang Vân Triêu nghe cô nói ngây người một chút mới phản ứng lại, líu ríu nói: "Chóng mặt!"
Nói xong bỗng nhiên phản ứng lại, xấu hổ bổ sung một câu, "Khó chịu, muốn nôn!"
Lúc này Miêu Nguyệt mới nhớ tới tình huống của anh, vội vàng đứng dậy đi qua xin lỗi nói: "Xin lỗi xin lỗi, thiếu chút nữa quên mất anh bị thương, anh muốn nôn sao? Anh có muốn giúp tôi giúp anh nghiêng người qua không?"
Miêu Nguyệt vừa tới gần, Giang Vân Triêu liền ngửi được một mùi sữa tắm nhàn nhạt, giống như là mùi chăn phơi dưới ánh mặt trời, vừa khoan khoái lại sạch sẽ, ngửi rất thoải mái, làm cho anh cảm giác đầu cũng không còn choáng váng nữa.
Lịch sự nói cảm ơn trước khi hỏi: "Chi phí y tế, bao nhiêu?"
"3000 tệ." Miêu Nguyệt vừa trả lời vừa ngồi xuống ghế, lại nói tiếp cũng rất chua xót, 3000 tệ này là nguyên chủ từ lúc mười tuổi bắt đầu tiết kiệm dùng từng chút từng chút tích góp được, chính là sau khi thi đậu cấp hai có thể tự mình nộp học phí, không tăng thêm gánh nặng cho bà nội.
Lúc trước sau khi biết được trúng tuyển vào trường cấp ba trọng điểm của tỉnh còn được miễn học phí ba năm, nguyên chủ vô cùng cao hứng, muốn dùng tiền này mua quần áo mới cho bà nội, ai biết được...!
Giang Vân Triêu phát hiện Miêu Nguyệt đột nhiên không nói lời nào, còn vẻ mặt bi thương, hơi nhíu mày rồi gọi cô một tiếng hỏi: "Này, cô làm sao vậy?"
"Hả? Không sao.
"
Miêu Nguyệt hoàn hồn, lắc đầu nói: "Tôi không gọi là này, tôi tên Miêu nguyệt, Miêu của Hoà Miêu, Nguyệt bên cạnh chữ Vương.
"
Giới thiệu xong, cô cũng không hỏi anh tên gì? Thay vào đó, cô nói, "Đúng rồi, anh đã liên lạc với gia đình của anh chưa? Để cho bọn họ nhanh chóng đến đón anh, ở đây là bệnh viện thị trấn, bất kể là trang thiết bị y tế hay lực lượng y tế đều không tốt, anh vẫn là nhanh chóng chuyển viện để điều trị, miễn đừng để lại di chứng gì."
"Giang Vân Triêu! Giang của sông, Vân của mây và mưa."
Giang Vân Triêu chịu đựng khó chịu giới thiệu mình xong, mới nói tiếp: "Không liên lạc, không có điện thoại di động."
Ồ, phải, anh không có điện thoại di động.
Anh vừa nói như vậy, Miêu Nguyệt mới nhớ tới sự thật này, giơ tay vỗ đầu sau đó đứng lên nói: "Đợi chút, tôi đi mượn cho anh."
Nói xong xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Bệnh viện thị trấn tuy rằng trang thiết bị y tế kém một chút, nhân viên y tế cũng không nhiều, nhưng dưới tình huống có người nằm viện vẫn có người trực, bởi vậy Miêu Nguyệt đến phòng trực giải thích tình huống với y tá đang làm nhiệm vụ rất thuận lợi mượn điện thoại di động, trở lại phòng bệnh, suy xét tình hình hiện tại của Giang Vân Triêu, hiểu ý hỏi: "Anh tự mình gọi hay là tôi gọi giúp?"
GiangVân Triêu không trả lời Miêu Nguyệt, mà là rất dứt khoát đọc số điện thoại di động, hiện tại anh choáng váng đầu óc buồn nôn còn đau cả người, cả người khó chịu muốn chết, nửa điểm cũng không muốn nghe được tiếng mắng của ba mẹ.
Miêu Nguyệt sửng sốt một chút rồi nhanh chóng phản ứng lại, bấm số điện thoại di động rồi gọi, đợi một hồi lâu điện thoại mới nhận được, cô nói rõ ràng chuẩn xác cho đối phương chuyện cần nói, sau đó lễ phép cúp máy, nói với Giang Vân Triêu: "Mẹ anh nói lập tức đến đón anh."
Nói xong thở dài nói tiếp: "Tôi không biết tại sao anh lại chạy tới đó đua xe, bất quá sau này đừng làm như vậy, dù sao không phải lần nào cũng có thể có vận khí tốt như vậy.
Câu cảnh cáo 'danh ngôn' kia đã từng nghe qua chưa? Đường ngàn vạn, an toàn là trên hết, lái xe không vi phạn, người thân hai hàng nước mắt."
Nghe Miêu Nguyệt nói "lời nói thấm thía", Giang Vân Triêu có loại cảm giác nhìn thấy người mẹ lớn tuổi của mình, nhất thời có chút không nói nên lời.
"Tôi biết hiện tại anh phỏng chừng cũng không có tiền cho tôi, mà tôi thì còn có việc gấp phải đi cho nên..."
Miêu Nguyệt tự mình rót 'canh gà' của người khác, sau đó lấy ra giấy bút vừa thuận tay mượn, cười tủm tỉm đưa tới trước mặt Giang Vân Triêu, "Đến lập giấy nợ đi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...