Giọng nói của Nguyễn Kiều Kiều vọng tới từ sau cánh cửa.
“Diệp Nhã à, cậu còn ở trong đó không? Tớ mang lễ phục tới cho cậu đây.”
Lúc này Cảnh Diệp Nhã mới điều chỉnh lại nét mặt của tớ rồi xoay người ra mở cửa.
“Cảm ơn cậu nhé.”
“Không cần khách sáo.”
Nguyễn Kiều Kiều cười nói, nhận ra vẻ mặt của cô ta có gì đó là lạ thì liền hỏi han: “Diệp Nhã, cậu không sao chứ?”
Cảnh Diệp Nhã gượng cười rồi lắc đầu.
Tuy rằng cô ta lắc đầu như vậy, song vẻ mặt lại như đang muốn nói “tôi đang có chuyện buồn”, “tôi thật đau lòng”.
Nguyễn Kiều Kiều sao có thể không nhận ra chứ?
Cô ta lo lắng hỏi: “Diệp Kiều, có phải là cái con nhỏ Cảnh Ngọc Ninh kia lại ăn hiếp cậu không? Cô ta gọi điện cho cậu để nói gì vậy?”
Cảnh Diệp Nhã vẫn tiếp tục lắc đầu.
Cô ta ngập ngừng một chốc lại nắm lấy tay Nguyễn Kiều Kiều, nói: “Tớ không sao, chỉ là thấy có hơi lo lo thôi.”
“Cậu lo gì?”
“Tớ…”
Cảnh Diệp Nhã cúi đầu, ánh mắt lập lòe.
“Diệp Nhã, cậu nói mau, tớ sốt ruột gần chết rồi đây này.”
Lúc này Cảnh Diệp Nhã mới dịu giọng đáp lời: “Chuyện này nói ra có khi cậu sẽ không tin đâu, tớ cũng cảm thấy rất là khó tin, không ngờ là… Tớ không ngờ là chị ấy lại là người như vậy, thật sự tớ…”
Cô ta vừa nói vừa nấc lên.
Khuôn mặt thanh tú của cô ta cũng trông có vẻ như muốn khóc tới nơi vậy.
Nguyễn Kiều Kiều nghe vậy thì đây chờ nổi nữa, cô ta vội nói ngay: “Tớ biết ngay mà! Chắc chắn là con nhỏ kia lại làm gì cậu rồi! Cậu nói mau, nó lại làm gì nữa?”
Cảnh Diệp Nhã lắc đầu, phải qua một hồi lâu sau cô ta mới tạm bình tĩnh lại, nói: “Lúc nãy sau khi các cậu tiễn Vân Vân đi, chị ấy cản tớ lại, nói chị ấy giờ đang giữ bản phác thảo bức tranh năm năm trước của tớ, tối nay chỉ cần chị ấy lấy bức phác thảo ấy ra là có thể chứng minh tác phẩm đó là của chị ấy!”
Nguyễn Kiều Kiều mở to mắt ngạc nhiên.
“Trời ạ! Sao cô ta lại mặt dày vậy? Nếu vậy chẳng khác nào nói cậu vu oan cô ta.”
Cảnh Diệp Nhã gật đầu.
“Cô ta đúng là không biết nhục mà!”
“Kiều Kiều, cậu là nười bạn thân nhất của tớ, chuyện này tớ chỉ dám nói với tớ cậu thôi, thật tình tớ không biết phải làm thế nào mới được nữa.
Cậu cũng biết đó thôi, chị ấy rất khéo ăn khéo nói, tớ sợ chị ấy sẽ lấy bức phác thảo kia ra rồi đổi trắng thay đen, vậy thì tớ xong đời thật rồi.”
Nguyễn Kiều Kiều tức giận nói: “Diệp Nhã, cậu đừng lo, cô ta nói vậy có nghĩa là hôm nay cô ta đưa bản phác thảo đấy ra.
Chỉ cần chúng ta có thể trộm nó ra trước lúc đó thì sẽ không sao hết.”
Cảnh Diệp Nhã ngơ ngác nhìn cô ta, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Trôm, trộm sao?”
Nguyễn Kiều Kiều bình tĩnh gật đầu.
“Đúng vậy.”
“Nhưng… có phải làm vậy là sai…”
“Sai gì mà sai? Cô ta đã leo lên đầu cậu ngồi luôn rồi đó!”
Nguyễn Kiều Kiều nói xong mới để ý thấy vẻ khó xử trong ánh mắt Cảnh Diệp Nhã.
Cô ta bực bội vỗ ngực.
“Cậu cứ yên tâm, không để cậu làm việc này đâu, tớ sẽ đi cho.
Chỉ cần cậu giữ chân cô ta trong một khoảng thời gian và đừng để cô ta quay vể phòng là được.”
Cảnh Diệp Nhã lưỡng lự nhìn cô ta một lúc lâu.
Cuối cùng mới nhẹ giọng nói: “Vậy… Được rồi.”
“Vậy cậu thay đồ đi, tớ ra ngoài trước.”
“Ừm, cảm ơn cậu, Kiều Kiều.”
Đợi sau khi Nguyễn Kiều Kiều đóng của đi ra khỏi phòng thì Cảnh Diệp Nhã liền đứng thẳng dậy.
Dáng vẻ đáng thương yếu đuối lúc nãy của cô ta đã hoàn toàn biến mất.
Khuôn mặt cô ta lộ rõ vẻ khinh thường và căm ghét.
