Cũng là do em theo đuổi cô ta sao?
Dọn dẹp xong, đoàn người chúng tôi dùng một chiếc xe để rời đi, trong xe vừa đủ chỗ.
Vì tôi là người mới, Trần Linh thoải mái giới thiệu chức vị của những người khác trong xe với tôi, trong đó có người con trai đã mang nước cho La Y, tên là Lưu Hưng.
Lúc cô ấy giới thiệu Lưu Hưng, tôi một mực cười xấu hổ, bởi vì ánh mắt Lưu Hưng nhìn tôi không giống bình thường, loại ánh mắt này trong tâm lý học gọi là khó chịu.
Hiển nhiên Trần Linh rất quen thuộc với tất cả mọi người, tán dóc không kiêng nể gì cả, tôi im lặng ở một bên chơi điện thoại, làm mới trang để xem Weibo một chút, phát hiện Trần Linh đã cập nhật thay đổi, cho nên vào buổi sáng trước khi quay quảng cáo cô ấy đăng một cái video, thật sự là rất đáng ngưỡng mộ.
Còn có La Y, trên Weibo chị ấy đã có thêm câu "Ngủ ngon".
Điều này làm trong lòng tôi run lên.
Tôi ấn vào phần phản hồi của chị ấy, so sánh thời gian, phát hiện chị ấy chúc ngủ ngon chỉ ngay sau khi tôi gửi bình luận một phút đồng hồ, loại trùng hợp này thật sự rất dễ dàng làm cho người ta mơ tưởng viễn vông.
Nhấn hiển thị thêm, rất nhiều người ở phía dưới cũng nhắn chúc nữ thần ngủ ngon.
La Y là nữ thần của bọn họ, cũng là nữ thần của tôi, trước khi chưa theo đuổi được chị ấy, mỗi một tiếng tôi mở miệng gọi đều là 'nữ thần', mà sau này chị ấy vẫn là nữ thần trong lòng tôi, chỉ là nếu trên mặt tôi gọi như thế, thì có phải là quá kì không?
Nhưng mà nữ thần trong lòng bỗng nhiên biến thành nữ thần của đại chúng, trong một khoảng thời gian đã từng khiến cho tôi khó chịu, tựa như khi ánh mắt của Lưu Hưng nhìn tôi, nhưng dù tôi có khó chịu cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng, bởi vì tôi không tìm thấy người nào khác để có thể tặng cho họ cái ánh mắt đó.
Loại khó chịu này muốn hình dung, đại khái chính là bạn thích một người, đùng một hôm mọi người cũng đều thích người đó, tất nhiên bạn sẽ không thấy thoải mái, nguyên nhân của việc này có thể là muốn mình trở nên đặc biệt hoặc cũng có thể là do ghen tuông, dù sao tôi cũng chẳng biết rõ được.
Xe rất nhanh chạy đến công ty, một đoàn người vừa nói vừa cười bước xuống xe, lúc tôi cất điện thoại vào túi thì bỗng nhiên bên cạnh vọt lên một đám người, mà họ vác lấy máy chụp hình đeo microphone và mang theo túi xách, cầm lấy bản ghi chép với tư thế hùng hổ đã làm cho tôi hoảng sợ.
Sau đó nhóm người bọn họ đi ngang qua mặt tôi, ở ngoài tầm 5 mét có một chiếc xe dừng lại, xe kia tôi vẫn còn nhớ được là của La Y.
Một người bình thường như tôi hiển nhiên bị dọa sợ, nhưng sau đó lại thấy thích thú, sinh hoạt của minh tinh thật sự rất thú vị.
Có đôi khi ở trong cuộc sống, vô ý làm chút chuyện cảm thấy mình thật tài giỏi, bị phản ứng trong lòng thuyết phục năng lực của mình, nhưng mà khổ nỗi không ai để ý, rất đơn độc, cũng liền từ bỏ.
Minh tinh thì không giống như vậy, bọn họ sống dưới ánh đèn, nếu có phản ứng gì đó khác người một chút nhất định sẽ được ghi lại, có người làm thành ảnh động, tạo thành một đống biểu cảm, tính ra cũng thật nhanh tay lẹ mắt.