Cô ta cúi đầu nói: “Ngu xuẩn.” Sau đó chán ghét nhìn chiếc váy kia một lượt rồi mới mặc lên, chiếc váy đó rõ ràng là tìm gấp nên cũng không quá vừa người.
Người trong sảnh lớn ngày một nhiều hơn, hoạt động của trường học cũng đã kết thúc.
Cảnh Ngọc Ninh bước giữa đám đông, vui vẻ cười nói với mọi người xung quanh
Trước kia cô cũng không thích những nơi như thế này chút nào, sau cũng nhờ khoảng thời gian hai năm làm quản lý quan hệ công chúng ở Phong Hòa, có nhiều khi buộc phải gặp gỡ người này người kia, cứ thế rèn luyện một thời gian rồi cũng quen.
Dưới bầu không khí ồn ào huyên náo như vậy, trò hề lúc nãy dường như chưa từng xảy ra, không một ai nhắc lại chuyện đó cả.
Dù tin tức có gây shock đến cỡ nào, đối với họ cũng chỉ là một việc nhỏ không liên quan tới mình mà thôi.
Có lẽ họ cũng sẽ lôi ra đàm tiếu vào những lúc rảnh rỗi, nhưng hôm nay không phải là lúc để tám chuyện, những người tham gia buổi tiệc hôm nay đều có quyền có thế, bọn họ tranh thủ làm quen còn không kịp, hơi đâu mà đi bàn tán về cái chuyện bé như hột me đó.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ tự nhiên hào phóng đó của Cảnh Ngọc Ninh thì trong lòng mọi người cũng không muốn gắn cô với người diễn viên trong tin đồn năm năm trước.
Dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua cả rồi, nếu người rong cuộc đã không muốn so đo nữa thì bọn họ cũng vui lòng cư xử biết điều thôi.
Bởi thế nên mọi người xung quanh cũng không cô lập Cảnh Ngọc Ninh vì chuyện ban nãy, thậm chí có vài cậu ấm còn bước đến làm quen vì thấy sắc đẹp mỹ miều của cô.
Cảnh Ngọc Ninh cũng không từ chối họ, cô nhã nhặn trả lời họ một cách lễ phép, vừa không khiến họ mất mặt vừa không có vẻ làm kiêu.
Cô đã phải kinh qua rất nhiều những buổi gặp mặt như thế này từ lâu, hiểu rất rõ việc giao tiếp qua lại ở những nơi như vậy.
Có rất nhiều người, nhìn qua thì có vẻ là cậu ấm cô chiêu thích ăn chơi, song ẩn sau vỏ bọc đó lại là những điều khuất tất phức tạp, biết đâu được một ngày nào đó cô cần đến sự giúp đỡ của họ thì sao.
Nhiều bạn dẫu sao cũng sẽ tốt hơn là nhiều kẻ địch.
Cách đó không xa, Mộ Ngạn Bân nhìn theo bóng dáng tự tin khéo léo của cô đang bước đi trong đám đông, khuôn mặt có hơi tối tăm.
Cho đến tận khi có một giọng nói vang lên từ phía sau lưng.
“Anh Bân.”
Anh ta quay đầu lại, nhìn thấy Cảnh Diệp Nhã thì mới buông ly rượu trong tay rồi kéo cô ta lại.
“Em đi xem cô ấy chưa? Không sao chứ?”
Cảnh Diệp Nhã lắc đầu.
“Không sao, cô ấy chỉ thấy đau lòng một chút thôi, em bảo Nhàn ở lại đó với cô ấy, một lát nữa là ổn thôi.”
“Ừm, vậy thì tốt.”
Mộ Ngạn Bân nói xong thì cũng chẳng hỏi thêm gì, anh ta lại bưng ly rượu lên thi thoảng nhấp một ngụm.
Cảnh Diệp Nhã thấy thế thì có đôi chút thất vọng.
“Anh Bân, anh… Anh không còn điều gì muốn nói với em sao?”
Mộ Ngạn Bân sửng sốt nhìn cô ta: “Nói gì?”
Cảnh Diệp Nhã nghẹn lời.
Cô ta chợt cảm thấy vô cùng xót xa, sự buồn bã ấy khiến đôi mắt cô ta đỏ lên.
Cô ta gượng cười rồi khẽ cúi đầu.
“Em nghĩ là anh sẽ quan tâm đến việc em thay quần áo giữa chừng.”
Mộ Ngạn Bân ngớ ra một thoáng.
Anh ta nhìn kỹ lại mới nhận ra bộ đồ Cảnh Diệp Nhã mặc lúc này không phải bộ ban nãy.
Mặt anh ta tái đi, ngượng ngùng giả bộ ho một tiếng.
“À ừm… Xin lỗi em, vừa nãy anh đang suy nghĩ một chuyện nên không chú ý tới, em bị sao vậy?”
Giọng điệu gượng gạo của Mộ Ngạn Bân khiến lòng cô ta chợt thắt lại.
Cô ta nhìn về phía Mộ Ngạn Bân, có thể thấy rõ được ánh mắt tránh né và thái độ qua loa của anh ta, điều đó khiến cô ta đau như chết trong lòng một ít vậy.
“Không có gì, bất cẩn nên bị người ta tạt rượu vào người thôi.”
Câu nói này của cô ta có vẻ gì đó như đang giận dỗi.
Cô ta không nói rõ người tạt rượu là ai, song cũng biết anh ta sẽ đoán được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...