Trần Linh từ trong cổng quay lại, dắt tôi đang ngây người đi vào, tôi vừa đi vừa hỏi: "Gần đây La Y có chuyện gì à? Vì sao có nhiều người vây quanh chị ấy thế?"
Cô ấy cười kéo tôi vào thang máy, ấn nút vào trầng trệt, nói: "Chị ấy à, có xì căng đan với Đổng Hạo trong công ty."
Tôi hỏi: "Nhưng không phải đã có từ lâu rồi sao?"
Hai người họ vào tháng trước có đóng máy, vai nam nữ chính, khó tránh khỏi scandal.
Trần Linh cười cười: "Đúng vậy, nhưng mà tối hôm qua hai người từ cùng khách sạn một sau một trước đi ra, bây giờ thành chuyện lớn rồi."
Trong đầu tôi chợt dừng lại, tưởng tượng ra cái hình ảnh kia, tin tức kia, tưởng tượng trên websites xuất hiện một tấm ảnh mơ hồ, khoanh một cái đầu người trước cửa khách sạn, sau đó phóng đại lên để ở một góc, bày tỏ đó là La Y, chèn thêm mốc thời gian vào, bên cạnh là Đổng Hạo, cũng làm y hệt như vậy.
Tôi nuốt nước miếng: "Thật...!thật à?"
Cô ấy cười cười nói: "Làm sao được, không biết lăng xê hả? Cả hai đều là người của DR, công ty làm sao chấp nhận cho hai người họ yêu đương được, Đổng Hạo sắp nhận một bộ phim, cho nên làm thế để nổi thêm."
Tôi trợn mắt há hốc miệng mà nhìn Trần Linh, cô ấy mà cũng dám nói vậy sao, nếu như tôi nhớ không lầm thì cô ấy cũng là người DR đó nha.
Nhưng cô ấy nói như thế tôi liền cảm thấy an tâm, chỉ là tại sao tôi lại như vậy tôi cũng chẳng biết nữa, lấy thân phận hiện tại của tôi, dù cho La Y có hẹn hò với tên sếp béo mập kia, tôi cũng chẳng thể nói được gì.
Đương nhiên tôi tin rằng chị ấy sẽ không như vậy.
Tiến vào phòng làm việc của Trần Linh, sau khi cô ấy chào hỏi với những người bạn thì di chuyển cái ghế ngồi cho tôi, tiếp theo in một phần tư liệu, nói từ từ xem, đây là nhiệm vụ công việc của trợ lý, rồi lại đưa một phần hợp đồng, nói nếu thấy không có vấn đề gì thì ký tên.
Tôi đọc kỹ, thấy nếu làm trợ lý của cô ấy thật rảnh rỗi, nhưng tôi không nói ra, với Trần Linh hiện tại, chính là người mà công ty không mấy mặn mà về chuyện bồi dưỡng để trở thành minh tinh, muốn sao cũng được, mặc dù tâm trạng của Trần Linh rất tốt, nhưng nếu lỡ đang giả bộ thì sao, tôi mà hỏi thì chẳng khác nào đánh vào chỗ thương tâm, cảm thấy đau buồn thì đem tôi sa thải, tiền lì xì năm mới của tôi phải làm thế nào đây.
Nghĩ thế tôi chăm chú đọc thêm một lần nữa.
Trần Linh nói: "Không cần đọc kỹ đâu, tớ là võng hòng có hơn mười tám tuyến nên chẳng có việc gì để làm."
Tôi ồ một tiếng, cảm thấy nỗi lo lắng vừa rồi thật dư thừa.
Không có vấn đề gì tôi liền ký tên, Trần Linh ở bên cạnh nhìn tôi, cô ấy không nói lời nào tốt, mà một mực cường điệu sẽ đứng về phía tôi, có vấn đề gì sẽ lấy hết sức để giúp đỡ, để cho tôi cảm thấy sợ hãi, nghĩ rằng cô ấy đang đào một cái bẫy cho tôi nhảy vào.
Cô ấy sau khi thu lại giấy tờ của tôi thì cầm điện thoại trong tay quơ quơ nói: "Chị Trần tìm tớ, tầng trệt cậu có thể tùy ý dạo chơi, nhưng tầng trên tầng dưới không nên chạy loạn, nếu không tìm cậu không được."
Tôi ừ một tiếng rồi nhìn cô ấy vội vàng rời đi.
Văn phòng giờ phút này ngay cả bóng người khác cũng không có, chắc hẳn đều đã bận việc rồi, tôi trong lúc rảnh rỗi giúp Trần Linh chỉnh sửa lại cái bàn, nhưng không dám động đến máy tính của cô ấy, cũng không phải sợ tìm thấy chuyện bí mật gì, mà Trần Linh trong nhận thức của tôi, là một người thích xem phim ấy ấy, tôi sợ vô ý mở ra một cửa sổ nào đó, vừa đúng lúc bị người khác bắt gặp, sẽ trở nên oan uổng vô cùng.
Ngồi một chỗ có chút nhàm chán, tôi đứng lên ra ngoài hành lang, mới đi vài bước, một người vội vã cầm một cái túi chạy đến, thấy tôi thì hết sức kích động lôi kéo tay áo nói: "Cô em gái có biết nhà WC ở đâu không?"
Tôi định nói không biết, nhưng vừa ngẩng đầu lên trần nhà thì nhìn thấy bảng chỉ dẫn WC, tôi dựa vào cái bảng để nói cho ông ta biết phương hướng.
Ông ta gật đầu nói cám ơn, sau đó đem cái túi trong tay đặt lên tay của tôi, "Phiền cô rồi, tầng 6 phòng thu âm, ba ly 120 đồng."
Trong lời của ông ta mang theo nỗi khổ bị táo bón, để cho tôi không nhịn được đành nhận lấy cái túi, nhìn ông ta vội vàng rời đi.
Éc, còn giờ thì sao đây?
Tôi mở cái túi ra nhìn, là ba ly cà phê, hóa ra là người bán, nghĩ lại thì mang cà phê vào nhà WC không đúng lắm, nên cũng xem như tha lỗi cho ông ta.
Vào thang máy lên tầng 6, đi qua từng căn phòng, cuối cùng cũng thấy được phòng thu âm, tôi gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng cười của một người đàn ông giọng trầm, rồi thình lình cửa bên trong mở ra.
Ông ta đứng đối diện, ban đầu nhìn tôi một cái, vừa liếc thấy cái túi trong tay tôi, liền không chút nào khách khí lấy một cái ly từ trong túi ra cười nói: "Ly này là của tôi nhé cô em gái."
Lấy xong liền đi.
Tôi nhìn bóng lưng của ông ta.
Hay nhỉ, không hổ danh là người làm về âm nhạc.
Đi vào, để cà phê trên bàn, trong lòng suy nghĩ nếu như thu tiền mà tôi không gặp lại được người đàn ông kia, vậy phải chăng có thể lấy luôn?
Lúc trong lòng đang xoắn xuýt, sau lưng bỗng có một giọng nói làm cho cả người tôi trở nên cứng ngắc.
Quả nhiên khi tôi quay đầu lại thì thấy La Y dựa vào cái ghế, một tay chống đầu cầm trang giấy, nói: "Lời ca có phải quá nhạt nhẽo rồi không, còn giai điệu, nhịp điệu cũng không phù hợp."
Tôi nuốt nước miếng, chị ấy lơ đãng ngẩng đầu, cùng tôi đối mặt.
.
Truyện Tiên Hiệp
Lần này chị ấy cầm giấy vô cùng chắc chắn, không có rơi xuống, nên tôi không có cơ hội nhanh tay nhặt lên giùm chị.
Chị ấy nhìn tôi một cái, sau đó lại cúi đầu.
3 chén 120 đồng mà tôi mãi không thốt ra miệng được, đưa đồ uống giùm đã không may rồi, mà lúc này còn phải đứng đây thu tiền.
Tôi định rời đi, La Y bỗng nhiên nhàn nhạt nói: "Đưa cà phê cho tôi."
Người bên cạnh chị ấy lập tức muốn đứng lên, lại bị chị ấy ngăn lại, tôi chỉ có thể từ trong túi lấy ra cà phê đưa tới.
Chị ấy vậy mà không nhận lấy, tay của tôi thu về hay đặt lên bàn cũng đều không ổn.
Chị ấy cúi đầu, bỗng nhiên mở miệng, chậm rãi nói: "Cô giúp tôi pha ly cà phê."
Người bên cạnh chị ấy nghe xong liền à lên một tiếng sau đó nhanh chóng mở cửa rời đi.
Trong giới giải trí các loại giả vờ là vô số, chỉ cần vài giây sau liền biết mình tồn tại dư thừa, thật rõ ràng câu nói vừa rồi của La Y là muốn đuổi khéo cô ta.
Nhưng mà La Y cũng hơi qua loa rồi, ít nhất cũng phải nói là giúp tôi lấy tài liệu hay gì gì đó, chứ kêu đi pha ly cà phê thì một chút cũng không đáng tin.
Bây giờ thì tốt rồi, phòng thu âm cũng chỉ có hai người, bầu không khí rất kì dị.
Tôi cũng giống như những người khác, đã từng tưởng tượng ra nhiều cảnh tượng khi gặp mặt La Y, nhưng tôi không có suy nghĩ vĩ đại như bọn họ, chưa từng nghĩ tới khi La Y gặp lại tôi sẽ trở nên xinh đẹp quyến rũ như thế nào, mà chính là lúc tôi làm ăn thất bại nên người lôi thôi lếch thếch, không may chị ấy đi qua bắt gặp, sau đó cười nhạo tôi.
Hay lúc tôi đang trên đường ăn thứ đồ gì đó không chút hình tượng nào thì đụng phải chị ấy, sau đó chị ấy cười nhạo tôi.
Hoặc khi tôi đang đặc biệt nghèo khổ phải đi ăn xin, chị ấy đi đến cho tôi mấy tờ trăm đồng, sau đó cười nhạo tôi.
Tóm lại đều là chị ấy cười nhạo tôi, có lẽ nguyên do là tôi bị áp bức đã quen, cũng có thể hình tượng của chị ấy trong lòng tôi luôn to lớn, tôi không thể tưởng tượng được cảnh tượng chị ấy bị sa sút còn tôi thì thành công rực rỡ.
Bây giờ tưởng tượng của tôi cùng với hiện thực cũng không khác bao nhiêu, chị ấy là minh tinh DR, đã thực hiện được ước mơ của mình, còn tôi chỉ là trợ lý nhỏ của võng hồng, đang hóp lưng lại như con mèo đưa cho chị ấy ly cà phê, chị chẳng thèm nhận, nhưng tôi không thể xoay người lại.
Thật sự là tay mỏi nhừ rồi a.
Tôi cố gắng không tiến lại gần nhìn tờ giấy ra sao, làm thế nào chị ấy có thể xem lâu như vậy, nhìn trái nhìn phải ít nhiều cũng chỉ có mười câu hát mà thôi.
Tôi đang muốn coi lời bài hát là gì, chị ấy đột nhiên để giấy xuống, mắt nhìn cà phê trong tay tôi, vô cùng không khách sáo nhận lấy đặt lên bàn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Ánh mắt này thật sự rất phức tạp, tôi không thể hiểu được.
Tôi đứng hai tay đặt ở trước mặt, nói: "Hì hì La Y, đã lâu không gặp."
Tôi cảm thấy nụ cười của mình nhất định là khó coi, bởi vì ánh mắt của La Y bây giờ lộ ra chán ghét.
Đây là lần đầu tiên chị ấy nói chuyện lạnh nhạt với tôi như thế này: "Em bây giờ là trợ lý của Trần Linh?"
Tôi ừ một tiếng.
Chị ấy hỏi: "Vì sao?"
Câu hỏi có chút không rõ ràng lắm, tôi nghĩ một lúc lâu không biết trả lời ra sao, đành phải im lặng.
Chị ấy thấy tôi trầm mặc thì nhíu mày, rõ ràng bây giờ là tôi đứng chị ấy ngồi, người trên cao nhìn xuống là tôi, nhưng tôi bị khí tràng của chị ấy hù cho khiến đôi chân hơi run rẩy.
Tiết Linh Nhất, mày thật sự là nhát quá đi.
Chị ấy hỏi: "Em cùng Trần Linh...?"
Tôi mở miệng rồi lại đóng lại, trái lo phải nghĩ cuối cùng cũng trả lời một chữ mơ hồ không thể nghe rõ.
Chị ấy mặt không đổi sắc lại hỏi: "Cũng là do em theo đuổi cô ta sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...